Huyết Hận

Chương 132: Phong vân khởi phát









Vấn Thiên cười khổ



“Đi tìm Băng Tâm chỉ là một phần nhỏ của chuyến đi này mà thôi. Ta quyết định phải tìm cho ra kẻ giấu mặt đã phát động nhiệm vụ truy sát ta , đồng thời sẽ cho giới sát thủ một bài học, để bọn họ không dám *****ng đến ta nữa … À, lúc Nhược Thủy hấp hối, bà ta đã thỉnh cầu ta một việc và ta cũng đã nhận lời … Nếu có thể, ta sẽ thực hiện việc đó, xem như một công đôi ba chuyện …”



Julie nhếch mép cười



“Nói đi nói lại thì vẫn là đi tìm nữ nhân mà thôi. Không phải Băng Tâm thì cũng là ả Dạ Lan nào đó … Ta mặc kệ chàng đấy, muốn làm gì thì làm, nhưng hễ chàng chung *****ng với nữ nhân của nhân loại thì đừng hòng chạm vào thân thể ta, nhớ cho rõ đấy “



Vấn Thiên cố ý nghĩ thầm trong đầu



“Để rồi xem … Rồi có lúc nàng sẽ phải van xin ta “động chạm” đến thân thể của nàng đấy … “



Quả nhiên, Julie liền đọc được ý nghĩ ấy, cô ta quắc mắc liếc nhìn Vấn Thiên rồi bực bội rời khỏi đại sảnh. Vấn Thiên trông theo, miệng nở một nụ cười tà dị đầy dâm ý.



Thanh âm trong trẻo của một nữ nhân vang lên bên tai Vấn Thiên



“Quỷ háo sắc … Trông bộ dạng cười cợt của ngươi thật đáng ghét “



Vấn Thiên liền quay người nhìn lại, chiếc kén lớn đã mở ra tự lúc nào, thân thể trắng trẻo của Ngọc Diệp đang ẩn hiện sau những sợi tơ mỏng manh. Bất giác, đôi mắt Vấn Thiên mở to ra, miệng há hốc, đứng ngây người như trời trồng



“Quỷ háo sắc, nhìn còn chưa chán sao ? “ – Thanh âm của Ngọc Diệp như có chút hờn dỗi



Vấn Thiên động thân, chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh, ôm chặt Ngọc Diệp vào lòng, đôi tay không ngừng mơn man ve vuốt làn da mịn màng của người đẹp, miệng khẽ nói



“Thật là kì diệu, những vết thương đã lành lặn hoàn toàn rồi, không hề để lại chút dấu vết nào cả. Nàng đẹp quá … “



Ngọc Diệp thở dài



“Trong suốt thời gian trị thương ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chàng chính là nam nhân đầu tiên mà ta đã tiếp xúc, cũng là nam nhân duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta … Một cách thành thật mà nói, ta biết rằng có lẽ mình đã thích chàng mất rồi … Lạ thật đấy, mọi việc diễn ra rất nhanh, ta cứ như là bị ma ám vậy … Cũng có thể là vì bản chất của ta chính là một nữ nhân phóng đãng … “



Vấn Thiên nhìn vào mắt Ngọc Diệp, tự hào nói




“Bởi vì bản thân ta sở hữu một sức hấp dẫn tuyệt đối. Ha ha ha … “



Ngọc Diệp nghiêm nét mặt, nói



“Bây giờ ta có thể thích chàng thì sau này ta cũng có thể ghét chàng, hận chàng. Chàng nhớ cho rõ đấy. Ta cấm chàng động đến những nữ nhân khác của Thiên Hoa cung, cho dù họ có chủ động hay không đi nữa … “



Vấn Thiên ngán ngẩm, cố gắng chuyển đề tài



“Để ta nói lại cho nàng biết về những sự việc đã xảy ra trong lúc nàng đang trị thương … “



