Huyết Hận

Chương 77: Mật thất mê tình









Từ bầu trời tối đen, một cột ánh sáng trắng chiếu thẳng xuống mặt đất.



Tiếng sấm rền vang, những tia sét chằng chịt trên bầu trời càng làm cho khung cảnh trở nên ma quái khác thường



Ma thần tóc trắng đang nằm dưới 1 hố trũng sâu – tác phẩm của 1 vụ nổ dữ dội. Toàn thân ma thần ướt đẫm bởi máu của chính anh ta. Anh ta cố gắng ngồi dậy, thẫn thờ quan sát hiện tượng dị thường đó



Nam nhân tóc đen đang đứng giữa cột ánh sáng, thân hình anh ta từ từ bay lên không trung



Những tia sét bỗng chuyển hướng, quay sang đánh thẳng vào người nam nhân tóc đen theo 1 quỹ đạo ngoằn ngoèo. Nam nhân hét lên một tiếng lớn, quanh người anh ta xuất hiện 1 quả cầu năng lượng, quả cầu năng lượng đó như 1 lá chắn bảo vệ cơ thể người này khỏi những luồng sét mạnh mẽ đang tập kích từ đủ mọi góc độ



Ma thần tóc trắng đã ngồi dậy được, lẩm bẩm trong miệng



“Bạch nhật phi thăng … Lôi kiếp … “



Nam nhân tóc đen đã bay lên cách mặt đất khá xa, anh ta đã chịu đựng được 9 đạo lôi điện, nhưng tiếng sấm vẫn tiếp tục gào thét.



Vài chục tia sét lại xuất hiện cùng lúc, nhưng không đánh vào nam nhân tóc đen mà tụ lại trên không trung tạo thành một quả cầu sét cực lớn. Quả cầu sét tăng trưởng không ngừng, phút chốc đã biến thành 1 quả cầu năng lượng ngũ sắc với những tia lửa điện đỏ rực phát ra xung quanh



Nam nhân tóc đen chỉ còn là 1 chấm nhỏ trên bầu trời, lớp năng lượng bảo vệ xung quanh anh ta cũng được gia tăng đến mức cực hạn



Ngũ sắc lôi cầu bỗng bay vút đến, tiến về hướng nam nhân tóc đen với tốc độ cực nhanh. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Trời đất biến sắc. Ánh sáng chói lóa cả 1 vùng sa mạc rộng mênh mông. Một trận cuồng phong dữ dội nổi lên như muốn thổi bay tất cả.



Nửa giờ sau, sa mạc trở về với sự yên tĩnh của nó. Trên bầu trời xuất hiện 1 hố đen sâu thẳm như cửa vào địa ngục.



Ma thần tóc trắng chui từ dưới cát lên, nhìn xung quanh với vẻ ngơ ngác rồi chua xót thốt lên



“Ông ta đã phi thăng rồi sao … Hay là đã bị lôi kiếp đánh cho tiêu tán hoàn toàn … Trời xanh ơi … Ngươi thật là bất công … Ta muốn chết cũng không được sao “



Từ trên không trung, 1 vật nhỏ như viên bi, rực sáng như sao băng lao thẳng xuống người ma thần tóc trắng, xuyên qua da thịt đã rướm máu, cắm sâu vào ngực người này. Một vật sáng kích thước lớn hơn lại từ trên không trung lao thẳng xuống mặt ma thần tóc trắng. Ma thần ngã xuống nằm bất động.



Hố đen trên bầu trời bỗng xảy ra dị biến, vài chiếc bóng từ đó bay ra, di chuyển rất nhanh rồi mất hút trong màn đêm. Hố đen nhanh chóng khép lại.



Gió cát mịt mù nổi lên, chôn vùi thân thể bất động của ma thần tóc trắng




………………………



Vấn Thiên tỉnh lại



Chàng lại mơ thấy giấc mơ đó.



