Huyết Hận

Chương 17: Ánh sáng cuối đường hầm









Trước 1 căn hộ có 2 người đang thập thò



Khải Nguyên đặt tai lên vách tường nghe ngóng



Xong, hắn bảo Lâm Tuấn



“Không có người ở nhà, đệ có lầm không vậy, đây đúng là địa chỉ của Lôi Uyên Thi chứ”



Lâm Tuấn gãi đầu



“Đúng mà, sáng nay còn thấy cô ta ở đây, chắc là tối nay cô ta đến nhà bạn trai ngủ rồi”



Lâm Tuấn tiến lại gần cửa, dùng que sắt đặc chế của hắn chọc vào lỗ khóa.”Cách” “cách” “cách” 3 tiếng, cả 3 lớp khóa ngoài đều bung ra, Khải Nguyên và Lâm Tuấn bước vào, vào rồi thận trọng khép cửa lại



Lâm Tuấn nói giọng nhỏ như kiến chỉ đủ cho Khải Nguyên nghe được



“Mấy cái khóa cỏn con đó sao làm khó thần thâu là đệ đây được”



Họ vốn là người có luyện võ công nên thính giác linh mẫn hơn người, nói rất nhỏ nhưng vẫn nghe rõ



“Chia nhau ra, ta tìm tầng dưới đệ tìm tầng trên, thấy gì đáng chú ý liền báo cho nhau” Khải Nguyên nói



Lâm Tuấn liền theo cầu thang bước lên lầu




Khải Nguyên lục soát 1 vòng tầng trệt, tìm thấy 2 cái labtop, hắn mở máy lên xem thử, chúng không bị khóa mật khẩu, trong đĩa cứng hầu như không có gì quan trọng.Lấy lầm còn hơn bỏ sót, Khải Nguyên cho tất cả vào bao



Chợt, hắn nghe tiếng nhỏ xíu của Lâm Tuấn truyền từ trên lầu xuống



“Đại ca, lên đây coi nè”



Khải Nguyên chạy lên thì thấy Lâm Tuấn đang đứng trước 1 cái két sắt



Két được đặt âm trong tường, bên ngoài được che bởi 1 bức tranh phong cách khó hiểu



Lâm Tuấn không hổ danh thần thâu đã nhìn ra két sắt này



Khải Nguyên cũng lục hết 1 vòng trên lầu nhưng không phát hiện gì đặc sắc



Lâm Tuấn thì đang xem xét két sắt, xem một hồi hắn chau mày



“Là Thiên hạ tỏa, loại két sắt nổi tiếng khó mở, khóa điện tử mật mã 15 số, may mà lão gia có đem ít đồ nghề”



Hắn liền lấy trong túi đeo lưng ra 1 cái khoan, lấy 1 mũi khoan nạm kim cương nhân tạo gắn vào.Khải Nguyên sợ hắn khoan thủng két sẽ phạm đến cái labtop bèn nói



“Không được, vật ở trong rất dễ vỡ, dùng cách này không được”



Lâm Tuấn lại lấy ra một cái mỏ hàn đặc biệt, có thể tạo ra ngọn lửa nóng 2000 độ C nung chảy mọi loại sắt thép.Khải Nguyên cũng lắc đầu.Thiết bị điện tử rất dễ bị hư tổn, làm thế có lấy được labtop đó ra cũng như không



Lâm Tuấn cũng lờ mờ đoán ra, bèn hỏi



“Là con chip hay cái gì tương tự thế phải không đại ca?”



Khải Nguyên gật đầu



Lâm Tuấn lại lấy trong người ra 1 hộp nhỏ, trong đó có chất bột trắng, cũng lấy ra 1 cây cọ vẽ nhỏ, dùng cọ phết ít bột vào bàn phím nhập mật mã của két sắt.Sau đó hắn dùng 1 cây đèn pin kỳ lạ phát ra anh sáng xanh lam chiếu lên bàn phím đó



“Oh **** !” hắn kêu nhỏ



“Sao thế?” Khải Nguyên hỏi



“Chủ nhân của két sắt thay đổi mật khẩu rất nhiều lần, hầu như số nào cũng bị bấm, làm sao mò ra mật mã đây” Lâm Tuấn méo mặt



Khải Nguyên thử bấm mấy con số điện thoại hắn nhìn thấy trong nhà nhưng không đúng, hắn lại gần bàn làm việc lấy giấy bút ngồi tính ra những con số khác từ những số hắn đã tìm được nhưng vẫn không đúng mật khẩu



3 giờ sáng, thầy trò Khải Nguyên bó tay nhìn nhau



“Con ả này thật sự quá quắt, đặt mật khẩu gì khó tìm thế” Lâm Tuấn than



“Mò chút nữa đi biết đâu gặp may, nếu không ra nữa chỉ còn cách lấy xe cần cẩu khiêng về” Khải Nguyên nói



Hai người lại mò mẫm với những con số



“Mò mẫm gì thế, để ta đọc mã số cho” một giọng nói vang lên từ sau lưng Khải Nguyên và Lâm Tuấn, giọng của Uyên Thi



Thì ra cô ta đã về, thấy cửa bị mở khóa, đã lẳng lặng vào nhà, nhân lúc 2 người đang mày mò không để ý mà tiến đến sau lưng




Hiện cô ta đang cầm súng ngắn chĩa vào họ



Khải Nguyên thì không sợ, hắn có cang khí và bộ pháp quỷ dị của nhẫn giả rồi, hắn chỉ lo cho Lâm Tuấn, tên này không mặc giáp chống đạn, nếu Lâm Tuấn có chuyện gì hắn biết ăn nói sao với Nhã Ca và Xuân Hà đây



