Huyết Hận

Chương 126: Gặp lại huyền vũ









Julie vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Vấn Thiên, nói



“Ta muốn chàng hứa với ta ba việc “



Vấn Thiên theo thói quen, nói



“Ba mươi việc cũng được … “



Nói chưa dứt câu, chàng liền cảm thấy mình đã bị hớ, liền chèo chống



“Nhưng nàng phải nói cụ thể ta biết đó là việc gì. Ta không thể hứa trước một cách hồ đồ được “



Julie nói



“Việc thứ nhất, chàng phải để ta làm chính thất của chàng. Việc thứ hai, ngoài ta ra, chàng có thể lấy thêm bất cứ nữ nhân hấp huyết quỷ nào về làm thê thiếp cũng được, nhưng tuyệt đối không được chung chạ với nữ nhân thuộc nhân loại. Việc cuối cùng, sau này dù ta có trở thành hình dạng như thế nào chàng cũng tuyệt đối không được bỏ rơi ta “



Vấn Thiên tỏ vẻ khó xử



“Đối với điều kiện thứ hai của nàng, e là có hơi khó cho ta … Ta vốn không phải là kẻ vô tình bạc nghĩa … Trước đây ta đã từng trải qua vài mối tình với nữ nhân của nhân loại, thật sự ta không muốn bỏ rơi họ. Ta chỉ hứa với nàng sẽ không tìm thêm nữ nhân mới từ nhân loại thôi, còn việc bỏ rơi những nữ nhân đã cùng ta trải qua một đoạn nhân duyên, chắc chắn là ta không thể làm như vậy được … “



Julie cáu gắt



“Chàng trả giá với ta đấy à ? “



Vấn Thiên gật đầu, mặt dày mày dạn nói tiếp



“Việc thứ nhất ta có thể hứa cùng nàng. Còn việc thứ ba … Theo ta thì nàng nên giữ nguyên hình dáng này, sẽ đẹp hơn là biến thành thứ ma quỷ đáng sợ đó … À không … Khi cần thiết, nàng có thể biến thành gì cũng được, nhưng lúc bình thường ở bên ta, nhất định nàng phải trở về hình dáng này. “



Julie ngẫm nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu




“Thôi được. Xem như đã thỏa thuận xong. Chàng hứa với ta điều gì thì phải tự mình nhớ lấy mà làm cho đúng, nếu không thì đừng trách ta độc ác”



Vấn Thiên trong lòng ngao ngán nghĩ thầm



“Xem ra mình sẽ còn gặp không ít rắc rối với nữ nhân này … Ai dà … Số mình thật là khổ … “



Bất chợt, Vấn Thiên bỗng nhớ đến Băng Tâm, trong lòng chàng lo lắng không yên, liền hỏi



“Thế còn Băng Tâm thì sao ? Cô ta có phải là cũng bị chôn vùi dưới lòng đất cùng với những cư dân của Địa giới ?”



Julie “hừ” một tiếng, điệu bộ rõ ràng là đang bực tức mà phải cố gắng kìm nén



“Nữ nhân của chàng vẫn vô sự. Nửa giờ trước khi vụ nổ chôn vùi Địa giới xảy ra, ta đã sai người mang ả ra khỏi hiện trường, theo một thông đạo bí mật mà đạo quân nhân loại hỗn tạp đó vẫn chưa tìm thấy. Có lẽ giờ này ả đã bình yên trở về nhà rồi cũng nên. Nhưng, thông đạo mà ta đã nói đến có lẽ cũng bị sụp đổ do dư chấn của vụ nổ mất rồi. Sau này e là chúng ta sẽ phải bỏ ra không ít công sức mới có thể trở lại Địa giới. “



Vấn Thiên thở dài



“Là ta đã làm hại đến những cư dân ở Địa giới … Sau này nhất định ta sẽ tìm ra phương pháp để cứu họ ra khỏi đó “