Vấn Thiên ôm đầu cố gắng nhớ lại khuôn mặt của ma thần tóc trắng nhưng không làm được. Chàng chỉ biết là khuôn mặt đó gợi cho mình 1 cảm giác rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ được khuôn mặt đó trông như thế nào cả. Chàng thất vọng nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà của 1 căn phòng trong tòa nhà E1. Vết thương trên người Vấn Thiên không còn chảy máu nữa và được băng bó rất kỹ lưỡng, sàn nhà cũng được quét dọn sạch sẽ. Vấn Thiên đoán rằng Lãnh Huyết đã cứu chàng mang về đây, cũng thầm cảm phục sự chu đáo của anh ta.



Lại nhớ về chuyện vừa xảy ra, Vấn Thiên cười khổ tự trách



“Chuyến đi này xem như lỗ vốn rồi, thân mang trọng thương mà chẳng thu hoạch được gì cả, cũng không xem được tận mắt thân thủ của Lãnh Huyết nữa”



Nhớ đến Lãnh Huyết, Vấn Thiên đánh bạo đi đến căn phòng có cánh cửa bí mật dẫn xuống mật thất. Chàng theo phương pháp lần trước mở cánh cửa bí mật , bước xuống mật thất rồi đứng yên quan sát hồi lâu. Lãnh Huyết không có ở đây, nhưng dưới mật thất này có 1 điều gì đó khác thường. Một xác chết đã bị đẩy khỏi vị trí của nó trên chiếc bàn sắt, hiện đang nằm dưới đất, những dao kéo y khoa vương vãi khắp nền nhà. Mặt bàn hoàn toàn trống trải và được lau chùi khá sạch sẽ.



Vấn Thiên ngửi thấy 1 mùi hương kỳ lạ, dường như là mùi hương phát tiết ra từ thân thể của nữ nhân khi đạt cao trào. Chàng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Tên mặt lạnh Lãnh Huyết này xem ra cũng khá phong lưu, không ngờ anh ta có thể làm chuyện đó ở 1 nơi như thế này. Vấn Thiên chợt nhớ đến nữ nhân đã tấn công chàng, lại nở nụ cười đầy dâm ý, chàng đoán rằng Lãnh Huyết đã bắt cô ta về đây, tác ái 1 trận hoành tráng với cô ta trước khi xử lý cô ta theo cách riêng của anh ta. Xem ra, Lãnh Huyết cũng không hẳn là 1 kẻ vô tình …



Vấn Thiên đảo mắt nhìn quanh, chàng phát hiện thấy thiếu nữ đó đang được trói vào tường bằng xích sắt. Chàng đoán rằng cô ta vẫn còn sống. Nếu cô ta đã bị giết, Lãnh Huyết sẽ đâm móc sắt xuyên qua người rồi treo cô ta lên như những xác chết khác. Vấn Thiên đến gần thiếu nữ quan sát thật kĩ. Y phục xộc xệch trên người thiếu nữ như khẳng định giả thiết của chàng, trong đầu Vấn Thiên lại tưởng tượng ra tình cảnh đó, tiếng cười khả ố liền bật ra



Vấn Thiên ánh mắt sáng rực tà ý, vừa ngắm nhìn những phần da thịt lộ ra của thiếu nữ vừa tự nhủ



“Hàng thượng phẩm thế này, không hưởng dụng thật là lãng phí. Tiếc là bị Lãnh Huyết xơi trước rồi, thôi cũng không sao, trông cũng còn ngon mắt lắm, mình đành chịu thiệt thòi 1 tí vậy “



Vấn Thiên không khách khí, xuất thủ tóm lấy bộ ngực của thiếu nữ mà đùa nghịch, nhào nặn một cách thích thú. Chàng cười to, tự nói 1 mình



“Nữ nhân đáng ghét, xem lão tử ta trộm cả vườn đào của ngươi này “



Đùa nghịch chán chê, Vấn Thiên lại nhăn mặt



“Mớ y phục này thật là vướng víu quá đi “



Vấn Thiên dừng tay, đi đến 1 chiếc bàn gần đó rút lấy 1 con dao mổ rồi quay lại chỗ thiếu nữ. Chàng cẩn thận dùng dao cắt đứt y phục của thiếu nữ rồi thẳng tay lột sạch. Bàn tay của Vấn Thiên lại dạo chơi trên thân thể thiếu nữ 1 hồi lâu, dâm ý hiện rõ trên nét mặt.



