Huyết Hận

Chương 127: Thiên hoa cung









Trên đỉnh một ngọn núi nằm trong dãy Himalayas tọa lạc một tòa lâu đài đồ sộ, tráng lệ vô cùng. Chủ nhân của nơi này chắc chắn là đã bỏ ra vô số tài lực và nhân lực để xây dựng nên nó.



Trước cổng cơ ngơi đó có chạm khắc 3 chữ nổi, đường nét rất tinh tế: Thiên Hoa cung.



Cũng như U Minh tuyệt địa, Thiên Hoa cung chính là một môn phái thần bí ở Tây Tạng.



Mặc dù mang danh tự mĩ miều, nhưng lịch sử của Thiên Hoa cung lại được ví như một trang giấy hoen ố, trong đó đầy rẫy phản bội và thù hận, tất cả đều bắt nguồn từ vị tổ sư của U Minh tuyệt địa



Vào khoảng thời gian cuối thế kỉ 16, đầu thế kỉ 17, tại Lưu Sa trấn – một thị trấn khá sầm uất ở Trung Hoa đại lục, một đứa trẻ được sinh ra và được đặt cho một cái tên khá kì lạ là Vô Minh. Không ai có thể ngờ rằng sau này đứa trẻ đó lại có thể trở thành một ma đầu giết người không gớm tay, một kẻ gây ra gió tanh mưa máu khiến người người đều căm phẫn



Giống như danh tự của mình, Vô Minh có một thân thế không rõ ràng, hắn được sinh ra trong kĩ viện, mẹ là kĩ nữ, không rõ cha mình là ai. Với thân thế như vậy, Vô Minh hầu như trải qua tuổi thơ trong sự khinh thường, miệt thị của những người xung quanh. Hắn thường xuyên bị sai bảo phải làm đủ thứ công việc tạp dịch cực nhọc, lớn lên bằng thứ cơm thừa canh cặn còn thua cả thức ăn của một con chó.



Năm 10 tuổi, nhìn thấy một đĩa trái cây tươi ngon trong phòng của mụ tú bà – chủ kĩ viện, Vô Minh liều lĩnh bước theo tiếng gọi của cái dạ dày đói meo bước vào căn phòng đó. Bởi sự hiếu kì, vốn là bản tính của con người, Vô Minh lục lạo khắp căn phòng và tìm thấy trong một chiếc tủ nhỏ những nén bạc nặng trĩu, những xấp ngân phiếu dày cộm, hắn liền vớ lấy, nhét lấy nhét để vào ngực áo, với hy vọng sẽ thoát khỏi kiếp sống nghèo hèn, bắt đầu một cuộc đời mới tươi sáng hơn



Vận xui của Vô Minh vẫn chưa dứt, mụ tú bà bước vào phòng và nhìn thấy hành vi trộm cắp của hắn. Mụ lập tức đóng cửa, khóa trái lại, rồi tặng cho Vô Minh một trận đòn thừa sống thiếu chết. Trong lúc lăn lộn đau đớn vì đòn roi, hắn vô tình chụp được một cây trâm dài. Vô Minh lúc đó không thể suy nghĩ đươc gì cả, đến khi định thần lại thì hắn nhìn thấy mụ tú bà chỉ còn là một tử thi chết bởi một vết đâm chí mạng xuyên qua yết hầu



Vô Minh hoảng sợ, chỉ kịp thu nhặt một ít tài vật, sau đó ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi Lưu Sa trấn. Hắn lưu lạc khắp nơi, nếm trải qua không ít khốn khổ, cuối cùng đến được Tung Sơn và được một vị sư của Thiếu Lâm Tự thu nhận vì lòng từ bi. Tưởng như Vô Minh có thể yên phận trở thành một tăng lữ của Thiếu Lâm Tự …



Trong những năm tháng sống ở Thiếu Lâm Tự, Vô Minh cư xử rất hòa nhã, làm việc chăm chỉ, rất được lòng những vị trưởng bối. Với căn cốt bất phàm , ngộ tính phi thường trời sinh, hắn tiếp thu các môn võ công được truyền thụ rất nhanh, đến năm 16 tuổi đã được xem như là 1 trong số 10 đệ tử có tiềm năng nhất của Thiếu Lâm phái.



