Một tấm bảng lớn làm bằng gỗ quý được 4 tên bảo vệ khệ nệ khiêng từ bên ngoài vàoTrên bảng viết chi chít những cái tên, được chia làm hai phần rõ ràng. Chính đạo và tà đạo. Xưa nay chính và tà vốn là hai thái cực độc lập, luôn không ngừng tranh đấu và thôn tính lẫn nhau. Cuộc chiến đó chắc chắn là chẳng bao giờ kết thúc. Giữa hai phần đó, có hai cái tên nằm chơ vơ, dường như hai danh tự này thu hút sự chú ý nhiều nhất.“Lãnh diện tử thần” – danh xưng như phản ánh sự tàn nhẫn, lạnh lùng của con người đó“Sát thần” – chỉ 2 chữ đã phản ánh lên con người này: giết tận sát tuyệtNhững người tham dự Thiên Cơ đại điển trở nên nhốn nháo khác thường. Họ tập trung xung quanh Cường giả bảng, quan sát cẩn thận từng chữ một rồi xôn xao bàn tán. Vấn Thiên nhanh chân chen lấn trong đám đông, cuối cùng cũng đã lại gần Cường giả bảng. Chàng cẩn thận đọc và ghi nhớ từng cái tên trong đó.Những cường giả này đều là những kẻ không nên trêu vào, việc biết rõ về họ rất quan trọng. Vấn Thiên tự nhắc mình phải cố gắng tránh việc gây oán, xung đột với những cường giả đó, chàng tự biết thực lực bản thân mình vẫn chưa đủ để đương đầu với họ, đó là chưa kể đằng sau lưng mỗi cường giả đều có những bằng hữu và thuộc hạ của họ. Gây oán với một cường giả chính là bắt đầu của một chuỗi phản ứng dây chuyền, ân oán triền miên, khó mà dứt ra đượcVấn Thiên cẩn thận theo dõi từng cái tên được ghi chép ở phần cao thủ tà đạo. Chàng chú ý đến một dãy danh tự những cao thủ của U Minh tuyệt địa, trong lòng thầm nghĩ“Cũng có nhiều cao thủ đấy chứ nhỉ. Thế lực của U Minh tuyệt địa quả thật không tầm thường, nếu không muốn nói là đứng đầu trong tà phái hiện nay”Vấn Thiên lẩm nhẩm đọc“Thiên Tà lão tổ, U Minh đại đế, U Linh tư tế, Âm Dương nhị sứ, Hắc Bạch vô thường, Vô Minh kiếm khách, Hắc thư sinh … Ái chà, hơn 20 cái tên … Tứ linh thực lực cũng khá cao, thế mà lại xếp ở gần cuối, chỉ trên được Thập nhị cuồng thú … “Chàng bỗng nhăn mặt tỏ vẻ khổ não“Cái tên U Linh tư tế ấy lại được xếp thứ 3 trong U Minh tuyệt địa … Hắn dường như có ân oán gì đó với cha mẹ mình … Rắc rối to rồi … Hôm đó hắn chỉ trong 1 chiêu đã khống chế được mình, may mà Nhã Nhi ra tay chi viện … Thật sự chẳng biết phải giải quyết việc này thế nào nữa … “Vấn Thiên thở dài, lại tiếp tục xem danh sách cường giả một lúc lâu nữa. Chàng bỗng nảy sinh ra một mơ ước táo bạo. Chàng ước muốn một ngày nào đó tên mình cũng sẽ được ghi vào Cường giả bảng, và phải được ghi ở trên cùng – vị trí của tuyệt thế cường giả. Một giấc mộng thật đẹp, và Vấn Thiên quyết tâm biến nó trở thành sự thật bằng sự nỗ lực của chính bản thân mình. Vì sao lại không thể chứ, Lãnh Huyết từng nói rằng ngộ tính của chàng rất cao, cũng như vận may của Vấn Thiên cũng không phải