Đối với cơ thể của nữ nhân, Vấn Thiên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế. Trước đây chàng chỉ quan tâm đến 2 thứ duy nhất trên đời là võ công và khảo cổ. Lúc còn ở khu phố Halley cũng có khá nhiều thiếu nữ xinh đẹp chú ý đến chàng, buông lời lả lơi trêu chọc, nhưng lúc đó chàng vẫn dửng dưng không để họ vào mắt. Chàng cho rằng những thiếu nữ đó quá tầm thường, không đáng để quan tâm. Nhưng sau khi tiếp xúc với cơ thể của Yên Thùy, quan điểm của Vấn Thiên dường như đã thay đổi, bản tính tò mò của 1 nam nhân trẻ tuổi đã được khơi dậy. Giờ đây, ở mật thất, đứng trước 1 mĩ nhân tuyệt đẹp như thế này, nhất là mĩ nhân đó lại không thể phản kháng lại chàng, tội gì lại không động tay tận tình khám phá những bí ẩn của thiếu nữ đó nhỉ.



Vấn Thiên tự tìm cho mình 1 lý do biện minh cho sự háo sắc



“Dám đả thương lão tử … Lão tử phải dạy dỗ cô 1 bài học đích đáng … “



Cơ thể thiếu nữ run rẩy, cô ta vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trong vô thức, có lẽ thiếu nữ cũng cảm nhận được điều gì đang xảy ra với mình. Vấn Thiên không chú ý đến việc đó, bàn tay tham lam của chàng vẫn đang ve vuốt kĩ lưỡng từng phân da thịt trên người thiếu nữ. Tập kích chán chê 2 quả đào tiên đầy kiêu hãnh rồi, Vấn Thiên dần dần chuyển hướng đến đôi chân thon dài tuyệt đẹp và dải đất thần bí ở giữa đôi chân ngọc ngà đó. Ngón tay chàng lướt nhẹ quanh bãi cỏ đen mượt mà rồi mạo hiểm tiến vào khe suối bí ẩn. Vấn Thiên bất chợt nghĩ ra 1 ý hay, chàng cắn nhẹ vào hạt đậu hồng đầy quyến rũ trên một quả đào tiên gợi cảm, những ngón tay vẫn nhẹ nhàng hoạt động trong khu vực huyền bí của thiếu nữ.



Thiếu nữ bỗng tỉnh dậy, vùng vẫy kịch liệt



“Dừng lại … Đồ vô lại … Mau bỏ ta ra … “



Vấn Thiên giật mình, động tác liền đình chỉ. Nhưng chàng bỗng nhớ ra, thiếu nữ đó giờ không thể làm gì phương hại đến mình, liền nở nụ cười đầy tà ý, ép sát người mình vào thiếu nữ, cắn nhẹ vào vành tai của cô ta.



Thiếu nữ kinh hãi hét toáng lên



“Ngươi định cưỡng gian ta sao ?”



Vấn Thiên nghĩ thầm



“Nếu cô ta không phải đồ thừa Lãnh Huyết đã hưởng dụng, dám rằng mình cũng sẽ thử phong lưu 1 phen với cô ta thật đấy chứ”



Vấn Thiên cười, cãi lại



“Tôi đường đường chính chính thế này sao gọi là gian được. Cô mới là gian tế đó. Lúc tôi đến đây thì cô đã bị xích sẵn rồi, tôi đâu có dùng sức mạnh để ép buộc cô đâu, sau gọi là cưỡng ép được “



Thiếu nữ đỏ mặt, không ngờ da mặt của thanh niên này lại dày đến như thế. Thiếu nữ vẫn kêu gào



“Mau thả ta ra rồi chúng ta đấu 1 trận đàng hoàng”



Vấn Thiên cười to



“Tôi đâu có ngu. Hơn nữa, người bắt được cô không phải là tôi, làm sao tôi có thể tự ý thả cô được “