Nhưng tham vọng vô biên của Vô Minh mới chỉ bắt đầu, hắn tìm cách lẻn vào Tàng Kinh Các, và tìm được rất nhiều thư điển, bí tịch võ công ở đó. Những loại võ công khác nhau đều có tính tương sinh, tương khắc, Vô Minh không phải là không biết điều đó nhưng hắn vẫn liều lĩnh tu luyện nhiều môn công phu tuyệt kĩ một lúc với hy vọng sau này mình sẽ trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh, không ai dám coi thường.



Vào một đêm không trăng sao, Vô Minh bị tẩu hỏa nhập ma, chân khí trong người hắn chuyển động hỗn loạn, kinh mạch như căng phồng lên, tưởng như cơ thể hắn sắp sửa nổ tung mà chết rất thê thảm. Nhưng trong sát na sinh tử, Vô Minh quyết định nghịch chuyển một số đoạn khẩu quyết, và nhờ vậy hắn đã thoát khỏi bàn tay của thần chết.



Gặp họa lớn không chết, với ngộ tính của mình, Vô Minh lại sáng tạo ra một môn công phu độc đáo, hắn gọi đó là Nghịch Thiên quyết. Càng tu luyện Nghịch Thiên quyết, tà tâm của Vô Minh càng trỗi dậy như nước vỡ bờ, hắn dần dần tiến sâu vào ma đạo



Năm 23 tuổi, Vô Minh bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm Tự, hắn quyết định bắt đầu con đường hành tẩu giang hồ của mình.



Chỉ trong một đêm, toàn bộ Lưu Sa trấn bị thảm sát, thủ phạm chính là Vô Minh, ngay cả người mẹ đã sinh ra hắn cũng bỏ mạng dưới bàn tay đẫm máu của kẻ đã mất hết nhân tính đó. Trong vòng 5 năm, Vô Minh gây ra vô số gió tanh mưa máu, huyết sát hàng trăm nhân sĩ có danh tiếng trong giới tu luyện võ thuật. Ác danh của Vô Minh nổi lên như cồn, các môn phái chính đạo quyết định nhóm họp lại, tạm thời bỏ qua mọi mâu thuẫn, tranh chấp cùng liên thủ để tiêu diệt ma đầu điên cuồng đó.



Mãnh hổ nan địch quần hồ, Vô Minh thân mang thương tích, đào tẩu sang Tây Tạng. Cơ duyên xảo hợp đưa hắn đến một thung lũng rộng lớn hầu như bị cô lập với thế giới bên ngoài bởi những ngọn núi cao, nơi đó chính là U Minh tuyệt địa sau này. Với diện mạo anh tuấn và khí phách bất phàm, Vô Minh nhanh chóng chiếm được trái tim của Tuyết Thiên Hoa – một thiếu nữ tài sắc song toàn, con gái của vị lãnh chúa đang cai trị U Minh tuyệt địa lúc đó. Một thời gian sau, một hôn lễ long trọng diễn ra …



Nhưng dã tâm của Vô Minh hiển nhiên là không thể dừng lại, hắn âm thầm cấu kết với một số tộc trưởng, mưu toan sát hại nhạc phụ, tiếm quyền đoạt vị. Cuộc chính biến diễn ra chỉ trong vòng một đêm, kết quả thành công mĩ mãn. Vốn là kẻ nhẫn tâm, Vô Minh không thể không biết đến câu “nhổ cỏ tận gốc”, nhưng hắn lại biết được một bí mật là phụ thân của Tuyết Thiên Hoa đã từng chôn giấu một bảo tàng ở đâu đó trên dãy Himalayas.




