Huyết Hận

Chương 98: Tung tích của thần binh









Cửa phòng đã được khóa trái, nội bất xuất, ngoại bất nhập



Dạ Lan nằm yên trên giường, nhắm chặt mắt lại, để mặc Vấn Thiên muốn làm gì thì làm. Căn bản là cô không thể kháng cự lại Vấn Thiên, cũng như quá e thẹn để làm bất cứ điều gì, đành để Vấn Thiên trở thành người chủ động.



Đôi bàn tay của Vấn Thiên sau khi thưởng thức chán chê cặp đào tiên trắng nõn gợi cảm của Dạ Lan đã chuyển hướng thám hiểm đến dải đất thần bí nằm giữa đôi chân thon dài của người đẹp. Bộ ngực của Dạ Lan vẫn chưa được yên thân, hiện đang bị chiếc lưỡi nóng ấm tham lam của Vấn Thiên nhấm nháp từng chút một, một ngón tay của chàng đã tiến vào mật động của thiếu nữ, hiện đang hoành hành tại đó. Dạ Lan gồng cứng người, cắn chặt môi để khỏi phải phát ra những tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu, cơ thể thỉnh thoảng lại rung động dữ dội



Vấn Thiên thấy thế, không khỏi phì cười, nói khẽ vào tai Dạ Lan



“Thả lỏng cơ thể đi nào, cứ hành xử thật là thoải mái, đừng tự gò ép mình như thế “



Ngón tay quái ác của Vấn Thiên bất thần rời khỏi mật động rồi nhanh như chớp, lại tiến vào quấy phá với cường độ mạnh mẽ hơn trước. Toàn bộ cơ thể Dạ Lan run rẩy, miệng thét lên một tiếng lớn đầy thống khổ nhưng cũng mang theo không ít dư vị khoái cảm.



Dạ Lan không thể chịu đựng thêm nữa, nhỏ giọng van nài



“Đừng trêu ghẹo người ta như thế … Thật khó chịu quá …”



Vấn Thiên vẫn không chịu dừng tay, Dạ Lan chịu đựng không nổi, phải thốt lên những thanh âm rên rỉ đầy tính dụ hoặc. Về lĩnh vực giao chiến trên giường với nữ nhân, Vấn Thiên chẳng những có được chân truyền từ một tay công tử phong lưu nổi tiếng là Kane truyền thụ, lại còn có không ít kinh nghiệm thực tế với Huyền Vũ. Một xử nữ chưa biết mùi đời như Dạ Lan sao có thể là đối thủ của chàng …



Mật động đã nhanh chóng trở nên ẩm ướt, toàn thân Dạ Lan cũng ướt đẫm bởi mồ hôi. Dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng, cơ thể đó trở nên khiêu gợi hơn bao giờ hết. Vấn Thiên cũng biết là đã đến thời điểm, liền chuyển thân mang tiểu huynh đệ đã đứng sững oai phong tự lúc nào xâm nhập vào động khẩu ướt át của người đẹp.



Dạ Lan kêu lên một tiếng đầy thống khổ, đôi tay ôm chặt lấy tấm lưng trần của Vấn Thiên, rồi lại vô lực buông ra sau đợt tấn công đầu tiên của chàng. Vấn Thiên quỳ giữa hai chân thiếu nữ, nhẹ nhàng đỡ lấy đôi chân đó, nâng lên, tiếp tục mang tiểu huynh đệ chậm rãi ra vào mật động



Được ít lâu, Vấn Thiên cảm nhận được một cảm giác khác thường. Tiểu huynh đệ vừa chui vào mật động của Dạ Lan đã truyền lại cho chàng một cảm giác mát lạnh thật mĩ diệu chứ không nóng ấm như lúc tiến nhập vào Huyền Vũ. Chàng đoán là do xuân thủy của cô ta tiết ra quá nhiều, hoặc là do cấu tạo cơ thể của Dạ Lan có điểm gì đó khác biệt so với những nữ nhân thông thường. Vấn Thiên mặc kệ điều đó, vẫn tiếp tục chuyên tâm với công việc mà chàng yêu thích.