Nghe được câu nói của Vấn Thiên, sự tức giận trong lòng Julie như dịu đi đôi chút. Cô ta nở nụ cười, làm giọng nũng nịu nói



“Cách thạch động này vài dặm về hướng Bắc có một dòng suối rất trong. Ta muốn đến đó để tắm rửa, không biết chàng có thể đưa ta đi hay không ? Toàn thân ta giờ đã dính đầy bụi đất dơ bẩn, đó là chưa kể đến cái thứ dịch thể nhớp nháp mà chàng đã bơm vào trong nơi đó của ta nữa, tóm lại là ta cảm thấy rất khó chịu. Vì sao chàng cứ nhất định phải làm cái việc ấy ở một nơi như thế này kia chứ …”



Vấn Thiên nhanh nhẩu gật đầu



“Ta đồng ý, ta sẽ đưa nàng đi ngay bây giờ “



Bên dòng suối , cây cỏ xanh tươi mơn mởn, quang cảnh thơ mộng đến mê người



Dưới làn nước trong mát đó, Julie đang tận hưởng sự sảng khoái của việc tẩy rửa thân thể



Vấn Thiên ngồi trên một tảng đá bên bờ suối, mãi mê ngắm nhìn người đẹp tắm, tâm hồi chàng như mê mẩn, còn vị tiểu huynh đệ quái ác của chàng dĩ nhiên là nào có thể cam chịu an phận được …



“Ùm” một tiếng, Vấn Thiên trên người không một mảnh vải nhảy xuống nước, chàng bơi lại gần Julie, nở nụ cười nham nhở tự giải thích cho hành động của mình



“Thân thể của ta cũng không sạch sẽ cho lắm, ta cũng muốn tắm táp đôi chút “



Julie liếc xéo Vấn Thiên, chẳng nói chẳng rằng. Một lúc sau, từ thân thể cô truyền lại những cảm giác nhột nhạt khó tả, hiển nhiên tất cả đều do đôi tay đang loạn động của Vấn Thiên gây ra



“Chàng làm gì thế ? “ – Julie bực bội hỏi



“Giúp nàng tắm rửa “ – Vấn Thiên đáp, nét mặt vẫn tỉnh như không



Toàn thân Julie chợt run bắn như bị điện giật, cô ta trừng mắt nhìn Vấn Thiên, hét lớn



“Không được ! Ta cấm chàng đấy, đồ dâm tặc. Chàng vừa làm cái việc đó với ta hai lần trong thạch động, giờ lại muốn tiếp tục nữa sao … Nói cho chàng biết, ta không phải là loại nữ nhân ham muốn tình dục như cái ả Băng Tâm đó đâu nhé. Thật sự ta không hề thích việc đó chút nào, nếu không muốn nói là rất chán ghét … “



Vấn Thiên xua tay, phân trần



“Không phải như vậy… Ta chỉ muốn giúp nàng tắm rửa cho sạch sẽ thôi … Thân thể nàng trắng đẹp như thế, ta chỉ muốn vuốt ve, nâng niu một chút mà thôi , ta nào có ý định đó … “



Julie cười, tỏ vẻ khinh bạc



“Chứ không phải chàng định sẽ kích thích để cho ta trở nên động tình , rồi chiếm hữu ta một lần nữa ở dưới nước. Tiến hành hoan ái dưới nước thật sự là một việc thú vị lắm a, tiếc là ta không thích và sẽ không để cho chàng thực hiện ý đồ đó “



Vấn Thiên giật mình, nghĩ thầm



“Làm sao cô ta có thể biết được … Cứ như là đang đi guốc trong bụng mình ấy … “



Julie nghiêm giọng nói




“Phải, ta có khả năng đi guốc trong bụng chàng. Ta có thể đọc được suy nghĩ trong đầu chàng đấy. Đừng nghĩ đến lừa gạt ta giống như là đã từng làm với những nữ nhân ngu ngốc kia “



