Huyết Hận

Chương 131: Tàn cuộc









Tại một hoa viên thuộc địa phận bên trong Thiên Hoa cung …



Một vật gì đó rơi thẳng từ trên trời xuống, lăn lông lốc dưới mặt đất, đó chính là một cơ thể người không toàn vẹn. Người này chỉ còn lại một nửa thân trên và một cánh tay, lớp da trên đầu đã bị tróc đi gần như toàn bộ, trông rất kinh tởm, nhưng vài sợi tóc dài bạc trắng còn hiện diện trên mảng da đầu còn lại có thể giúp người ta nhận diện ra đó chính là Tuyết Thiên Hoa



“Ta đã thắng rồi … Cuối cùng thì ta cũng đã thật sự tiêu diệt được hắn … Ha ha ha … “ – Tuyết Thiên Hoa cười rộ lên từng hồi, thanh âm the thé vang vọng khắp nơi



“Bà không thắng … “ – Giọng nói của một nữ nhân cất lên



Một bóng người như quỷ mị lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Tuyết Thiên Hoa. Đó là một nữ nhân phương Tây tuyệt đẹp với mái tóc dài vàng rực, tay cầm một thanh kiếm có hình dáng ma quái



Người vừa đến chính là Julie, cô ta đã lặng lẽ quan sát cuộc chiến từ xa, ngay từ khi nó vừa bắt đầu không lâu



Tuyết Thiên Hoa trụ trên mặt đất bằng cánh tay duy nhất còn lại, liếc nhìn Julie



“Đôi mắt đỏ, tốc độ nhanh như bóng u linh … Chỉ có thể là hấp huyết quỷ … Lại là một con hấp huyết quỷ nữa…“



Julie gật đầu như xác nhận



“Đúng vậy. Có lẽ ta mới chính là con quỷ mà lời tiên tri đã nói đến. Một cách nào đó mà nói thì Lâm Vấn Thiên không thể được tính là hấp huyết quỷ, trong người hắn có một nửa dòng máu của nhân loại … Ta chính là người đã đưa hắn đến nơi này, tất cả chỉ là một sự tình cờ được số phận xếp đặt “



Tuyết Thiên Hoa vô cùng ngạc nhiên, Julie lại nói tiếp



“Ta có thể đọc được ý nghĩ và kí ức của kẻ khác, chúng ta có thể lược bỏ những đoạn đối thoại không cần thiết. Căn bản là bà cũng không còn nhiều thời gian nữa “



Tuyết Thiên Hoa thở dài



“Phải … Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại bảo rằng ta không phải là kẻ chiến thắng ? Chính mắt ta đã trông thấy thân xác của gã khốn kiếp đó tan thành từng mảnh vụn trước mắt ta … “



Julie ngắt lời



“Nếu như danh tự của lão già đó vốn gọi là Vô Minh thì vì sao trong số cao thủ của U Minh tuyệt địa lại có một kẻ khác có danh hiệu là Vô Minh kiếm khách ? Trong U Minh tuyệt địa, lão già đó có quyền lực còn vượt trội hơn cả U Minh đại đế, lẽ nào lão lại không biết đến hay là không có hành động gì cả đối với kẻ đó ? Đối với những cường giả, họ vốn có sự tự cao riêng của mình, không đời nào chấp nhận được việc có một kẻ khác sử dụng cùng một danh xưng với họ “




Tuyết Thiên Hoa nghi hoặc hỏi



“Ý ngươi là sao ? “



Julie nói



“Chỉ có một lời giải thích là cái kẻ được gọi là Vô Minh kiếm khách đó chính là một “thân xác thứ hai” của Thiên Tà lão tổ. Trên đời có một pháp thuật gọi là “Di Hồn hoán thể đại pháp”, trong số các cao thủ đã thành danh của U Minh tuyệt địa cũng có ít nhất một kẻ có khả năng thi triển pháp thuật ấy “