Để chiếm đoạt bảo tàng đó, Vô Minh không sát hại Tuyết Thiên Hoa , hắn quyết định giam cầm nữ nhân này để tìm cách tra hỏi. Nhưng người tính không bằng trời tính, một đêm nọ Tuyết Thiên Hoa lại được một nhóm nữ thuộc hạ trung thành cứu thoát



Đào tẩu khỏi U Minh tuyệt địa, Tuyết Thiên Hoa trong lòng ôm hận, quyết tâm báo phục. Bà ta tập hợp những nữ thủ hạ trung thành, đào bảo tàng lên, rồi nhờ đó xây dựng nên một cơ ngơi vững chắc và đặt tên cho nơi đó là Thiên Hoa cung.



Tuyết Thiên Hoa cũng bỏ ra không ít tâm huyết sáng tạo nên những tuyệt học đặc trưng chỉ dành riêng cho nữ nhân tu luyện, cũng như chiêu dụ môn hạ. Với tâm lý oán hận nam nhân của bà ta, đệ tử của Thiên Hoa cung toàn bộ đều là nữ nhân, và tệ hơn thế nữa, nam nhân không thể toàn mạng khi bước vào địa phận của Thiên Hoa cung. Tâm lý oán ghét nam nhân đó được các đời Thiên Hoa cung chủ lưu truyền lại cho nhau, hàng mấy trăm năm vẫn không hề thay đổi.



Giữa Thiên Hoa cung và U Minh tuyệt địa cũng đã xảy ra không ít cuộc giao tranh, nhưng đều bất phân thắng bại. Cuối cùng Vô Minh đành nhượng bộ, kí kết một giao ước không xâm phạm lẫn nhau với Tuyết Thiên Hoa để có thể toàn tâm toàn trí đối phó với nhân sĩ chính phái Trung Nguyên.



Đệ tử của U Minh tuyệt địa cũng rất tôn trọng giao ước của tổ sư, không hề đặt chân đến lãnh thổ của Thiên Hoa cung. Dĩ nhiên, khi bất cứ một giao ước nào được lập nên thì cũng sẽ có những kẻ vi phạm. Những đệ tử U Minh tuyệt địa cố ý xâm phạm lãnh địa Thiên Hoa cung đều một đi không trở lại, điều đó càng đào sâu thêm hố sâu ngăn cách giữa Thiên Hoa cung và U Minh tuyệt địa. Hai môn phái này vốn xem nhau như cái gai trong mắt.



Công phu tu luyện của Thiên Hoa cung phân hóa thành hai chi phái hoàn toàn đối lập với nhau. Chi phái đầu tiên được gọi là Ngọc Nữ tông, chỉ chuyên tâm tu luyện các lại công phu dành cho xử nữ. Những nữ nhân thuộc chi phái này hầu như cả đời đều chỉ ở trong Thiên Hoa cung tu luyện, không hề bước lấy dù chỉ nửa bước chân ra thế giới bên ngoài.



Chi phái còn lại gọi là Song Tu tông, chuyên tu luyện song tu thuật, hay chính xác hơn là Thải Dương Bổ Âm chi thuật, môn hạ của chi phái này đa số không ở trong Thiên Hoa cung mà thường xuyên hành tẩu giang hồ, dùng sắc đẹp làm cạm bẫy để chiếm đoạt tu vi của cao thủ võ học trên toàn thế giới.



Băng Tâm cũng có thể tính là một đệ tử thuộc chi phái này. Ác danh của Thiên Hoa cung hầu hết là do Song Tu tông mang lại , tuy nhiên, do nằm ở địa thế hiểm yếu và bí mật, cũng như các nữ đệ tử Song Tu tông đều rất cẩn trọng khi hành động nên Thiên Hoa cung hầu như không bị nhân sĩ thuộc giới võ thuật thế giới tập kích …



Lại nói về phần Huyền Vũ. Sau khi được đưa ra khỏi Thiên Cơ lầu, cô ta bị U Linh tư tế - Yul giam giữ tại một ngục thất tối tăm của U Minh tuyệt địa.