Hành sự được một lúc, Vấn Thiên cũng cảm thấy dường như tồn tại một lực hút kì lạ từ nơi sâu thẳm nhất của mật động thiếu nữ đang tác động lên tiểu huynh đệ của chàng. Vách tường cơ nhục của mật động liên tục co thắt, như ôm chặt lấy tiểu huynh đệ của Vấn Thiên. Mặc dù mật động đã trơn ướt vì xuân thủy nhưng Vấn Thiên cũng phải tiêu tốn không ít sức lực để điều khiển bảo bối của mình di chuyển trong thông đạo đó. Sau mỗi đợt tiến quân, những khoái cảm mạnh mẽ truyền lại làm chàng tựa hồ như tê dại vì khoái cảm.



Cảm thấy có chút nhàm chán, chàng lại thay đổi phương pháp tác ái, chàng đặt Dạ Lan nằm nghiêng một bên, nâng một chân của người đẹp lên rồi tiến nhập thật nhanh và thật sâu, chậm rãi rút lui, rồi lại tiến nhập… Thân thể kiều diễm của Dạ Lan vẫn run rẩy không ngớt, một cách vô thức lại vặn vẹo theo từng nhịp chuyển động của nhục thương. Dưới sự chống trả mãnh liệt của nhục động, tiểu huynh đệ của Vấn Thiên cũng truyền lại cho chàng vô số khoái cảm đặc biệt. Từ miệng chàng thỉnh thoảng lại phát ra những tiết suýt soa đầy hưng phấn



Tiểu huynh đệ của Vấn Thiên liên tục ra vào mật động tạo nên những tiếng động đầy xuân ý. Tiếng rên rỉ của nữ nhân hòa cùng tiếng thở gấp của nam nhân như tô vẽ thêm cho khung cảnh một sự dâm uế khó tả.



Một lúc sau, Dạ Lan đã lên đến cao trào, từ nơi thầm kín xuân lộ ào ạt tiết ra, toàn thân rũ rượi vô lực. Cô thu hết sức tàn, yếu ớt van xin




“Người ta thật sự không thể duy trì nữa rồi … Cầu xin chàng đó … Hãy dừng lại … A .. a….a … Chết mất thôi …”



Vấn Thiên cười khổ, liền dừng lại, nhưng vẫn để tiểu huynh đệ nằm sâu trong thủy động của thiếu nữ. Chàng nằm đè lên người Dạ Lan, tiếp tục nhấm nháp cặp đào tiên đã ướt đẫm mồ hôi. Một lúc sau Dạ Lan cảm thấy cái vật thô cứng đang thâm nhập nơi thầm kín của cô bỗng dưng rung động, rồi một luồng dịch thủy ấm áp từ đó tuôn trào vào nội thể. Dạ Lan thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi



“Chàng đã thỏa mãn rồi phải không ?”



Vấn Thiên nở nụ cười đầy tà ý



“Ta còn muốn làm thêm vài hiệp nữa “



Dạ Lan nghe thế, kinh hoàng kêu lên



“Không được. Chàng giết chết người ta mất thôi. Thiếp vừa mới bị pháp thuật phản phệ, cơ thể vẫn còn yếu lắm, thật sự không thể cùng chàng tiếp tục việc đó được nữa”



Vấn Thiên tỏ vẻ thông cảm



“Ừ nhỉ, ta quên mất điều đó. Vả lại, đây cũng là lần đầu tiên của nàng. Thôi thì hôm nay dừng lại ở đây, sau này nàng phải đền bù đủ số cho ta đấy, biết chưa nào “



Dạ Lan tìm cách thoái thác



“Làm việc ấy quá nhiều sẽ không tốt đâu …“



Vấn Thiên cười nói



“Đối với nam nhân bình thường thì quả thật không tốt, nhưng ta thì khác “



Dạ Lan biết rằng nói gì đi nữa cũng không thay đổi đươc bản tính háo sắc của Vấn Thiên, đành ậm ừ cho qua chuyện. Vấn Thiên ôm ấp Dạ Lan một lúc bỗng nhớ ra một chuyện, liền ghé sát vào tai Dạ Lan thì thầm hỏi