Vấn Thiên chỉ còn biết than khổ trong lòng



“Không ngờ cô ta lại có khả năng đó ... Phen này thì toi thật rồi … “



“Hãy ôm ta đi. Chỉ ôm thôi, không được loạn động tay chân. “ – Julie bỗng lên tiếng



Vấn Thiên liền làm theo lời Julie, choàng tay ôm lấy cô ta vào lòng, chàng lại nghĩ



“Thật là kì quặc … Cô ta vừa mới xua đuổi mình kia mà … “



Julie nói khẽ



“Ta biết mình sẽ phải ở bên chàng trong một thời gian dài. Dù sao đi nữa ta cũng phải tập cho mình để có thể chấp nhận chàng. Hiểu chưa hả đồ ngu ngốc háo sắc … “



Vấn Thiên không có khả năng đọc suy nghĩ người khác, đương nhiên chàng không hề biết rằng lúc này trong lòng Julie lại đang nhớ đến một hình bóng khác. Chàng cũng không nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt đã rơi ra từ khóe mắt Julie, lặng lẽ hòa tan vào dòng suối, biến mất …



Bất giác, Vấn Thiên lại làm một việc mà Julie không hề yêu cầu. Chàng nhẹ nhàng đặt đôi môi của mình tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Julie, sau đó hôn cô ta một cách say đắm, nồng nàn. Julie toàn thân như mềm rũ vô lực, không hề có bất cứ biểu hiện phản kháng gì, nhưng trong tâm trí cô ta lại đầy rẫy những suy nghĩ vô cùng phức tạp …



Mãi mê thưởng thức hương diễm, Vấn Thiên không hề hay biết rằng nhất cử nhất động của chàng và Julie đều bị một người vóc dáng thon thả, mặc áo choàng dài có mũ trùm đầu che khuất gương mặt theo dõi. Người này đang ngồi trên một cành cây lớn, cách chỗ Vấn Thiên không xa. Đôi vai của kẻ theo dõi rung động từng hồi, ánh mắt long lên tỏ vẻ rất tức giận …



Julie bỗng cảm nhận thấy một luồng sát khí đang tiến đến chỗ cô ta từ phía sau với tốc độ rất nhanh.



Với tu vi lúc trước của mình, Julie có thể dễ dàng tránh né và phản đòn, nếu không muốn nói là chỉ cần không quá 1 chiêu để hạ sát kẻ tập kích nọ. Nhưng hiện tại, cô ta vừa thoát khỏi tay tử thần, công lực hầu như đã bị chất độc của gia tộc Deviance làm cho tiêu thất toàn bộ , lại còn bị Vấn Thiên ôm chặt trong tay, không thể cử động. Julie chỉ còn biết thầm than khổ, xem ra phen này cô ta không thể tránh khỏi việc bị tổn thương rồi …



Kẻ tập kích còn cách Julie chưa đầy một mét thì mặt nước đang phẳng lặng đột nhiên dâng lên thành một bức tường nước, chặn ngay thế công kích của người đó. Chưa kịp định thần, một cột nước lại bắn lên, mang theo kình khí cực mạnh, kẻ tập kích rơi tõm xuống suối.



Vấn Thiên bỏ Julie ra, bơi đến chỗ kẻ tập kích, hung hăng xách hắn lên. Chiếc mũ trùm đầu vừa tuột ra, gương mặt của người đó hiện ra trước mắt Vấn Thiên, chàng bỗng đứng ngây người ra như tượng gỗ, mọi động tác liền đình chỉ.



Người vừa tập kích chính là một nữ nhân xinh tươi như hoa, bộ y phục bó sát thân thể như tôn lên một vẻ quyền rũ vô cùng, nhưng ánh mắt của cô ta lại ngập tràn sự phẫn nộ. Nếu để ý kĩ, có thể nhận ra trên đôi khóe mắt của nữ nhân vừa xuất hiện đang tuôn trào ra hai dòng lệ trong vắt như pha lê.