là tầm thường. Chàng hiện đang sở hữu 2 dị năng độc đáo, và vẫn còn những tiềm năng khác nữa. Thật là những điều kiện thuận lợi vô cùng.Vấn Thiên bỗng lộ vẻ vui mừng khác thường, chàng đã tìm ra đáp án cho nan đề của mình“Phải, chỉ có cách đó. Mình phải tự cường chính bản thân mình, trở thành một cường giả chân chính. Như vậy mình sẽ chẳng còn phải sợ bất cứ kẻ địch nào nữa. Trốn tránh không phải là giải pháp lâu dài, nhưng nhất thời phải tạm tránh xung đột với cái tên U Linh tư tế đó, vì thực lực giữa hắn và mình còn quá chênh lệch. Đợi sau này có đủ thực lực mình sẽ thu thập hoặc là tiêu diệt hắn luôn.”Một ý nghĩ ngông cuồng lại xuất hiện trong đầu Vấn Thiên“Nhất định mình sẽ đánh bại hết tất cả những cao thủ có tên trong Cường giả bảng. Nhất định cả thế giới sẽ phải biết đến một tuyệt thế cao thủ chính là Lâm Vấn Thiên này, ha ha ha … “Trong lúc Vấn Thiên còn mãi đắm chìm trong suy nghĩ thì trong phòng hội nghị sự kiện quan trọng nhất của Thiên Cơ đại điển đã bắt đầu tự lúc nàoMột vài người quá nôn nóng đã không thèm xem qua Cường giả bảng, tự động tiến lên lễ đài xuất trình lễ vật cho Thiên Cơ lão nhân. Sự việc này dĩ nhiên là không thể qua mắt được những người khác. Phút chốc, số người xếp hàng chờ đến lượt mình tiếp kiến và dâng lễ vật cho Thiên Cơ lão nhân đã chiếm đến hơn phân nửa số người. Nhưng, Thiên Cơ lão nhân vẫn chưa hài lòng với bất cứ lễ vật nào. Từng người, từng người một bước lên lễ đài rồi nhanh chóng trở lại với bộ dạng thất vọng. Chỉ một thoáng sau, đã có vài chục người bị từ chối. Đám đông tập trung trước lễ đài vẫn xôn xao bàn tán, nhưng chưa ai quyết định bước lên diện kiến Thiên Cơ lão nhân cả.Một nam nhân mặc áo choàng đen thô lỗ chen lấn đám đông, bước lên lễ đài, nói lớn“Thiên ngoại giáo sứ giả xin bái kiến Thiên Cơ lão nhân”Đám đông cùng “ồ” lên một tiếng đầy kinh ngạc. Vấn Thiên thầm nghĩ“Thiên ngoại giáo là thế nào nhỉ ? Hành động của tên sứ giả này cũng khá là ngông cuồng đấy. Việc công bố danh tính ở đây chẳng khác nào một lời thách thức đối với những đối thủ của họ. Sau này mình phải lưu tâm đến cái giáo phái này mới được”Sứ giả Thiên ngoại giáo dường như không để ý đến thái độ của những người khác, ung dung nói“Tuế nguyệt vô tình, chắc hẳn Thiên Cơ lão nhân là người hiểu rõ hơn ai hết. Bổn giáo có một phương pháp để Thiên Cơ lão nhân có thể ung dung với năm tháng, không ngại ngần gì về tuổi tác cũng như sự hao mòn của thân thể. Đó chính là lễ vật của bổn giáo “Tất cả những người đang có mặt lại ồn ào bàn tán một hồi lâu. Thiên Cơ lão nhân có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng đưa đến quyết định. Lão đưa tay lên ra hiệu cho đám đông im lặng sau đó nói bằng thanh âm khàn **c “Ta biết phương pháp đó. Nhưng ta