“Vì sao nơi đó của nàng lại lạnh như vậy ? Ta tưởng nó phải rất ấm áp chứ … Thật là đặc biệt đấy”



Dạ Lan xấu hổ, ấp úng nói



“Thì thiếp đã bảo chàng rằng thiếp vốn có thể chất đặc biệt rồi mà. Chàng từng đọc qua song tu công pháp không lẽ lại không biết đến loại người gọi là Thuần âm nữ hay sao ?”



Vấn Thiên nghe đến 3 chữ “Thuần âm nữ” trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Theo như thư điển ghi lại thì khi tu luyện “Song tu thuật” với Thuần âm nữ, hiệu quả tu luyện sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với nữ nhân thông thường. Điều đáng tiếc ở đây là Dạ Lan không hề biết chút võ công nào, trừ những khoái cảm tuyệt vời ra, cô ta không thể đem lại cho chàng lợi ích gì khác. Tuy nhiên, đối với Vấn Thiên mà nói, chàng cũng không cần điều gì xa vời hơn là những khoái cảm đó.



Dạ Lan như biết được những suy nghĩ của Vấn Thiên, lại nói



“Mặc dù không thể song tu cùng chàng, nhưng nhu cầu tình dục của Thuần âm nữ rất lớn, cũng vừa hay chàng lại là một nam nhân cường tráng, háo sắc … Nhưng chàng hãy liệu hồn đấy, hoan ái vô độ như thế này coi chừng sau này chàng sẽ “hết vốn” cho mà xem “



Vấn Thiên trong lòng cũng lấy làm kinh ngạc. Không ngờ một thiếu nữ có vẻ ngoài thuần khiết như Dạ Lan lại có thể nói ra câu đó. Chàng lấy làm thích thú, trêu lại



“Thật giống dâm nữ quá đi. Chưa biết là ai thua ai đâu, nàng hãy chờ xem “



Dạ Lan xấu hổ cãi lại



“Người ta không phải là dâm nữ mà …”



Vấn Thiên chợt nghĩ đến một điều, lại cười hắc hắc trêu chọc



“Chắc hẳn là lão sư phụ của nàng nuôi dưỡng nàng là để sau này hưởng dụng thân thể Thuần âm nữ của nàng đấy. Nhưng với thể trạng suy kiệt của lão, e là lão phải chiếm đoạt thân xác của ta mới có thể làm điều đó được. Ha ha ha, dù thế nào đi nữa, vẫn là thân thể của ta tác ái cùng nàng mà thôi “



Dạ Lan “hừ” một tiếng, giận dữ nói



“Chàng phải có chút tôn trọng người đã khuất chứ, không thể tùy tiện đùa giỡn như vậy được. Sư phụ cũng có nỗi đau riêng của ông ấy. Tuy ông ấy có tiền tài và quyền lực mà nhiều người mơ ước nhưng về phương diện nam nữ thì ông ấy hoàn toàn không có khả năng, bởi vì ông ấy chính là Âm dương nhân. Ông ấy đã làm tất cả để nghịch thiên cải mệnh nhưng số trời vẫn khó tránh… Từ nay về sau nếu thiếp còn nghe thấy chàng nói xấu sư phụ, thiếp sẽ lập tức rời khỏi chàng. Chàng nhớ cho kĩ đấy “



Vấn Thiên hối hả làm hòa



“Ta xin lỗi nàng, từ giờ trở đi ta sẽ không nói gì về sư phụ của nàng nữa. Tha lỗi cho ta nhé “



Dạ Lan vẫn còn vẻ không vui, Vấn Thiên bèn ra sức thi triển kĩ xảo miệng lưỡi, đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn sâu lắng, đôi tay ma mãnh vẫn không quên loạn động trên thân thể của người đẹp. Dưới sự kích thích mãnh liệt đó, cơn giận dữ của Dạ Lan nhanh chóng tiêu biến đi mất, tựa hồ như chưa có gì xảy ra vậy