Ngọc Diệp ngắt lời



“Không cần thiết, lúc chàng và mấy người kia nói chuyện, ta đều nghe rõ tất cả. Bây giờ chàng chính là cung chủ, còn ta sẽ ở bên cạnh chàng với tư cách là cung chủ phu nhân, sau này chúng ta sẽ đồng tâm dốc sức xây dựng Thiên Hoa cung … à không … Huyết Cung … trở thành một môn phái vững mạnh, không ai dám xâm phạm đến “



Vấn Thiên trong lòng càng thêm ngao ngán, quyết định tung chiêu cuối cùng. Chàng kề sát bên tai Ngọc Diệp, thì thầm



“Những thứ dâm cụ vô tri, lạnh lẽo đó sao có thể bằng một nam nhân chân chính là ta đây được. Thật tiếc cho nàng là lần đầu tiên của nàng lại trôi qua một cách hơi hồ đồ, ta quyết định sẽ đền bù cho nàng ngay bây giờ “



Nhược Mộng và Quỳnh Vân không ai bảo ai, lẳng lặng rời khỏi. Trong gian đại sảnh rộng lớn bỗng tràn ngập xuân ý miên man, Vấn Thiên không ngừng hôn hít , loạn động lên khắp cơ thể tuyệt mĩ của Ngọc Diệp, những thanh âm đầy khoái lạc của nữ nhân vang lên ...



Ngọc Diệp cố gắng lên tiếng



“Chúng ta nên đi tìm một căn phòng có giường nệm ấm êm, ở đây e là có hơi bất tiện … “



Vấn Thiên liền đồng ý, chàng bế Ngọc Diệp lên, phóng như bay rời khỏi đại sảnh



Một ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trờ



Một cánh đồng hoang, cỏ cao ngập đầu người, nằm ở ngoại ô thành phố San Diego



Một thiếu nữ mảnh mai đang đứng bất động, y phục trắng thướt tha tung bay theo gió, tay cô ta cầm một thanh cổ kiếm khá nặng chỉ thẳng về phía trước, lưỡi kiếm sáng như gương, phản chiếu ánh sáng trắng bạc của vầng trăng một cách rực rỡ



Thiếu nữ bất thần tung người về phía trước, nhẹ nhàng bạt kiếm



Những ngọn cỏ xung quanh cô ta bỗng đứt đôi, tung bay đầy trời, như vô số mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào một thân cây gần đó. Thiếu nữ thu kiếm, không gian xung quanh lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có



Thân cây cao lớn bỗng đổ gục xuống, hóa thành nhiều đoạn gỗ đều tăm tắp



“Làm tốt lắm” – thanh âm trầm mang sắc thái lạnh lẽo như băng của một nam nhân vang lên



Bên cạnh thiếu nữ xuất hiện một nam nhân cao lớn, mái tóc đen dài lòa xòa che phủ phân nửa gương mặt, toàn thân người này mặc hắc y, như toát ra một vẻ lãnh đạm rất đáng sợ



Thiếu nữ chính là Hàn Yên Thùy, còn nam nhân không thể là ai khác, chính là một cao thủ bí ẩn mà Yên Thùy đã quen biết, cô ta gọi người này là Lãnh Huyết



Yên Thùy nhìn Lãnh Huyết bằng đôi mắt long lanh, giọng nói có chút nũng nịu



“Anh không biết giúp người ta lau mồ hôi sao ? “



“Cô đâu có đổ giọt mồ hôi nào đâu “ – Lãnh Huyết nói



Yên Thùy tỏ ra giận dỗi



“Chẳng có một chút dịu dàng, lịch thiệp nào cả … Nếu như anh mà đi cua gái, cầm chắc đến 99 phần trăm là thất bại rồi đó “