Sau thất bại thảm hại ở Huyền giới, Yul phẫn nộ vô cùng, giận cá chém thớt, bèn đem Huyền Vũ ra hành quyết. Vào thời khắc sinh tử, Thanh Long đã liều mình cướp pháp trường, giải thoát cho Huyền Vũ, một trận kịch chiến đã xảy ra. Trong lúc đánh nhau hỗn loạn, Huyền Vũ thừa cơ trốn thoát được nhưng sau đó lại bị lạc sang địa phận của Thiên Hoa cung và bị người của Thiên Hoa cung bắt giữ.



Thấy Huyền Vũ cũng là một nữ nhân khá xinh đẹp, sau khi biết được câu chuyện của cô ta, Thiên Hoa cung chủ quyết định tha chết cho Huyền Vũ và nhận cô ta làm thị nữ. Thế là Huyền Vũ trở thành nhân thủ của Thiên Hoa cung, nhưng thân phận của cô ta rất thấp kém, thậm chí không bằng được một đệ tử bình thường của Thiên Hoa cung.



Sau hơn một năm trời làm việc tận tụy và chăm chỉ trong Thiên Hoa cung, Huyền Vũ mới được Thiên Hoa cung chủ cấp cho quyền tự do đi lại, và ngay trong chuyến tham quan đầu tiên của mình ở địa phận lân cận Thiên Hoa cung, cô đã gặp lại Vấn Thiên – nam nhân đầu tiên của mình …



Ba tháng trôi qua nhanh như chớp mắt …



Toàn thể Thiên Hoa cung trở nên xôn xao vì sự mất tích kì lạ của 3 nữ đệ tử. Tất cả họ đều là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp thuộc Ngọc Nữ tông …



Ngọc Nữ tông chủ và Thiên Hoa cung tả hữu hộ pháp đã xuất lĩnh nhân thủ tìm kiếm, nhưng tuyệt nhiên họ không hề phát hiện được bất cứ dấu vết gì, 3 thiếu nữ đó cứ như là đã bốc hơi một cách bí ẩn vậy …



Chỉ duy nhất một người biết rõ tung tích của 3 thiếu nữ đó, một thị nữ của Thiên Hoa cung – Huyền Vũ. Và cô ta sẽ không bao giờ nói ra điều đó cho bất cứ ai …



Một đêm khuya nọ, Huyền Vũ lén lút xuống mật thất nơi cô đã an bài cho Vấn Thiên và Julie ở lại để dưỡng thương và tại nơi đó cô đã tận mắt nhìn thấy một sự việc rất khủng khiếp



Một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm bất động trên sàn, trên chiếc cổ trắng ngần của cô ta đã xuất hiện một vết thương sâu và Julie đang say sưa hút lấy dòng máu tươi vẫn còn ấm từ vết thương ấy. Vấn Thiên ngồi xếp bằng gần đó, đôi mắt nhắm nghiền, dĩ nhiên là chàng không hề hay biết gì về những việc đang xảy ra xung quanh. Trông thấy cảnh tượng đó, Huyền Vũ sợ hãi đến tột cùng, toàn thân cứng đờ như đá.



Thiếu nữ xinh đẹp chỉ còn lại là một cái xác khô héo, không còn chút máu huyết nào.



Julie ngẩng đầu lên nhìn Huyền Vũ bằng đôi mắt đỏ rực



“Ta biết, dù sớm hay muộn gì rồi thì muội cũng sẽ phải trông thấy cảnh tượng này … “



Huyền Vũ kinh sợ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Julie, nhỏ giọng hỏi



“Đại tỉ, phải chăng người cũng là hấp huyết quỷ giống như chàng ? “



Julie đưa tay chùi những vết máu còn vương trên đôi môi, đáp



“Phải. Nhưng ta và gã này vốn là hai loại hấp huyết quỷ khác nhau. Ta là hấp huyết quỷ thuần chủng, còn hắn thì là loại tạp chủng. Hấp huyết quỷ tạp chủng thì ta thấy qua nhiều rồi, nhưng tên này lại là một trường hợp rất đặc biệt … Có lẽ là do một nửa dòng máu nhân loại trong cơ thể hắn …”