Vấn Thiên lại nhớ đến vấn đề chính. Thần binh chưa xuất thế đó đã khơi dậy sự hiếu kì trong lòng chàng, và với bản tính tò mò, háo thắng của Vấn Thiên, chắc chắn chàng phải tìm đến đó cho bằng được và tìm mọi cách đoạt lấy thần binh đó. Bảo vật trên đời không có nhiều, vì sao lại để nó rơi vào tay người khác được chứ



Vấn Thiên lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi




“Vùng tử địa nơi thần binh ẩn tàng đó rốt cuộc là địa phương nào vậy ?”



Nét mặt Dạ Lan chợt biến đổi, có vẻ lo sợ nói



“Đó dường như không phải một địa phương bình thường. Chàng không thể xâm nhập vào đó theo cách thông thường được. Thiếp cũng chưa dám chắc lắm về những gì mình biết, hãy cho thiếp một thời gian “



Dục tốc bất đạt, Vấn Thiên dĩ nhiên là biết điều đó. Dù sao thần binh vẫn chưa xuất thế, có tìm đến vùng tử địa đó sớm cũng chẳng làm gì được. Không chừng sẽ gây nên một việc hồ đồ gì đó làm ảnh hưởng đến quá trình xuất thế của thần binh. Đó là chưa kể đến những đối thủ có cùng dã tâm tranh đoạt thần binh như chàng.



Tung tích của thần binh, có lẽ trên đời không chỉ có mình Vấn Thiên biết. Tranh đoạt thần binh không chỉ đơn giản là tìm đến nơi thần binh ẩn tàng, tùy tiện lấy nó rồi mang đi, mà là một cuộc đấu trí cam go giữa nhiều thế lực. Sai lầm của người này lại chính là thuận lợi cho người khác.



Vấn Thiên vẫn chưa biết được sẽ có những ai cùng tham gia tranh đoạt thần binh với chàng. Chàng tự nhắc mình phải thật sự cẩn trọng tối đa, dù chỉ trong hành động nhỏ nhặt nhất. Vấn Thiên không muốn mình sẽ làm một việc công quả là mở đường, dọn dẹp những chướng ngại cho những đối thủ của chàng thuận tiện hơn trong việc chiếm đoạt thần binh đó.



Vấn Thiên mãi mê nghĩ ngợi một lúc lâu, bỗng nghe thấy tiếng Dạ Lan dịu dàng hỏi



“Vấn Thiên, chàng có tin tưởng thiếp không ?”



Vấn Thiên lập tức trả lời



“Có chứ. Đương nhiên ta phải tin tưởng nàng rồi. Vì nàng là nữ nhân của ta mà “



Dạ Lan có vẻ lúng túng, một lúc sau mới nói lên được



“Chàng phải hứa với thiếp một việc “



Vấn Thiên tỏ vẻ chắc chắn nói



“Bất kể là việc gì, dù là 10 việc đi nữa, ta cũng hứa với nàng “



Dạ Lan chau mày



“Bớt cái miệng của chàng đi một chút … Chàng hãy hứa với thiếp, dù là xảy ra việc gì, dù hoàn cảnh thế nào đi nữa chàng nhất định phải làm theo lời thiếp trong công cuộc tìm kiếm thần binh này. Có đôi lúc biểu hiện của thiếp sẽ trở nên rất kí quặc nhưng chàng không được hỏi lại thiếp bất cứ câu hỏi nào, cũng không được tùy tiện can dự vào hành động của thiếp. Sau khi sự việc đã qua đi, đến thời điểm thích hợp thiếp sẽ giải thích cho chàng hiểu “



Vấn Thiên thầm nghĩ



“Việc gì lại phải tỏ ra thần bí thế nhỉ … Đúng là tác phong của bọn thuật sĩ, đồng bóng mà ... Cũng không sao cả, với sự thông minh của mình, mình thừa sức đoán ra được. Cứ hứa với cô ta như vậy đi “