Tuyết Thiên Hoa nở nụ cười chua chát



“Vậy là ta chỉ tiêu diệt được một thể xác già nua mà gã khốn kiếp đó muốn vứt bỏ …”



“Không sai “ - Julie gật đầu



Tuyết Thiên Hoa ngửa mặt lên trời, gào lớn



“Trời cao … Vì sao lại đối xử với ta như vậy ? Trên đời này chẳng lẽ không có chút thiên đạo nào sao ? “



Julie lạnh lùng nói



“Công lý và thiên đạo vốn là những thứ không tồn tại trên đời này. Thứ duy nhất đáng tin tưởng chính là thực lực của bản thân mà thôi “



Toàn thân Tuyết Thiên Hoa run rẩy, bà ta nở một nụ cười méo xệch



“Dù sao cũng phải cảm ơn ngươi … Ít ra thì ta cũng biết được sự thật … Không phải làm quỷ hồ đồ … “



Tuyết Thiên Hoa không thể duy trì lâu hơn được nữa, toàn thân bà ta vỡ vụn ra thành một đống bụi có màu xám xịt. Một trận gió lớn nổi lên, cuốn số bụi đó vào không trung bất tận, trên mặt đất chẳng còn lại gì.



Trở lại chỗ từng là bãi chiến trường giữa Tuyết Thiên Hoa và Thiên Tà lão tổ …



Những thuộc hạ của Nhược Thủy toàn bộ đã bỏ chạy tán loạn từ lúc cuộc chiến vừa bắt đầu, những thanh âm truyền lại từ cuộc chiến giữa hai tuyệt thế cường giả đã làm cho tâm thần họ hoảng loạn đến cực độ



Nhược Thủy gắng gượng bò đến bên hố trũng do vụ nổ tạo thành, bà ta nhìn xuống dưới đáy hố, nghiến răng lẩm bẩm



“Tuyết Thiên Hoa, Thiên Tà lão tổ, xuống địa ngục đi, bọn khốn nạn các ngươi …”



Giọng nói của một nam nhân bỗng vang lên sau lưng Nhược Thủy



“Nhược Thủy, vì sao bà lại làm phản ? “



Nhược Thủy quay lại nhìn, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Vấn Thiên, bà ta “hừ” một tiếng



“Ra là ngươi … Tên hấp huyết quỷ này … Suýt nữa là ngươi đã dọa chết ta rồi đó … “



Vấn Thiên đỡ bà ta dậy, nét mặt trầm xuống



“Thương tích nặng quá … Tâm mạch đã bị tổn thương nghiêm trọng … Mất máu rất nhiều … “



Nhược Thủy thở dài



“Không cần ngươi nói ta cũng biết rằng với tình trạng này cho dù thần tiên tái thế cũng khó cứu … Lâm Vấn Thiên, việc ta giao cho ngươi làm ngươi đã hoàn thành chưa ? “



Vấn Thiên chau mày, đáp



“Tôi đã giao chiến với Thiên Hoa cung chủ đương nhiệm – Ngọc Diệp, nhưng không giết cô ta … Hiện giờ cô ta đã trở thành nữ nhân của tôi …”



Nhược Thủy nở nụ cười độc ác



“Tuyết Thiên Hoa chiến tử, Ngọc Diệp bị phá thân, mất sạch công lực, nhị đại tông chủ đều thiệt mạng, ả Nhược Mộng cũng đã mang trọng thương … Xem như Thiên Hoa cung đã thật sự bị hủy diệt rồi. Ha ha ha … “



Nhược Thủy cười như điên dại, Vấn Thiên thấy vậy, liền hỏi



“Bà thật sự căm ghét Thiên Hoa cung đến như vậy sao ? “



Ánh mắt Nhược Thủy bỗng ngập tràn sự oán hận



“Ta đã phục vụ cho Thiên Hoa cung hơn nửa đời người, đổi lại được gì … Một thận phận hộ pháp thấp kém … Con tiện nhân Ngọc Diệp đó có gì hơn ta được kia chứ ? Nhược Mộng và hai ả tông chủ kia cuối cùng chỉ là những kẻ thất bại dưới tay ta mà thôi … “