vẫn thích nhục thể nhân loại của mình hơn là phải biến thành một dị nhân nửa người nửa máy. Ta xin cảm tạ tấm lòng của Thiên ngoại giáo, nhưng không thể nhận lễ vật này “Tên sứ giả lộ vẻ bực bội, lầm bầm chửi rủa gì đó bằng một loại ngôn ngữ phương Tây rồi rời khỏi lễ đài. Vấn Thiên cười, thầm nghĩ"Hóa ra Thiên ngoại giáo lại là bọn quái nhân nửa người nửa máy đó"Nhóm 4 người của U Minh tuyệt địa lập tức cử một đại diện bước lên lễ đài. Người này cung kính hành lễ trước Thiên Cơ lão nhân rồi đưa ra một hộp vuông lớn, dường như là lễ vật. Thiên Cơ lão nhân ra hiệu cho thuộc hạ mở chiếc hộp đó ra trước mặt mọi người. Tên thuộc hạ vừa mở nắp chiếc hộp đã giật mình, sơ ý làm rơi chiếc hộp xuống đất. Từ chiếc hộp, một thứ bột trắng xóa lập tức đổ ra, rồi một vật gì đó lăn lông lốc dưới đất. Lại một tiếng “ồ” thật lớn phát ra từ miệng nhiều người, vật đó chính là đầu lâu của một nam nhân niên kỷ khoảng 50, được bảo quản khá kỹ lưỡng, vẫn còn tươi như lúc mới chết.Đại diện U Minh tuyệt địa lạnh lùng nói“Chắc là ngài vẫn còn nhận ra gã này ?. Chẳng hay lễ vật này có làm vừa lòng ngài chăng ? “Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lấy trong người ra một túi gấm đưa cho người của U Minh tuyệt địa nói“Tốt lắm, ta đã nhận ra thủ cấp này chính là bang chủ của Hải vương bang, kẻ không đội trời chung với ta. Ta vốn biết các người cần thứ bí mật gì, điều này đã được thỏa thuận cách đây 1 năm. Những gì ta biết được đều đã ghi chép và cất giữ trong chiếc túi này. Hãy nhận lấy “Đại diện U Minh tuyệt địa tỏ vẻ hài lòng, thu lấy túi gấm cất vào người rồi lui xuống.Vấn Thiên nghĩ thầm“Có lẽ đây chính là khách hàng thân thiết của lão già đó. Hóa ra sinh mạng con người cũng có thể dùng để làm lễ vật được. Mượn đao giết người, lão quả thật là một con cáo già. ”Một bí mật đã được giao dịch thành công Điều này lại càng kích thích những người còn lại nhiều hơn nữa. Lại thêm hàng chục người nôn nóng tiến lên lễ đài dâng lễ vật, nhưng Thiên Cơ lão nhân chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc đầu từ chối. Dường như lão chỉ mở miệng nói chuyện với những nhân vật có tiếng tăm, thật là một thái độ khinh người quá đángMột nhóm 3 người gồm 1 nam 2 nữ mặc y phục trắng tinh khiết, đeo mặt nạ bước lên lễ đài. Nam nhân vòng tay thi lễ với Thiên Cơ lão nhân rồi lên tiếng nói“Giáo hội chính thống giáo Roma xin vấn an Thiên Cơ lão nhân “Thiên Cơ lão nhân gật đầu đáp lễ“Thật là hân hạnh cho ta. Chẳng hay lễ vật của quý giáo là thứ gì ? Có thể lấy ra cho ta chiêm ngưỡng chăng ?”Nam nhân lấy trong người ra một hộp nhỏ, mở nó ra trước mặt Thiên Cơ lão nhân, nói “Đây chính là Sinh mệnh hàn ngọc. Đối với mọi việc trên đời, Thiên Cơ lão nhân không gì không biết, tại hạ cũng