Càng nhìn gương mặt đó, một cảm giác thân thiết lại dâng lên trong lòng Vấn Thiên. Chàng lập tức suy đoán rằng đây chính là một nữ nhân mà mình từng quen biết trước khi bị mất trí nhớ và có lẽ hai người đã từng trải qua một đoạn tình duyên nào đó. Trong lòng Vấn Thiên bỗng nhói lên, tựa như một cảm giác day dứt, có lỗi …



Nữ nhân bất thần xuất thủ, năm ngón tay mang theo trảo kình sắc bén như dao nhằm vào cổ Vấn Thiên tập kích. Mặc dù tâm trí có hơi rối loạn nhưng Vấn Thiên vẫn kịp phản xạ, nghiêng đầu tránh né, sau đó vận nội công chế trụ một số huyệt đạo trọng yếu của đối phương, khiến cho nữ nhân không thể cử động được



Cảm thấy đã ổn, Vấn Thiên nhẹ nhàng buông nữ nhân ra, trầm giọng hỏi



“Vì sao nàng lại tấn công chúng ta ? “



Nữ nhân giận dữ, nói luôn một hơi, giọng đầy vẻ trách móc, u oán



“Đồ vô tình, bội bạc … Hãy nhớ lại xem, chàng đã từng nói gì, hứa gì với ta. Chàng đã từng hứa rằng sẽ luôn quan tâm đến ta, chăm sóc và thương yêu ta trọn cả cuộc đời này, thế mà sau đó chàng lại bỏ rơi ta, không nói lấy một lời giải thích. Rồi giờ đây, ta lại bắt gặp chàng đang ôm ấp thân mật một nữ nhân khác trong vòng tay, thử hỏi làm sao ta có thể nuốt trôi cơn giận này đây … “



Vấn Thiên thở dài, đôi mắt như đang nhìn về một phía xa xăm



“Xin lỗi nàng … Hiện tại đầu óc của ta đang rất mơ hồ … “



Julie đã sớm khôi phục lại sự bình tĩnh. Cô ta cười m**** mai, nói



“Huyền Vũ, cô nhầm rồi ! Hắn không phải là một kẻ vô tình đâu, mà trái lại, rất là nặng tình, có trách nhiệm đối với cô đó. Ta chỉ ước ao hắn thật sự có thể đối xử với ta một cách có trách nhiệm hơn chút nữa... Chỉ bằng phân nửa như đã từng đối với cô, là đủ rồi …”



Trong lòng Vấn Thiên bất chợt rúng động. Cái tên Huyền Vũ quả thật là đã khơi gợi lại một số kí ức mơ hồ trong tận sâu thẳm đáy lòng chàng. Chàng đứng ngây ngốc không động đậy, cố gắng để hồi tưởng lại một cách rất khổ sở



Nữ nhân được Julie gọi là Huyền Vũ vẫn chưa nguôi cơn giận



“Hừ ! Cá bè một lứa … Cô đương nhiên là phải bênh vực cho nam nhân của mình rồi “



Julie vẫn giữ nụ cười trên môi, điềm tĩnh nói



“Để cứu cô ra khỏi U Minh tuyệt địa, hắn đã làm một việc vô cùng liều lĩnh là ra tay chiếm đoạt thần binh của gia tộc Nervy và Linh Không phái. Vì việc đó mà hắn đã chuốc oán với hầu hết những bang phái lớn mạnh trên thế giới và cho đến tận bây giờ hắn vẫn còn bị người ta truy sát. Sau đó, vì không biết cách sử dụng thần binh, nên hắn đã bị nó phản phệ, kết quả là bị mất đi trí nhớ, trở nên hơi ngớ ngẩn một chút … Hừ … Nhưng bản tính háo sắc của hắn vẫn không hề bị mất đi chút nào … “




Huyền Vũ khinh khỉnh nói



“Xem ra, cô biết rất nhiều … Nhưng lời nói của cô liệu ta có thể tin tưởng được chăng ? “