Vấn Thiên nói bằng giọng đầy cảm thán



“Hóa ra là vì sự ganh tị nhỏ nhen vốn có của nữ nhân “



Nhược Thủy lắc đầu



“Không phải là như vậy … Đối với những ganh ghét nhỏ nhặt đó mà nói thì thật sự ta có thể bỏ qua được. Điều làm ta oán hận nhất chính là việc con gái của ta đã bị mụ già Tuyết Thiên Hoa đó mang đi, như một món hàng, để trao đổi lấy lời tiên tri vớ vẩn kia … Tuyết Thiên Hoa … Ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa … “



Vấn Thiên bất ngờ hỏi



“Con gái của bà cũng là Thuần Âm chi nữ giống như Băng Tâm phải không ? Có phải là cô ta đã được Tuyết Thiên Hoa giao cho Thiên Cơ lão nhân ? “



Nhược Thủy rùng mình, mở to đôi mắt nhìn Vấn Thiên



“Ngươi thật sự biết được tung tích của nó sao ? Thiên Cơ lầu vốn hành sự rất cẩn mật kia mà, ngay cả ta đã bỏ ra 15 năm trời ròng rã tìm kiếm cũng không có chút thu hoạch gì … “



Trong đầu Vấn Thiên hiện ra vô số luồng suy nghĩ. Thuần Âm chi nữ … Thiên Cơ lầu … Những kí ức mơ hồ về một nữ nhân bỗng hiện rõ trong đầu chàng, những mắt xích nhanh chóng được ghép lại với nhau, Vấn Thiên thốt lên



“Dạ Lan … “



Nhược Thủy trở nên mất bình tĩnh, bà ta bấu chặt vào vai Vấn Thiên



“Ta đã đặt tên cho nó là Dạ Lan … Ta sinh ra nó vào một đêm tối tăm, không trăng sao, trong phòng thoang thoảng một mùi thơm của những cành lan được cắm trong bình thủy tinh … Nói mau, con ta đang ở đâu ? “



Vấn Thiên lắc đầu, buồn bã đáp



“Tôi cũng không rõ … Cô ấy đã từng là nữ nhân của tôi, nhưng sau đó lại bỏ rơi tôi mà đi … Những gì tôi biết được là Thiên Cơ lão nhân đã thu nhận Dạ Lan làm truyền nhân, đối xử với cô ta rất tốt. Sau đó, lão ta tìm cách bắt giữ tôi, muốn chiếm đoạt cơ thể của tôi, nhưng gian kế bất thành dẫn đến vong mạng, Dạ Lan đi theo tôi một thời gian, rồi lẳng lặng rời đi, chỉ để lại vài dòng từ biệt … Từ đó tôi vẫn chưa gặp lại cô ấy lần nào cả … “



Sự xúc động cực độ làm máu huyết từ vết thương của Nhược Thủy càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, hơi thở của bà ta trở nên yếu dần. Nhược Thủy vẫn giữ chặt lấy Vấn Thiên, giọng nói trở nên yếu ớt



“Ta thỉnh cầu ngươi, hãy tìm lại Dạ Lan và giúp ta chăm sóc nó … Hãy hứa với ta, ta cầu xin ngươi đó … “



Vấn Thiên thở dài, gật đầu



“Tôi sẽ đi tìm Dạ Lan về và chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Bà cứ yên tâm … “



Nhược Thủy cố thu hết hơi tàn, nói



“Nếu ngươi gặp được Dạ Lan, hãy nói với nó rằng ta xin lỗi … “



Vấn Thiên nắm chặt bàn tay xanh xao của Nhược Thủy như một lời hứa chắc như đinh đóng cột, lời hứa của một nam tử đại trượng phu, một cường giả …