không phải giải thích dài dòng. Chẳng hay lão nhân có vui lòng thu nhận lễ vật này “Thiên Cơ lão nhân ngần ngừ một lúc rồi ra hiệu cho thuộc hạ tiếp nhận lễ vật. Lão gật đầu nói“Các người cần biết bí mật gì ? Cứ nói thẳng ra, không phải e ngại, nhưng chỉ 1 bí mật thôi đấy “Vấn Thiên tò mò nghĩ ngợi"Sinh mệnh hàn ngọc là thứ gì ấy nhỉ ? Nó dùng để làm gì ? Vì sao mình lại không biết về bảo vật này trước đây"Một giọng nói khinh bạc cất lên bên cạnh Vấn Thiên"Tưởng gì, hóa ra là cái vật vô dụng đó. Nó chỉ có tác dụng bảo quản xác chết mà thôi "Vấn Thiên nhìn quanh, tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lại hướng mục quang của mình trở lại lễ đàiNam nhân đại diện cho giáo hội lo âu nói“Cách đây vài tháng, đương kim giáo chủ của chúng tôi đột nhiên thất tung. Hiện tại, mọi việc trong giáo hội đều do tiền nhiệm giáo chủ giải quyết. Chẳng hay Thiên Cơ lão nhân có thể cho chúng tôi biết tung tích của đương kim giáo chủ chăng ? “Thiên Cơ lão nhân hờ hững nói“Xuống địa ngục mà tìm “3 người của giáo hội nữ rùng mình, tỏ vẻ kinh hãi. Thiên Cơ lão nhân lại nói tiếp“Ông ta chết rồi. Trong chuyến hành hương đó giáo chủ của các người đã gặp phải Lãnh diện tử thần, kết quả là giáo chủ cùng hàng trăm cận vệ đều chết thảm, thi thể bị đốt thành tro bụi, không còn lại chút gì. Một chút tro cốt cũng không. Vậy là đã có 2 giáo chủ của giáo hội Roma bị chết dưới tay Lãnh diện tử thần”Nam nhân lắp bắp hỏi“Thật vậy sao ? Lão nhân có chứng cứ gì để chứng minh điều đó ?”Thiên Cơ lão nhân hướng về một thuộc hạ, ra hiệu cho người này. Lão quay lại, nhìn thẳng vào mặt nam nhân nói“Vẫn còn một cận vệ của giáo chủ thoát chết, nhưng anh ta đã quá kinh hãi mà trở nên điên loạn. Hãy đợi vài phút, ta sẽ giao anh ta cho các người “15 phút sau, thuộc hạ của Thiên Cơ lão nhân hộ tống, hay đúng hơn là áp tải một nam nhân đầu tóc rối bù, miệng chảy dãi nhễu nhão vào phòng hội nghị. Nam nhân này bị xích cả tay lẫn chân, thần thái điên dại, hoảng loạn. Anh ta luôn miệng kêu gào“Giáo chủ chạy đi … Không … Ác ma … Ngươi xuống địa ngục đi … Nóng … Nóng quá …Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó… Đồ ma quỷ … Hãy giết ta đi … “Những câu nói điên loạn, mơ hồ như diễn tả phần nào những gì đã xảy ra hôm ấy.Nam nhân đại diện cho giáo hội chính thống giáo Roma thẫn thờ nhìn kẻ điên dại, nói“Đúng là Sadler, một trong những cận vệ đã đi theo giáo chủ hôm đó”Một trong hai nữ nhân của giáo hội đến bên người điên, cố trấn tĩnh anh ta, rồi khẽ hỏi“Sadler, chuyện gì đã xảy ra ?”Kẻ điên dại nở nụ cười vô hồn nói“Cháy … Cháy hết cả rồi … Tất cả đều cháy sạch sẽ … Một chút cũng không còn … Cháy thành tro cả rồi … Tàn tro bay trong gió rất đẹp mắt … Mùi khét đó thật kinh tởm … “Cả căn phòng bỗng