Huyền Vũ tò mò hỏi



“Đặc biệt như thế nào ? “



Julie liếc mắt sang Vấn Thiên, nói



“Theo quan sát của ta, hắn căn bản là không cần phải hút máu người để tồn tại như những hấp huyết quỷ khác, bởi vậy hắn không mắc phải nhược điểm nguy hiểm chết người nhất của hấp huyết quỷ … Một cách nào đó, tuy hắn không phải là một hấp huyết quỷ thuần chủng, nhưng lại chính là hấp huyết quỷ hoàn hảo nhất từ xưa đến nay, ngay cả Huyết thần cũng không được như vậy … “



Huyền Vũ lại càng thêm tò mò



“Huyết thần là ai ? Nhược điểm nguy hiểm nhất của hấp huyết quỷ là thế nào ? “



Julie cáu gắt



“Hỏi nhiều quá rồi đấy “



Huyền Vũ hoảng sợ, liền im bặt, không dám nói thêm gì. Julie chỉ vào tử thi của thiếu nữ, nói




“Hãy giúp ta tìm một nơi nào đó để giấu cái xác này. “



Huyền Vũ định nói điều gì đó, nhưng lại do dự. Julie thấy vậy, bèn nở một nụ cười tà ác, xé một mảnh vải trên áo của tử thi rồi chấm máu viết lên đó vài hàng chữ. Xong việc, cô ta đưa mảnh vải cho Huyền Vũ, nói



“Dù sao muội cũng chỉ là một thị nữ thân phận thấp kém trong Thiên Hoa cung, thế thì lo lắng cho sự an nguy của bọn người đó làm gì, họ đối xử với muội cũng có tốt đẹp gì cho lắm đâu. Muội cứ tìm những loại dược thảo mà ta đã ghi lại trên mảnh vải này, để ở gần tử thi đó, sẽ ngăn chặn được mùi thối rửa lan tỏa ra ngoài. Còn nơi để cất giấu tử thi, chắc là ta không cần phải chỉ cho muội, phải không nào ? “



Huyền Vũ sợ sệt, gật đầu như một cái máy. Cô ta bước ra khỏi mật thất, nhìn trước ngó sau thật cẩn thận, sau đó trở lại mang thi thể của thiếu nữ đi. Julie khẽ vung tay, cửa mật thất lại khép lại một lần nữa.



Cứ đều đặn mỗi tháng một lần , Julie lại lén lút ra khỏi mật thất, bắt một thiếu nữ trẻ đẹp về hút cạn máu huyết, và Huyền Vũ lại phải khổ sở xử lý những tử thi đó. Vấn Thiên vẫn giữ nguyên trạng thái bất động, không rõ là đã tỉnh lại hay chưa …



Đến ngày thứ 100 kể từ khi Julie và Vấn Thiên bước vào mật thất của Thiên Hoa cung, dị biến đã phát sinh



Cơ thể của Vấn Thiên bất chợt nóng bừng lên, thân nhiệt chàng tăng dần



Vài giờ sau, từ khắp những cơ bắp, kinh mạch trên người Vấn Thiên bỗng phát ra những tia hồng quang nhàn nhạt. Cường độ của nguồn sáng càng lúc càng tăng lên, rồi chuyển hóa thành một mạng lưới dày đặc những tia lửa điện nhỏ li ti như sợi tóc bao quanh người chàng.



Trải qua đúng 24 giờ, những tia lửa điện đó đột nhiên biến mất, Vấn Thiên mở mắt ra, sự tinh anh hiện rõ trên nhãn thần, trông chàng cứ như vừa thoát thai chuyển cốt vậy.



Julie đã quan sát cảnh tượng đó từ đầu đến cuối, dòng lệ tuôn dài từ đôi mắt đẹp. Khi Vấn Thiên vừa khôi phục tri giác, Julie nhào đến ôm lấy chàng, xúc động nói



“Phu quân, cuối cùng chàng cũng đã tỉnh dậy. Ta biết mà, chàng chính là người được chọn để tiếp nhận sức mạnh của Huyết thần. Sau hàng ngàn năm, cuối cùng tâm nguyện của ông ấy cũng đã được hoàn thành rồi “