Vấn Thiên cố ý ép sát ngực mình vào bộ ngực cao vút của thiếu nữ, đôi tay lại sờ mó loạn xạ. Thiếu nữ la hét ầm ĩ, rồi bất chợt cảm giác được hạ thể của mình đang bị 1 vật cứng rắn xâm phạm, lại càng vùng vẫy quyết liệt hơn khiến cho những sợi xích sắt kêu leng keng liên hồi. Những chỗ trên cơ thể thiếu nữ bị Vấn Thiên chạm vào liền truyền lại cảm giác tê tái như bị điện giật, rồi sau đó lại là 1 loại cảm giác rất khác thường mà thiếu nữ chưa từng trải nghiệm qua. Trong lòng thiếu nữ cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng cô không thể không thừa nhận loại cảm giác đang hiện diện trên thân thể mình có chút gì đó mỹ diệu, ngọt ngào khó tả, mà chắc chắn suốt đời cô không thể quên được. Trong lòng thiếu nữ như mâu thuẫn, nước mắt tuôn trào ướt đẫm cả khuôn mặt



Thiếu nữ nghiến răng chửi rủa




“Đồ dâm tặc … “



Vấn Thiên nhanh chóng ngắt lời



“Tôi vốn là người của căn cứ Marshall, thế thì làm sao có thể là “tặc”. Còn “dâm” ư? Cô ăn mặc hở hang khiêu gợi như thế mới gọi là dâm đãng đó. Còn nữa, ở vị trí này … vì sao lại ẩm ướt thế kia? ”



Thiếu nữ tái mặt, nhưng vẫn chưa chịu thôi



“Tiểu nhân đê tiện … “



Vấn Thiên cãi chày cãi cối



“Vô độc bất trượng phu. À, nói tôi là tiểu nhân sao ? Sai lầm lớn ! Cô hãy xem cho rõ nhé “



Nói đoạn, Vấn Thiên để tay lên cổ thiếu nữ, hướng ánh mắt của cô ta vào tiểu huynh đệ đang dựng lều biểu tình của mình. Thiếu nữ đỏ mặt, trong lòng kinh hoảng, ngỡ rằng mình sắp bị cưỡng bức đến nơi, liền òa lên khóc nức nở. Nước mắt của nữ nhân xem ra còn có tác dụng hơn những lời rủa xả cay đắng nữa. Vấn Thiên nghe tiếng khóc đó bỗng cảm thấy mủi lòng. Chàng vẫn ôm thiếu nữ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, lau khô những giọt nước mắt. Khuôn mặt 2 người chỉ cách nhau vài phân, Vấn Thiên không thể cầm lòng được, bèn táo bạo đặt lên môi thiếu nữ một nụ hôn nồng nhiệt. Thiếu nữ bất ngờ, không phản ứng kịp, toàn thân như mềm nhũn, môi lưỡi 2 người quấn chặt lấy nhau , trong lòng cả 2 đều cảm nhận được những cảm xúc ngọt ngào lãng mạn



“Phong lưu quá nhỉ “ – Một giọng nữ trong trẻo cất lên từ đằng sau lưng Vấn Thiên, như có ý trêu chọc



Vấn Thiên giật mình, buông thiếu nữ ra, nhanh chóng xoay người lại.



Người vừa mới đến là 1 nữ nhân trẻ tuổi có vẻ đẹp tuyệt trần, ngũ quan thanh tú và đôi mắt mơ màng như hút hồn tất cả những nam nhân nào nhìn thấy. Nữ nhân đó mặc 1 chiếc áo choàng đen dài che phủ toàn bộ thân hình cô ta. Vấn Thiên trong lòng thầm tiếc, với dung nhan tuyệt thế đó, chắc chắn nữ nhân vừa đến cũng phải sở hữu một thân thể quyến rũ không kém gì thiếu nữ đang bị xích



Vấn Thiên cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Chàng đã đoán ra được sự hiện diện của nữ nhân này, chắc chắn cô ta có liên quan đến Lãnh Huyết, không chừng lại là người phụ nữ của Lãnh Huyết. Chàng gật đầu chào nữ nhân đó rồi bảo cô ta rời khỏi mật thất để tiện việc nói chuyện. Dù gì đi nữa, những việc Vấn Thiên sắp nói đến không nên để cho thiếu nữ đang bị xích đó nghe được



Vừa ra khỏi mật thất, Vấn Thiên cười thân thiện nói



“Đệ đoán là chính tỉ tỉ đã chăm sóc vết thương cho đệ đúng không ? Đệ cảm ơn tỉ nhiều lắm “