Nghĩ đoạn, chàng gật đầu, quả quyết nói



“Ta hứa với nàng. Nhất ngôn vi định “



Dạ Lan khó nhọc nói



“Bây giờ hãy để yên cho thiếp, thiếp muốn nghỉ ngơi một chút …”



Vấn Thiên thở dài nuối tiếc, đôi tay đang xoa nắn nhũ phong đầy quyến rũ của Dạ Lan liền dừng lại. Chàng đặt lưng xuống giường, sau đó ngủ thiếp đi.



Suốt mấy ngày sau, Dạ Lan gần như không rời khỏi phòng. Vấn Thiên tỏ ra ân cần, chu đáo chăm sóc người đẹp từng chút một. Dạ Lan cũng phải tự hỏi rằng chàng ta thật sự quan tâm đến mình hay chỉ quan tâm đến thần binh mà mình đang biết tung tích. Nhưng dù sao đi nữa, nữ nhân vốn rất dễ cảm động trước những cử chỉ quan tâm chu đáo, hảo cảm của Dạ Lan đối với Vấn Thiên cũng vì vậy mà tăng lên không ít.



Hành động của Dạ Lan thật sự khác thường, Vấn Thiên không thể không để mắt đến. Có lúc cô ta lấy ra những viên đá cuội nhiều màu, nhẹ nhàng tung lên rồi chăm chú quan sát vị trí của từng viên đá nằm trên sàn nhà. Rồi, Dạ Lan lại vẽ ra vô số cổ tự và đồ hình ma thuật lên khắp nơi trên tường, miệng lẩm nhẩm đọc những chú ngữ khó hiểu. Có khi, Dạ Lan lại ngồi ưu tư hàng giờ trước một quả cầu thủy tinh màu xám *****c. Và, không thể không nói đến chiếc chậu đồng đó, cô ta rất thường chăm chú theo dõi những hình ảnh mờ nhạt hiện ra trên mặt nước trong chậu, nhưng khi Vấn Thiên đến gần, những hình ảnh đó liền biến mất, chàng không thể trông thấy gì.



Dĩ nhiên là trong lòng Vấn Thiên có rất nhiều nghi vấn và không ít giả thiết được chàng đặt ra.



Nhưng Dạ Lan không trả lời câu hỏi của Vấn Thiên, chỉ nói



“Chàng không biết về pháp thuật, có giải thích chàng cũng không hiểu được “



Trong lòng Vấn Thiên không tránh khỏi có chút buồn bực, chàng đành tập trung vào việc luyện công để quên đi những buồn bực đó. Sau một vài ngày, cơ thể của Dạ Lan đã hồi phục, Vấn Thiên liền không khách khí, đều đặn hàng đêm phát tiết tất cả dục vọng của chàng lên cơ thể của người đẹp.



Quả thật như lời Dạ Lan nói, nhu cầu tình dục của cô ta rất lớn, ít nhất cũng phải gấp đôi so với Huyền Vũ. Vấn Thiên rất thích thú với điều này. Đối với nam nhân không đủ năng lực thì sự ham muốn của người đẹp đúng là thảm họa, nhưng đối với Vấn Thiên đó lại là diễm phúc của chàng. Chàng chinh phục Dạ Lan bằng những động tác mạnh bạo, cuồng dã, đem lại cho người đẹp khoái cảm ái ân bằng những đợt cao trào liên miên như sóng triều vỗ bờ, rồi sau đó mỉm cười hạnh phúc nhìn vẻ mặt mệt mỏi, thỏa mãn của tình nhân trước khi rơi vào giấc mộng. Đối với Vấn Thiên mà nói, đây chính là một trong những thời gian hạnh phúc nhất của chàng.