Vấn Thiên thở dài



“Sức mạnh càng lớn, kẻ thù lại càng nhiều, số chuyện làm cho mình phải đau đầu cũng không ít. Ai cũng thich trở thành cường giả cả, nào ai hiểu được sự đau khổ mà những cường giả phải gánh chịu suốt cuộc đời … “



Vấn Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Julie, chàng bất chợt thốt lên



“Ồ … Tu vi của nàng cũng đã phục hồi trở lại rồi “



Julie gật đầu, ánh mắt ngập tràn sự vui mừng



“Từ giờ chúng ta chính là hai cao thủ tuyệt đỉnh của thế giới hấp huyết quỷ. Bọn nhân loại tầm thường đó không thể nào làm khó chúng ta được nữa “



Vấn Thiên than thở



“Nàng không biết câu “thiên ngoại hữu thiên” sao … Trong nhân loại cũng còn không ít cường giả có tu vi rất đáng sợ … Nếu không phải bất đắc dĩ, tốt nhất chúng ta đừng nên gây chuyện … ”



Vấn Thiên liếc nhìn xung quanh, sau đó nhặt thanh ma kiếm đang cắm gần bên chàng lên, ngắm nghía một lúc lâu rồi nói



“Giờ thì nó chỉ còn là một thanh kiếm bình thường, không phải là thần binh có linh tính nữa “



Julie cãi lại



“Dù đã mất đi linh tính nhưng đây vẫn là thần binh. Nó được tôi luyện nên từ chính cốt nhục nguyên thủy của ta mà ra, sau này chàng phải giữ gìn thần binh thật cẩn thận, tuyệt đối không được làm hư hại nó một lần nữa “



Vấn Thiên tò mò hỏi



“Vậy thân thể hiện tại của nàng thật ra là thế nào ? “



Julie nở nụ cười bí hiểm



“Đây vốn là bí mật của ta, không thể nói cho chàng biết được. Mỗi nữ nhân đều phải giữ những bí mật riêng của mình, như thế mới thú vị, phải không nào “



Vấn Thiên miễn cưỡng gật đầu, Julie trong lòng cao hứng, nói tiếp



“Cũng như một cường giả phải có danh xưng của mình , mỗi thần binh đều phải có tên gọi riêng của nó. Từ lúc thần binh này xuất thế đến giờ, nó vẫn chưa được đặt tên, chàng hãy đặt cho nó một cái tên nhé “



Vấn Thiên trầm ngân suy nghĩ một lúc, nói



“Thần binh này được tạo thành từ thi thể của nàng, xuất thế trong vùng tử địa, hay là chúng ta hãy gọi nó là “Tử Vong” đi “



Julie mỉm cười, có vẻ tán đồng



“Cái tên hay đấy, thanh kiếm này được sinh ra để mang lại cái chết cho những kẻ chống lại nó. “



Cửa mật thất bỗng mở ra, Huyền Vũ lướt vào như một cơn gió, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Nhìn thấy Vấn Thiên đã hoàn toàn tỉnh lại, Huyền Vũ mừng rỡ đến nỗi đứng ngây ngốc ra đó, cặp mắt long lanh như sắp sửa rơi lệ. Vấn Thiên không hổ danh là một tay háo sắc bậc nhất, liền tranh thủ cơ hội ôm Huyền Vũ vào lòng, đôi tay ma mãnh tranh thủ loạn động trên cơ thể xinh tươi đầy vẻ quyến rũ của cô



Vấn Thiên thì thầm vào tai Huyền Vũ, giọng nói ngọt như mật




“Vũ nhi, ta xin lỗi nàng, chắc là bấy lâu nay nàng đã phải chịu khá nhiều ủy khuất … Đều là do ta không tốt … “



Huyền Vũ xúc động, nhìn Vấn Thiên không chớp mắt



“Chàng đã thật sự nhớ lại được về thiếp rồi sao … “



Ngay đúng lúc đó, trong đầu Huyền Vũ vang lên giọng nói của một nữ nhân



“Đoạn kí ức về muội vốn là vô thưởng vô phạt, ta có thể trả lại cho hắn “



Huyền Vũ thoáng giật mình, nhưng Vấn Thiên không mảy may để ý đến chi tiết đó bởi vì chỉ ít lâu sau, dưới đôi ma thủ của chàng, Huyền Vũ không thể nhịn nổi đã phải phát ra những thanh âm rên rỉ đầy xuân ý.