chìm trong một sự im lặng đáng sợ. Sadler vẫn tiếp tục nói lảm nhảm. Nam nhân của giáo hội phải dỗ dành, trấn an anh ta hồi lâu mới có thể làm cho người này tạm thời im lặng. Tuy nhiên anh ta vẫn dùng ánh mắt lấm lét, sợ sệt quan sát từng người, cơ thể thỉnh thoảng lại run rẩy. Dường như nỗi sợ hãi không thể nào biến mất khỏi tâm hồn người này …Một thiếu nữ cao gầy, thướt tha trong bộ váy dạ hội màu tím nhạt bước lên lễ đài. Vấn Thiên lập tức nhận ra đó chính là Yên Thùy. Cô lặng lẽ đến gần Thiên Cơ lão nhân, mở chiếc hộp của mình lấy ra một thanh cổ kiếm rồi dùng hai tay đưa nó cho Thiên Cơ lão nhân.Lão già chỉ liếc sơ qua thanh kiếm rồi lắc đầuYên Thùy cố kìm nén cảm xúc của mình, hỏi bằng giọng chân thành“Đây chính là trấn sơn chi bảo của Thiên kiếm phái. Xin lão nhân cho biết người không vừa ý với nó ở điểm nào ?”Thiên Cơ lão nhân lãnh đạm nói“Lão phu chỉ có hứng thú với thần binh lợi khí hoặc binh khí của những cường giả. Vật này có thể coi là một thanh kiếm tốt, nhưng không phải thứ lão phu cần”Yên Thùy cảm thấy bị xúc phạm, nhưng vẫn cố nén giận nói“Đây vốn là vật tổ truyền của Thiên kiếm phái, được hơn 10 thế hệ chưởng môn sử dụng làm binh khí, những vị chưởng môn đó đều là cường giả cả …”Thiên Cơ lão nhân ngắt lời Yên Thùy“Tiền nhân thế nào ta không cần biết, chỉ biết rằng Thiên kiếm phái chỉ trong một đêm bị Lãnh diện tử thần tiêu diệt quá nửa. Chưởng môn Thiên kiếm phái còn không tiếp nổi 3 chiêu của Lãnh diện tử thần . Cô thử nói xem, một người như vậy có thể gọi là cường giả được không ?”Yên Thùy dường như không thể kiềm chế nổi cảm xúc nữa, giọng nói như nghẹn lại“Liều mình hy sinh tính mạng để bảo vệ danh dự của môn phái. Tuy gặp đối thủ cường bạo nhưng vẫn đương đầu đến cùng, không hề hèn nhát trốn chạy đó chính là hành vi của một cường giả chân chính.”Thiên Cơ lão nhân bật cười ha hả. Dường như việc này ảnh hưởng không nhỏ đến lá phổi không được khỏe mạnh cho lắm của lão, lão lại ho một tràng dài, sau đó lên tiếng“Nếu như vị chưởng môn đó làm được như vậy cũng tốt. Cô chỉ biết rằng ông ta chết dưới chiêu thứ 3 của Lãnh diện tử thần mà không biết ông ta đã tiếp 2 chiêu kia như thế nào. Để ta nói cho cô biết, ông ta đã đem thân thể của 2 người huynh đệ ruột thịt của chính mình ra làm hình nhân thế mạng để chết thay cho ông ta. Đến chiêu thứ 3, ông ta chết trong tư thế đang đào tẩu khỏi hiện trường. Như thế có xứng đáng gọi là cường giả hay không ?”Yên Thùy gào lớn“Ông là kẻ nói láo ! Ông nói dối ! Đó không phải là sự thật ! “Thiên Cơ lão nhân xua tay nói“Tin hay không thì tùy cô. Vẫn còn khá nhiều đệ tử Thiên kiếm phái vẫn còn sống sót sau trận huyết chiến đó. Cô cứ tìm riêng họ mà hỏi thì sẽ rõ. Hãy lui xuống đi. “Nói thêm cũng vô ích, Yên Thùy đành hậm hực bước xuống lễ đài.Trong lúc tâm trí rối loạn, Yên Thùy cứ bước xăm xăm về phía trước như kẻ mất hồn. Cô vô ý tông phải một nam nhân dáng người cao ráo, mặc áo choàng đen dài có mũ trùm đầu, làm cho chiếc mũ trùm đầu đang che kín gương mặt của người này rơi ra.Yên Thùy không để tâm đến điều đó, chỉ buột miệng nói 2 tiếng “xin lỗi” rồi tiếp tục bước đi.