“Giơ tay lên không ta sẽ bắn” Uyên Thi vung vẩy khẩu súng đe dọa



Khải Nguyên và Lâm Tuấn liền làm theo, Khải Nguyên lén theo phương pháp của Âm dương giao thoa chưởng tạo ra 1 quả cầu nội lực nhỏ bằng hòn bi rồi vô thanh vô tức bắn về cổ tay của Uyên Thi



“Bụp” 1 tiếng nổ nhỏ, cổ tay Uyên Thi đau buốt, súng liền văng ra, Lâm Tuấn nhanh chóng lăn người đến chụp lấy



“Chỉ bằng khẩu súng này mà đòi làm khó ta sao” Khải Nguyên cười nói



“Là ngươi !” Uyên Thi nói giọng tức tối



Khải Nguyên dùng dị dung để tránh việc bị camera ghi hình chứ hắn biết là vẫn bị Uyên Thi nhận ra



Hắn vốn định trộm labtop đó nhưng giờ đây Uyên Thi đã về nhà, hắn lại tính dùng phương pháp cũ lần nữa



Hắn bảo Lâm Tuấn:



“Đệ về đi ,gần sáng rồi, mình ta đối phó cô ta được rồi”



Lâm Tuấn mặc dù muốn xem Khải Nguyên “đối phó” ra sao nhưng vẫn làm theo lời hắn



Lâm Tuấn vừa đi, Uyên Thi mở miệng như muốn hét lên kêu cứu, Khải Nguyên trong chớp mắt đã ôm chặt lấy cô ta, dùng miệng hắn lấp lấy miệng cô ta



Cái này có thể tính như là 1 nụ hôn, thấy Uyên Thi có vẻ bình tĩnh, hắn mới buông cô ra



Khải Nguyên phân trần



“Ta và cô cùng đối phó chung với 1 kẻ địch, ta thấy chúng ta nên hợp tác thì hơn”



Uyên Thi giận dữ hỏi



“Lần trước cưỡng bức ta, lần này dẫn đồng bọn đột nhập vào nhà ta, liệu ta có thể hợp tác với ngươi ?”



“Có thể, vì trên đời này chỉ có ta mới giúp cô giải mã labtop đó thôi”Khải Nguyên nói



“Dựa vào đâu, ngay cả mật mã mở két sắt ngươi còn mò không ra nữa là” Uyên Thi chế nhạo hắn



Khải Nguyên hỏi



“Mật mã đó cô mới đổi hôm qua phải không”



“Phải, mỗi ngày lại đổi 1 lần đấy, tìm ra nổi không” Uyên Thi nói có vẻ xem thường hắn



Khải Nguyên lại chỗ két sắt bấm 15 chữ số, cửa két liền mở ra



Hắn nói: “Thế nào ?”



Lúc ôm Uyên Thi, Khải Nguyên đã thi triển Nguyên thần vấn, may mà ký ức đó mới hình thành chưa đến 1 ngày, hắn có thể tìm ra.




“Làm sao anh có thể tìm ra vậy” Uyên Thi chợt đổi cách xưng hô



“Đơn giản vì ta tuyệt đỉnh thông minh “ Khải Nguyên đáp một cách cao ngạo



“Tuyệt đỉnh háo sắc thì có” Uyên Thi lầm bầm



“Oan gia à, hôm đó ta thực sự chưa cưỡng bức cô mà, sao bảo ta háo sắc” Khải Nguyên khổ sở nói



“Còn nói nữa, báo hại ta hơn 3 ngày liên tục không dám ngồi thoải mái 1 chút, còn nữa, khắp người ta đều thâm tím cả” giọng cô gái vẫn còn giận



Khải Nguyên lấy labtop đó ra khỏi két sắt, cắm điện, mở máy.Hắn lại hỏi Uyên Thi



“Bức tranh xấu xí đó cô mua ở đâu vậy”



Uyên Thi trả lời hắn



“Đây vốn là phòng của anh Viễn Khương, bức tranh đó là do anh ấy vẽ ra, két sắt cũng là do anh ấy mua, trước khi mất tích anh ấy đột nhiên gọi ta lại, cho ta biết mã số két sắt thế thôi”



Khải Nguyên quan sát bức tranh lập thể kỳ cục đó cả nửa giờ rồi nói



“Căn bản đây không phải là một bức tranh”



Hắn đập vỡ khung kính, lấy “bức tranh” ra rồi đem săm soi dưới ánh sáng, cuối cùng hắn reo lên



“Ra là thế”



Rồi liền nhập vào labtop 1 dãy ký tự



Màn hình hiện ra chữ “Access granted “ (truy cập được chấp nhận)



Uyên Thi ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Khải Nguyên



Khải Nguyên giải thích



“Đó không phải tranh lập thể hay trừu tượng mà là tranh ảo giác, không phải mặt trước mà là mặt sau.Tóm lại nếu cô lấy bức vẽ đó ra, nhìn mặt sau của nó cô sẽ có một bức tranh ảo giác, nhìn chăm chú vào nó rồi từ từ di chuyển vị trí thì ảo giác 3 chiều đó sẽ hiện ra chính là mật khẩu mở khóa labtop”



“Anh thấy gì?” Uyên Thi hỏi



“Người sói, tiếng Anh là lycanthrope, cũng là mật mã mở khóa labtop” Khải Nguyên đáp



Trong labtop chỉ có 1 tập tin chứa dữ liệu, Khải Nguyên mở tập tin ra xem, thấy dòng tiêu đề của nó là “Những vũ khí bí mật đang được phát triển”



Cuối cùng hắn đã tìm được ánh sáng cuối đường hầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.