Nhược Thủy vẫn cố gắng gượng nói tiếp



“Trong thư viện của Thiên Hoa cung, có một chiếc bàn làm từ đá cẩm thạch, trên đó có để một chiếc nghiên mực, hãy xoay chiếc nghiên đó sang trái 3 vòng rồi lại xoay sang phải 1 vòng, sau đó ấn mạnh xuống, một ngăn tủ bí mật sẽ được mở ra. Trong đó có chứa tư liệu về độc dược đã được sử dụng để khống chế các thị nữ, ngươi có thể chiếu theo đó để phối chế giải dược … “



Ánh mắt Vấn Thiên nhìn Nhược Thủy như tỏ vẻ cảm kích, bà ta ngưng lại một lúc, ho rộ lên một tràng như xé phổi, mạch đập yếu ớt, tựa như sắp tắt hẳn …



Nhược Thủy thều thào nói bằng thanh âm rất nhỏ



“Tâm nhi đang ở xứ Wales … Phụ mẫu Tâm nhi muốn gả nó cho một đại phú gia … Ngươi nên đến đó tìm nó và đưa nó đi … Tập đoàn Socom … “



Thanh âm của Nhược Thủy nhỏ dần rồi ngưng hẳn, toàn thân bà ta dần trở nên giá lạnh. Vấn Thiên nhẹ nhàng vuốt đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng , giọng nói như có chút buồn bã



“Thảm kịch ở Thiên Hoa cung này đều khởi nguồn từ bà, nhưng một cách nào đó mà nói, bà lại là một kẻ đáng thương, rất đáng thương … Hãy yên nghỉ đi, nếu có kiếp sau, hy vọng rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với bà … “



6 giờ sau cuộc tập kích của U Minh tuyệt địa, tại một căn phòng rộng lớn, bày trí xa hoa trong Thiên Hoa cung …



Đối với Ngọc Diệp, đây chẳng phải là một nơi xa lạ gì, căn phòng này vốn là đại sảnh của Thiên Hoa cung, là nơi cung chủ và các nhân vật đặc biệt xử lý những sự việc trọng yếu. Hiện tại, Ngọc Diệp vẫn đang ngồi trên bảo tọa của cung chủ, nhưng dưới một hình dạng khác, khắp người được bao bọc bởi chiếc kén lớn



Julie và Vấn Thiên đang đứng cách bảo tọa không xa.



Julie quay mặt đi hướng khác, cố ý không đoái hoài gì đến Vấn Thiên, từ miệng cô ta thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hậm hừ khe khẽ, thái độ biểu lộ một sự bực dọc, không hài lòng …



Vấn Thiên sau mấy lần định mở miệng nhưng lại thôi, cuối cùng cũng ngập ngừng lên tiếng



“Biến cố vừa xảy ra chắc chắn là không qua khỏi đôi mắt của nàng … Ta lấy làm lạ là vì sao nàng lại hầu như không hề có bất cứ hành động nào cả … “



Nét mặt Julie sa sầm, cau có nói




“Chàng đã vi phạm giao ước của chúng ta, đã vậy lại còn trách móc ta nữa à … Dù sao thì cho đến hiện tại chàng vẫn bình an vô sự, chỉ bị chút thương tích nhỏ nhoi chẳng đáng là bao, ta vốn không thích can thiệp vào chuyện của người khác … “



Vấn Thiên nhún vai, tỏ vẻ ngán ngẩm



“Nàng muốn nói đến việc của Ngọc Diệp đấy à … Việc này thật sự là bất đắc dĩ … Nàng đang ghen đấy phải không ? “



Julie “hứ” một tiếng lớn, đứng khoanh tay, ngoảnh mặt đi hướng khác. Vấn Thiên vắt óc suy nghĩ cố tìm biện pháp để dỗ dành cô ta, nhưng chưa nghĩ đâu vào đâu thì cánh cửa lớn đã mở ra, 2 nữ nhân liền tiến vào, là Nhược Mộng và Quỳnh Vân …