Nữ nhân nói



“Lúc ta chữa thương cho cậu, có lẽ cậu đã tỉnh lại, nhưng lại giả vờ … Thật là đáng ghét “



Vấn Thiên lắc đầu



“Không, lúc đó đệ vẫn chưa tỉnh lại. Lãnh Huyết có vẻ khá vụng về, chắc chắn là anh ta không thể nào băng bó cho đệ khéo đến như vậy được. Lúc tỉ ở dưới mật thất, đệ quan sát thấy thái độ của tỉ rất tự nhiên, chắc chắn là tỉ đã đến đó không ít lần, như vậy có nghĩa là tỉ có liên quan đến Lãnh Huyết. Đệ cũng suy đoán rằng Lãnh Huyết đã bảo tỉ chăm sóc cho đệ “



Nữ nhân có vẻ thán phục



“Suy luận sắc sảo lắm. Ta đúng là có liên quan đến Lãnh Huyết, ta chính là thê tử của chàng. “



Vấn Thiên ngạc nhiên. Không ngờ 1 người lạnh lùng vô cảm như Lãnh Huyết lại có thê tử xinh đẹp như thế.



Nữ nhân lại nhìn Vấn Thiên bằng ánh mắt tinh quái, nói



“Lúc nãy dường như ta đã phá hỏng việc tốt của cậu thì phải. Đàn ông các người ai cũng háo sắc như nhau, hễ thấy nữ nhân xinh đẹp là tay chân lại loạn động cả lên”



Nữ nhân lại thuyết giảng cho Vấn Thiên hồi lâu về nghệ thuật hoan ái nam nữ và thuật song tu.Vấn Thiên càng nghe càng thấy xấu hổ đến đỏ mặt tía tai. Không ngờ 1 phụ nữ lại có thể nói về vấn đề này 1 cách tự nhiên đến như vậy. Cuối cùng, chàng cúi mặt xuống, tìm cách nói lảng đi



“Lãnh Huyết đâu rồi ? Đệ muốn nói chuyện với huynh ấy 1 lúc “



Nữ nhân cười, nói



“Đệ cứ đợi ở đây, chút nữa Lãnh Huyết sẽ về đến “



Nói xong, cô ta liền bỏ đi mất. Vấn Thiên đứng yên ngẫm nghĩ hồi lâu cho đến khi Lãnh Huyết bước vào. Lãnh Huyết không nói không rằng, đi thẳng xuống mật thất. Vấn Thiên cũng liền đi theo



Lãnh Huyết bước đến trước mặt thiếu nữ đang bị xích, vung tay lên. Vấn Thiên hoảng sợ hét lên



“Đừng giết cô ấy … “



Lãnh Huyết quay lại hỏi



“Vì sao ? “



Vấn Thiên bước đến bên cạnh Lãnh Huyết, ấp úng nói



“Dù sao cô ấy cũng là 1 nữ nhân xinh đẹp, nhìn thấy hương tiêu ngọc nát đệ cũng cảm thấy không nỡ. Vả lại, huynh cũng đã hoan ái với cô ấy rồi, cũng không nên nhẫn tâm như thế “



Lãnh Huyết ngạc nhiên, chau mày nói



“Vì sao cậu lại nghĩ thế ? À … ta hiểu rồi. Ta khẳng định với cậu là ta không làm gì với cô ta cả, ta chỉ khen thưởng cho Nhã nhi của ta 1 chút thôi “




Vấn Thiên lại nghĩ thầm



“Hóa ra nữ nhân hồi nãy tên gọi là Nhã Nhi. Không thể hiểu nổi vì sao cái tên mặt lạnh này lại có thể lấy 1 đãng phụ như vậy làm vợ được chứ, đúng là 1 kẻ quái dị mà “



Lãnh Huyết như đọc được suy nghĩ của Vấn Thiên, cười nhạt



“Dâm nữ cũng thú vị lắm đó, đừng nên chê. Còn cô gái này, nếu cậu muốn cô ta, ta có thể cho cậu, nhưng phải khống chế cô ta trước đã “