Julie gật đầu, chậm rãi bước đến bên Huyền Vũ, 2 nữ nhân thì thầm nhỏ to hàng giờ liền. Vấn Thiên cũng định tiến lại gần để lắng nghe câu chuyện đó, nhưng Julie lại liếc nhìn chàng bằng ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý, thế là chàng đành lê bước ra xa khỏi hai nữ nhân rồi ngồi trầm ngâm trên một phiến đá bên bờ suối. Vô số suy nghĩ miên man hiện ra trong đầu Vấn Thiên. Khuôn mặt chàng lại trở về với dáng vẻ ngơ ngẩn, tựa như một kẻ mất hồn



Đang chìm trong suy tư, Vấn Thiên chợt cảm thấy choáng váng, cơ thể chàng như nóng bừng lên, chân khí bỗng dưng chuyển động một cách hỗn loạn. Chàng hoảng hốt vội vàng vận công để tự điều hòa những luồng chân khí đó nhưng vô hiệu. Cơ thể của Vấn Thiên tựa hồ như không còn tuân theo sự điều khiển của chàng nữa.



Đôi mắt Vấn Thiên dần chuyển thành màu đỏ, từ khắp người chàng kinh mạch bỗng hiện rõ mồn một. Một cảm giác đau đớn khó chịu không thể tả làm Vấn Thiên không nhịn được, thét lên một tiếng lớn rồi nằm lăn lộn, trông rất khổ sở. Trong đầu chàng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất



“Tẩu hỏa nhập ma … Lẽ nào mình lại bị như vậy một lần nữa … Vì sao kia chứ … “



Huyền Vũ và Julie nhanh chóng phát hiện tình trạng của Vấn Thiên. Họ vội vàng chạy đến bên chàng với vẻ lo lắng.



Với kinh nghiệm của mình, Julie nhanh chóng đoán ra nguyên nhân của sự việc, liền vung tay điểm vào một loạt đại huyệt làm Vấn Thiên hôn mê bất tỉnh. Julie quay sang Huyền Vũ, hỏi



“Huyền Vũ này, liệu muội có thể tìm cho ta một chỗ nào đó yên tĩnh một chút được không ? “



Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên, lo âu hỏi



“Chàng bị làm sao vậy ? Có nguy hiểm đến tính mạng không ? “



Julie thở dài



“Loại độc dược mà gã này đã hấp thu từ cơ thể của ta dường như là không gây hại đến hắn, nhưng nguyên khí của Huyết thần trong người hắn lại phản ứng kịch liệt với loại độc đó, cho nên mới dẫn đến tình trạng như thế này...



Huyền Vũ càng thêm lo lắng



"Liệu có cách nào có thể giúp được chàng không ? "



Julie liền trấn an



"Biện pháp thì đương nhiên là có. Nhưng ta cần một chỗ yên tĩnh để giúp hắn có thể luyện hóa được nguồn sức mạnh đó. Quá trình luyện hóa này phải cần đến rất nhiều thời gian, cũng như sự tập trung cao độ. Nếu như bị ai đó quấy rầy, e là quá trình sẽ gián đoạn, hậu quả sẽ rất thê thảm, chỉ có thể nói là vạn kiếp bất phục “



Huyền Vũ gật đầu



“Muội hiểu rồi … Cách đây không xa là cứ địa của Thiên Hoa cung, nơi đó có khá nhiều mật thất … Chúng ta có thể ở trong một trong những mật thất đó, nếu không có chuyện gì bất thường xảy ra chắc là sẽ không có ai đến làm phiền chúng ta đâu … “



Julie nói



“Cũng được. Chúng ta mau đưa hắn đến nơi đó “



Hai nữ nhân một trái một phải dìu Vấn Thiên rời khỏi hiện trường



Trên đời, phúc và họa vốn là những việc không thể lường được



Nếu là phúc thì không phải là họa, ngược lại, nếu là họa thì e là chẳng thể tránh được



Gặp họa lớn mà không chết, thì nhất định sau này sẽ được những cơ duyên hiếm gặp



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.