Julie bỗng lên tiếng



“Kịch vui để sau này đóng tiếp cũng được mà. Chúng ta sắp sửa có việc phải làm rồi đấy “



Vấn Thiên và Huyền Vũ vội buông nhau ra, khuôn mặt Huyền Vũ đỏ bừng như say rượu, vội vã chỉnh đốn lại y phục một cách gấp gáp, vụng về.



Julie cười nhạt, bất ngờ đưa tay lên bắn ra một luồng kình lực vào bức tường đối diện cô ta. Một tiếng động nhỏ vang lên, nghe như tiếng chân người, rồi bức tường đột nhiên dời sang một bên, để lộ một thông đạo tối tăm, sâu hun hút. Trong lòng Huyền Vũ vô cùng ngạc nhiên, cô ta không hề biết đến sự có mặt của thông đạo và cánh cửa bí mật này trước đây …



Julie nhìn về phía thông đạo, nói bằng giọng lạnh nhạt



“Tránh được rồi à, xem ra tu vi của ngươi cũng không đến nỗi tệ”



Từ khoảng bóng tối trong thông đạo vang lên giọng của một nữ nhân



“Có thể cách sơn đả ngưu, tu vi của ngươi cũng có thể xem là cao thủ nhất lưu “



Một bóng người xuất hiện, chậm rãi bước vào mật thất.



“Nam nhân này … Ồ … Là ngươi đấy à … Người xưa nói: oan gia ngõ hẹp, quả thật không sai … “



Vấn Thiên bỗng thốt lên



“Thiên Hoa cung tả hộ pháp Nhược Thủy … “



“Chính là ta” – Người vừa đến xác nhận



Vấn Thiên cười gằn, nói bằng giọng rất đỗi tự tin



“Cách đây hơn nửa năm, ta và bà căn bản là đánh ngang tay nhau. Hiện giờ ta lại có thêm một trợ thủ đắc lực nữa, không biết bà có thể tự phán đoán xem xác suất mình sẽ thắng là bao nhiêu phần trăm chăng ? “



Nhược Thủy nở nụ cười hiểm hóc



“Chẳng có phần trăm nào cả, nhưng xác suất các ngươi có thể rời khỏi nơi này cũng sẽ là con số không. Chắc chắn là ta sẽ bỏ mạng dưới tay các ngươi, nhưng trận chiến giữa chúng ta sẽ làm kinh động đến toàn thể Thiên Hoa cung. Khi ấy, Thiên Hoa cung chủ sẽ xuất hiện, lại còn có thêm nhị đại tông chủ và thập đại cao thủ của Thiên Hoa cung, à, sẽ là thiếu sót rất lớn nếu không kể đến cung chủ tiền nhiệm. Mặc dù bà ấy đang bế quan, nhưng một khi có chuyện hay ho như thế này xảy ra, chắc chắn là bà ấy không thể bỏ qua được “



Julie vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh



“Nếu như thật sự muốn làm khó bọn ta thì ngươi đã chạy đi báo động từ lâu rồi. Tốt nhất là chúng ta nên chơi bài ngửa với nhau, hãy nói cho ta biết, ngươi thật sự muốn điều gì ở bọn ta “



Nhược Thủy vẫn giữ nụ cười trên môi



“Ta có phần khâm phục cô đấy, quả thật là một nữ nhân rất thông minh. Giọng điệu này nghe quen lắm, theo như ta suy đoán cô chính là linh hồn đã kí sinh trong thể xác của Băng Tâm, phải không nào. Chúc mừng cô, cuối cùng thì cô cũng đã tìm được một thể xác cho mình rồi … “



Julie thô lỗ ngắt lời



“Thời gian vốn là thứ không nên lãng phí. Hãy nói cho ta biết, bà muốn gì ? “



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.