Quỳnh Vân cúi chào Vấn Thiên, cung kính nói



“Đã thu xếp ổn thỏa, thi thể của Nhược Thủy hộ pháp, nhị đại tông chủ cùng các môn hạ đã tử trận đều đã được mai táng một cách chu đáo “



Vấn Thiên trầm ngâm hỏi



“Tổng cộng còn tất cả bao nhiêu người sống sót ? “



Nhược Mộng liền đáp



“Ngọc Nữ tông còn lại tất cả 50 người sống sót, tất cả phản đồ đều đã bị bắt giữ “



Vấn Thiên tỏ vẻ quan tâm, hỏi



“Việc bắt giữ họ diễn ra êm xuôi chứ ? Có vấp phải sự kháng cự nào không ? “



Nhược Mộng lắc đầu



“Không hề … Tất cả đều là do Nhược Thủy xúi giục, chứ không phải là chủ tâm của họ, khi bà ta chết đi, họ như rắn mất đầu, rất sợ hãi và hoảng loạn … “



Vấn Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói



“Hãy tha cho họ, bảo họ muốn đi đâu thì đi … Nếu như có người không có chỗ để đi, cứ để họ ở lại, nhưng phải cử người giám sát thật cẩn trọng “



Vấn Thiên chuyển mình, định rời khỏi đại sảnh



“Chức cung chủ này tôi cũng không có hứng thú cho lắm … Nhược Mộng, cô và Ngọc Diệp ai trở thành cung chủ cũng được cả, tôi có việc quan trọng phải làm, xin cáo từ … “



Nhược Mộng đứng chắn trước mặt Vấn Thiên, nhãn thần tỏ vẻ kiên quyết



“Không được ! Việc này vốn là di nguyện của tổ mẫu … Hơn nữa, Thiên Hoa cung rơi vào tình trạng như thế này cũng có phần trách nhiệm của ngươi, ngươi không thể phủi tay mà ra đi như vậy được … “



Julie nhếch mép cười, giọng nói như m**** mai



“Nhược Mộng, cô không nhận ra sao, gã này vốn là một tay háo sắc hạng nặng, được trở thành người có quyền lực nhất Thiên Hoa cung, nắm trong tay vô số mĩ nữ, hắn cao hứng còn không kịp nữa, chỉ là giả vờ từ chối mà thôi. Chiêu này gọi là “muốn ăn gắp bỏ cho người” đấy “



Julie kéo Vấn Thiên sang một bên, nói khẽ vào tai chàng



“Đừng quên rằng ở thế giới bên ngoài tính mạng của chàng đang được treo giá rất cao đấy nhé. Hãy cứ tiếp nhận chức vụ cung chủ đó, rồi nhân cơ hội này mà kiến tạo thế lực của riêng mình, để có thể thuận tiện hơn trong việc đối phó với những biến cố sẽ phát sinh sau này “



Vấn Thiên xoa cằm, gãi đầu suy nghĩ một lúc lâu, dõng dạc nói



“Thôi được. Tôi chấp nhận … Nhược Mộng, mọi việc trong Thiên Hoa cung này tạm thời sẽ do cô và Julie xử lý. À còn nữa, cái tên “Thiên Hoa cung” này đã gắn liền với những đoạn cố sự không hay cho lắm, tôi quyết định sẽ đổi tên nơi này, từ giờ sẽ gọi là “Huyết Cung”. Hiện giờ tôi có việc phải làm, sẽ rời khỏi nơi này một thời gian, sau khi trở lại tôi sẽ chính thức đăng cơ, tiếp nhận địa vị cung chủ … “



Julie hậm hực nói



“Cái gì mà việc quan trọng kia chứ, lại đi tìm nữ nhân nữa thì có …”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.