Đám đông bỗng “ồ” lên một tiếng kinh ngạc, pha lẫn chút kinh hoàng. Yên Thùy bất giác quay đầu lại nhìn người vừa va chạm với cô lúc nãy. Sắc mặt cô tái hẳn đi, động tác liền đình chỉ, đứng yên ngây ngốc như trời trồngNam nhân đó có mái tóc bạc trắng, trên mặt mang một chiếc mặt nạ khô lâu màu đen. Đằng sau chiếc mặt nạ đó là một đôi mắt đỏ ngầu như lửa địa ngục. Cái nhìn đáng sợ từ đôi mắt ấy như muốn thiêu đốt bất cứ sinh vật nào. Từ khắp người anh ta tỏa ra một sát khí rất đáng sợ, như muốn tiêu diệt tất cả những người mà anh ta bắt gặpTrên thế giới, chỉ có một người có hình dáng như vậy. Chỉ duy nhất người đó có đôi mắt dễ sợ và sát khí kinh nhân hãi thế đó. Chiếc mặt nạ có thể làm giả, nhưng đôi mắt và sát khí thì không thể nào là giả được. Cũng chẳng ai dại dột lại đi giả dạng thành một nhân vật đã gây thâm thù huyết hận khắp giới võ thuật trên toàn thế giới cả.“Lãnh diện tử thần …”“Bạch phát huyết ma … “Gần như tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều đồng thanh hô toVấn Thiên cũng phải thốt lên“Chính là người trong giấc mơ đó, anh ta đúng là Lãnh diện tử thần”Vấn Thiên lại không cảm thấy ánh mắt của Lãnh diện tử thần đáng sợ, mà dường như đằng sau ánh mắt đó chứa đựng một nỗi niềm bi thương bất tận và một nỗi buồn không thể gọi tên được. Càng nhìn Lãnh diện tử thần, Vấn Thiên lại có một cảm giác thân thuộc đến kì lạ. Phải chăng là vì chàng đã từng mơ thấy người này trong thời gian rất dài và không chỉ một lần nên mới có cảm giác như vậy ? Vấn Thiên lại đoán rằng cũng nhu U Linh tư tế, Lãnh diện tử thần cũng là một người có liên quan đến bí mật thân thế của chàng. Nhưng, trừ khi anh ta nguyện ý nói ra cho chàng biết, việc dùng vũ lực ép buộc Lãnh diện tử thần có vẻ như không khả thi cho lắm.Thiên Cơ lão chỉ liếc sơ Lãnh diện tử thần, điềm tĩnh nói“Thật hân hạnh cho lão phu được Tử thần gia đại giá quang lâm. Chẳng hay Tử thần gia có điều chi dạy bảo ?”Lãnh diện tử thần dùng thanh âm sắc lạnh rợn người nói“Ta đến để tham dự Thiên Cơ đại điển “Thiên Cơ lão nhân nhếch mép cười nói“Tử thần gia chắc hẳn là đã biết quy củ của Thiên Cơ đại điển. Vậy, lão phu mạn phép được hỏi, lễ vật của Tử thần gia là gì ?”Lãnh diện tử thần thâm trầm nói“Tính mệnh của một người ““Là ai ?” – Gần như tất cả những người tham dự Thiên Cơ đại điển đồng thanh hỏi“Thiên Cơ lão nhân” – Lãnh diện tử thần nói