Vấn Thiên vẫn chưa hiểu cho lắm. Chàng ngỡ là Lãnh Huyết sẽ ra chiêu phế bỏ võ công của thiếu nữ. Nhưng Lãnh Huyết lại vung tay lên, từ bàn tay anh ta một luồng khí đỏ như máu liền bay lên. Luồng khí đỏ dần ngưng tụ lại thành hình dạng 1 con vật khá dài nhìn giống như rắn, rồi bất ngờ bay thẳng đến tiến nhập vào thân thể thiếu nữ. Cô ta chỉ thét lên 1 tiếng lớn rồi bất tỉnh



Lãnh Huyết ung dung nói



“Cậu có thể mang cô ta đi, làm gì với cô ta cũng được, cô ta không còn gây nguy hiểm cho ai được nữa “



Vấn Thiên tò mò hỏi



“Huynh đã làm gì với cô ấy ?”



Ánh mắt Lãnh Huyết hiện ra vẻ tà ác



“Huyết long của ta đã xâm nhập vào tâm mạch cô ta. Chỉ cần cô ta vận công, hoặc là dùng sức 1 tí, huyết long sẽ phát tác làm cho trái tim cô ta đau đớn vô cùng. Huyết long này cũng có linh tính nữa, nếu cô ta nghĩ đến việc đánh giết ai đó, nó cũng sẽ phát tác. Tóm lại, cậu cứ an tâm mà hưởng dụng thân thể cô ta “



Trong đầu Vấn Thiên thầm kêu than



“Tàn ác quá, thà 1 chiêu lấy mạng người ta cho rồi …”



Vấn Thiên suy nghĩ 1 hồi rồi thở dài nói



“Đệ không có chỗ nào để giam giữ cô ta cả “



Lãnh Huyết nói



“Trên tầng 3 có 1 căn phòng khá kín đáo. Chỉ cần quét dọn lại một chút là được. Ta sẽ thiết lập cấm chế, ngoài cậu ra, không ai có thể vào đó được. “



Nói xong, Lãnh Huyết dẫn Vấn Thiên lên tầng 3, chỉ cho chàng 1 căn phòng nhỏ ở góc hành lang. Anh ta lại đi xuống mang thiếu nữ vẫn còn bất tỉnh lên, rồi thô bạo ném cô ta vào căn phòng đó. Vấn Thiên bước vào phòng, trong lòng vui mừng, cuối cùng chàng cũng có được 1 nơi riêng tư cho mình, và quan trọng nhất là chàng lại có được 1 nữ nhân xinh đẹp để chơi đùa thỏa thích nữa. Xem ra chuyến đi này không đến nỗi lỗ vốn.



Vấn Thiên lại kể cho Lãnh Huyết nghe những chuyện xảy ra với chàng ở thư viện Marshall. Chàng phấn khởi hỏi



“Vậy là đệ đã luyện được tâm nhãn rồi, huynh nói xem đúng không ?”



Lãnh Huyết lắc đầu



“Đó không phải tâm nhãn mà là Huyết nhãn, cũng không khác tâm nhãn là mấy. Khả năng này không cần tu luyện mà vốn là bẩm sinh chỉ có ở hấp … à … không, chỉ có ở 1 số người đặc biệt. Cậu cũng thật là may mắn đó, gặp được rất nhiều cơ duyên hiếm có"



Vấn Thiên tò mò hỏi



"Lai lịch của bọn người xâm nhập đó là như thế nào?"



Lãnh Huyết nói



"Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là không chỉ có 1 thế lực muốn xâm nhập vào nơi đó mà thôi. Chút nữa, cậu hãy hỏi cô ta nhé. Xem như 1 bài luyện tập kỹ năng thẩm vấn và điều tra"



Vấn Thiên ngắm nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi quay lại định hỏi Lãnh Huyết một số điều chàng vẫn còn thắc mắc, nhưng anh ta đã bỏ đi tự lúc nào. Vấn Thiên cười khổ, ngồi cạnh thiếu nữ đùa nghịch một hồi, trong đầu nghĩ ngợi vẩn vơ. Đằng nào thì cô ta cũng không chạy khỏi tay mình, việc gì phải vội vã chứ.



Chàng chợt nhớ ra 1 chuyện quan trọng, liền dừng tay than thở



“Chết rồi, 2 ngày nữa là đến đợt thi sát hạch. Bị thương như thế này làm sao mà thi thố đây …”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.