Lãnh Huyết lại nói



“Ta đã có ít nhất là 2 thê tử rồi, đâu cần phải kiếm thêm nữa “



“Có quỷ mới tin được “ – Yên Thùy trề môi, trêu chọc



“Không tin thì thôi “ – Lãnh Huyết quay lưng đi



“Khoan đã … “ – Yên Thùy gọi giật lại



Lãnh Huyết đứng im bất động, không hề quay lại, Yên Thùy ngập ngừng nói



“Nếu có thể , hãy thử với tôi vài chiêu … Có được không ? “




Lãnh Huyết lắc đầu



“Võ công mà ta tu luyện chỉ dùng để giết người, không thể tùy tiện mà đem ra đùa giỡn được “



Yên Thùy ấp úng



“Chỉ thử một chút thôi mà … Anh cứ dùng 5 hay 3 phần công lực của mình cũng được … Có sao đâu … “



Lãnh Huyết lạnh lùng nói



“Tu vi của cô đã đạt đến mức độ sơ thành của cảnh giới “Tâm, kiếm hợp nhất” , ta biết chắc như vậy, khỏi cần thử “



Lãnh Huyết lại cất bước, toan bỏ đi, nhưng Yên Thùy đã phóng đến, giữ anh ta lại



“Đừng đi vội … Tôi vẫn còn có vài điều cần anh chỉ giáo … “



“Nói nhanh đi “ – Lãnh Huyết buông một câu gọn lỏn



Yên Thùy nhăn mặt, tỏ vẻ không vui, nhưng liền đổi sang vẻ ôn hòa hỏi



“Với tu vi của tôi, liệu có thể đánh bại được Lâm Vấn Thiên hay không ? “



Lãnh Huyết mỉm cười



“Không ngoài dự đoán của ta. Hơn một năm nay tu vi của cô tăng lên khá nhiều, nhưng chưa chắc gì Vấn Thiên vẫn dậm chân tại chỗ. Ngộ tính của cậu ta rất cao, hơn nữa lại có thêm một số tiềm năng và dị năng mà nhân loại như cô không có được. Theo suy đoán của ta, cao lắm thì cô cũng có thể đánh hòa với cậu ta, chưa thể thắng nổi đâu “



Yên Thùy cảm thấy trong cổ nghèn nghẹn, cô ta tỏ vẻ buồn bực, nói



“Biết ngay mà … Chắc chắn là anh có không ít hảo cảm với Vấn Thiên, nên mới luôn đánh giá cao hắn như vậy … “



Lãnh Huyết lạnh nhạt nói



“Thực tế luôn luôn là câu trả lời tốt nhất. Nếu cô gặp lại Lâm Vấn Thiên, cứ thử giao thủ với cậu ta xem sao “



Yên Thùy tỏ vẻ thất vọng



“Có quỷ mới biết hắn hiện đang ở đâu … Sau lần đại náo Thiên Cơ lầu, Lâm Vấn Thiên đã kết oán với rất nhiều môn phái. Tôi được biết rằng có một ai đó đang treo thưởng cho tính mạng của hắn, tiền thưởng đã lên đến 300 triệu USD, chỉ xếp sau Lãnh diện tử thần mà thôi. Chắc chắn là suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ phải trốn chui trốn nhủi như một con chuột cống … Quái lạ … Đâu mất rồi … “



Trong lúc Yên Thùy mãi mê nói, Lãnh Huyết đã bỏ đi như một cơn gió. Yên Thùy đảo mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện được tung tích của anh ta đâu cả, cô dậm chân, bực bội thốt lên



“Cái gã mặt lạnh này … “



Gió từ đâu đến và sẽ đi về đâu, chẳng ai có thể biết được



Trên sân thượng tòa cao ốc El Maniel – tòa nhà cao tầng cao nhất thành phố San Diego, một cơn gió thổi qua mang theo bóng dáng đơn độc của một nam nhân. Người này chỉ liếc nhìn sơ qua xung quanh rồi ung dung bước đến, nằm duỗi chân có vẻ rất thoải mái trên một tấm panel mặt trời, đôi mắt như dán chặt vào vầng trăng tròn trên bầu trời, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.



Những áng mây đen che khuất vầng trăng, rồi gió lại thổi mây bay đi, vầng trăng lại tỏa thứ ánh sáng màu bạc quen thuộc của nó …



“Thì ra là ở đây ! Tìm thấy rồi nhé “ – Giọng nói có vẻ nghịch ngợm của một thiếu nữ



Nam nhân vẫn nằm bất động, tựa như không hề nghe thấy. Bóng dáng thướt tha của một thiếu nữ mặc y phục trắng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh anh ta.



“Yên Thùy, làm sao cô lại có thể tìm đến đây ? “ – Nam nhân hỏi , giọng điệu có vẻ thờ ơ



Yên Thùy vung vẩy đôi tay trước mắt Lãnh Huyết, như muốn thu hút sự chú ý của anh ta



“Có gì khó đâu, đêm nay trăng tròn, anh lại có sở thích ngắm trăng, cũng giống như tôi vậy. Với cá tính cao ngạo của anh, chắc chắn anh sẽ chọn vị trí cao nhất để mà hưởng thụ cái thú vui đó. Chịu khó suy nghĩ một chút là đoán ra ngay ấy mà. Quả nhiên là tôi đã đoán không sai, anh thử nói xem tôi có giỏi không nào “



Lãnh Huyết gật đầu, ánh mắt thoáng hiện lên sự hài lòng



“Giỏi … Chỉ mất chưa đến một giờ để đến đây, có thể qua mặt hàng chục bảo vệ ở tầng trệt, thân pháp của cô cũng tăng tiến đáng kể rồi đó. Nhưng cô phạm phải một sai lầm, không nên liều lĩnh sử dụng thang máy như vậy, nếu như có ai đó đi ngang qua, họ sẽ phát hiện ra ngay “



Yên Thùy ngẩng cao đầu, tỏ vẻ tự tin



“Tôi chỉ mất chưa đến 2 phút để xử lý bảng mạch điều khiển thang máy, cho dù thang máy đang chuyển động nhưng bảng điện tử sẽ không hiển thị gì cả. Tòa nhà này được cách âm rất tốt, sẽ không có ai nghe thấy tiếng động cơ thang máy đâu … “



Lãnh Huyết lại trở lại với vẻ lạnh lùng như một tảng băng, chẳng nói chẳng rằng. Yên Thùy độc thoại mãi cũng chán, bèn bạo dạn nằm ngay bên cạnh anh ta, cùng ngước mắt lên ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời




Nếu có ai đó nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng họ là một cặp tình nhân tâm đầu ý hợp …



“Nhắm mắt lại đi, tôi muốn thử phản xạ của anh một tí “ – Yên Thùy bỗng lên tiếng



Lãnh Huyết cười nhạt



“Lại là trò này … Lần nào gặp cô cũng vậy, cô không cảm thấy chán sao ? “



Nói đoạn, anh ta nhắm mắt lại, ung dung khẽ nhịp đôi chân. Thái độ này thật cao ngạo vô cùng, cũng có thể là vì trước nay khi chơi trò “thử phản xạ” này, Lãnh Huyết luôn là người chiến thắng …



Mãi một lúc lâu không thấy động tịnh gì, Lãnh Huyết bất giác giật mình, thầm nghĩ



“Có gian kế … Ta đã sơ suất hồi … “



Cảm giác ướt át chợt truyền lại từ đôi môi, Lãnh Huyết vội mở mắt ra, nhìn thấy ngay khuôn mặt của Yên Thùy đang dán sát vào khuôn mặt của anh ta, vụng về thực hiện một nụ hôn. Đôi tay Lãnh Huyết bất thần xuất thủ, tưởng như sẽ đẩy Yên Thùy ra, nhưng động tác vừa thực hiện được nửa chừng lập tức ngừng lại, chỉ trong chớp mắt đã hồi thủ như chưa có gì xảy ra cả.



Sau một nụ hôn dài, hai người lặng lẽ nhìn nhau, từ ánh mắt của họ như hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp, khó diễn tả. Mãi một lúc sau, Lãnh Huyết nhẹ nhàng đẩy Yên Thùy ra, nói bằng giọng vô cảm



“Cô quả thật là rất thông minh … Nhưng dường như cô chọn sai đối tượng rồi thì phải “



Yên Thùy tươi cười, khẽ lên tiếng



“Không sai đâu, anh đã mạo hiểm cứu tôi khỏi Thiên Cơ lầu, suốt hơn một năm nay đã chỉ điểm võ công cho tôi không ít, đây xem như là diễn đạt một chút lòng biết ơn của tôi mà thôi, không có ý gì khác cả “



Lãnh Huyết định nói điều gì đó, nhưng Yên Thùy nhanh hơn, đã liến thoắng cướp lời



“Anh chính là một cao thủ tuyệt thế, hiển nhiên là những giác quan cũng nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Riêng hôm nay, là do tâm trạng của anh không tốt, đầu óc suy nghĩ mông lung nên mới bất cẩn như thế mà thôi. Sau này anh phải thật sự cẩn trọng hơn nữa … Có lẽ trong quá khứ anh đã gặp phải không ít chuyện bi thương, buồn thảm, nhưng không nên như thế này mãi, vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi anh trong tương lai mà … “



Lãnh Huyết đứng dậy, chắp tay sau lưng, lẩm bẩm



“Ân oán chỉ khiến con người ta thêm mệt mỏi, thù hận như một gánh nặng trong lòng … Nếu có thể trút bỏ đi tất cả chẳng phải sẽ có thể sống tốt hơn sao … Tha thứ và bỏ qua là những việc khó làm nhất trên thế gian này … “



Đôi vai Yên Thùy run lên từng cơn, giọng nói như nghẹn lại



“Trả thù cho gia đình chính là mục đích sống duy nhất của tôi …Chỉ khi trút bỏ gánh nặng đó tôi mới có thể sống một cách thanh thản được … Nếu anh thật sự tôn trọng tôi thì đừng bao giờ nói những lời như vậy một lần nữa … “



Yên Thùy lặng lẽ thi triển khinh công, chuyền sang nóc một tòa nhà khác, chỉ vài phút sau đã mất dạng trong màn đêm. Lãnh Huyết rảo bước đến gần một tấm biển quảng cáo, nhìn thẳng vào khoảng bóng tối phía sau tấm biển đó, thanh âm tuy nhỏ nhưng rất nghiêm trang



“Ra mặt đi. “



Một nam nhân trung niên có đôi mắt đỏ xuất hiện ngay trước mặt Lãnh Huyết, vòng tay cúi chào rất trịnh trọng



“Tham kiến chủ nhân “



Lãnh Huyết đặt tay lên vai nam nhân, nói



“Bất tất phải đa lễ. Cô gái đó đã đi xa rồi, có việc gì muốn nói cứ thoải mái mà trình bày. “



Nam nhân cung kính nói



“Thưa chủ nhân, theo tin tức mới nhất tôi vừa nhận được, Thiên Ngoại giáo đang muốn bành trướng thế lực bằng một cuộc hôn nhân với Trần gia. Lễ đính hôn sẽ được tiến hành trong tuần tới, tại Anh quốc. Xin chủ nhân cho chỉ thị … “



Lãnh Huyết nhíu mày suy nghĩ trong thoáng chốc rồi hạ lệnh



“3 ngày nữa, hãy tập kích viện nghiên cứu bí mật của Thiên Ngoại giáo tại Bắc Phi. Còn nữa, phải cử người theo dõi thật sát nhất cử nhất động trong buổi lễ đính hôn đó, xảy ra việc gì phải lập tức thông báo cho ta rõ “



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.