Nhưng trong lòng chàng vẫn canh cánh lo cho Huyền Vũ. Chàng tự trấn an mình rằng Linh Không phái không có lý do gì để làm thương hại đến cô ta. Nhưng với sự tàn bạo của Linh Không phái, không gì lại không thể xảy ra được. Mỗi lần nghĩ đến Huyền Vũ, trong lòng Vấn Thiên lại thấp thỏm không yên. Chàng cảm thấy mình đã có lỗi với nữ nhân này.



Một tuần, rồi hơn 10 ngày trôi qua, Vấn Thiên không thể giấu nỗi sự lo lắng, bồn chồn của chàng nữa. Chàng cũng rất nóng lòng muốn đoạt được bảo vật, thế nhưng Dạ Lan vẫn không nói gì về tung tích của thần binh, chỉ lặp đi lặp lại những từ như “kiên nhẫn” và “chờ đợi”



Dường như đoán được tâm sự của Vấn Thiên, Dạ Lan an ủi chàng




“Chàng đừng lo, nữ nhân đó vẫn vô sự. Có lẽ là cô ta đã trở về với U Minh tuyệt địa rồi”



Vấn Thiên hỏi lại



“Vì sao nàng lại biết được ?”



Dạ Lan đáp



“Trước khi chàng trốn khỏi Thiên Cơ lầu một ngày, người của U Minh tuyệt địa đã đến, yêu cầu thả người … Đối với tình hình bây giờ mà nói, thế lực của Linh Không phái hiện tại vẫn còn yếu, chắc chắn họ sẽ thả cô ấy ra để lấy lòng U Minh tuyệt địa, thiếp đoán như vậy “



Vấn Thiên thở dài



“Là người nào của U Minh tuyệt địa đã đến ? Nàng có nhận ra được kẻ đó không ?”



Dạ Lan gật đầu



“Thiếp nhận ra, đó chính là Thanh Long, thủ lĩnh của tứ linh.”



Vấn Thiên trầm tư nói



“Chắc chắn là có liên quan đến tên U Linh tư tế rồi …”



Dạ Lan lại nói



“Không phải vậy đâu, Thanh Long thật sự có tình ý với Huyền Vũ từ lâu. Hôm diễn ra Thiên Cơ đại điển, hắn cũng nhận ra được sự có mặt của Huyền Vũ nhưng không tiện ra tay giải cứu cô ta. Sau đó, hắn tự ý đến cứ địa của Thiên Cơ lầu, mượn danh nghĩa U Minh tuyệt địa để đòi người, xem ra gã này cũng thật sự là một kẻ si tình … “



Vấn Thiên trong lòng không vui, thở dài nói



“Sau khi đoạt được thần binh ta sẽ tìm đến U Minh tuyệt địa một chuyến. Nàng có thể nói cho ta biết về tung tích của thần binh được chưa ?”



Dạ Lan ngập ngừng



“Thiếp cũng không chắc lắm… Dường như vùng tử địa đó là một loại Huyền giới… Không thể tiến vào đó theo cách thông thường được … Sau 20 ngày nữa, chàng hãy đến thị trấn Anajiri nằm trong dãy núi Siera Madre ở Mexico, có lẽ từ nơi đó chúng ta sẽ có cách để xâm nhập vào vùng tử địa nơi thần binh đang hạ lạc … “



Vấn Thiên tò mò hỏi



“Huyền giới là thứ gì vậy ?”



Sắc mặt Dạ Lan trở nên nghiêm trọng



“Là một không gian riêng được tạo nên bởi những loại ma pháp đặc biệt. Theo như hình dáng của vùng tử địa đó thì nó chắc chắn được tạo ra bởi những vong linh pháp sư, hay còn gọi là pháp sư triệu hồn … Những kẻ này chuyên sử dụng những ma thuật hắc ám rất âm tà hiểm độc mà ít người biết đến … Tóm lại là rất nguy hiểm … “



Vấn Thiên lại hỏi



“Vì sao phải đợi 20 ngày nữa ?”



Dạ Lan nói



“Thần binh vẫn chưa xuất thế. Nó cần được tôi luyện đầy đủ bởi linh khí và nhiều yếu tố khác. 20 ngày nữa mới đến giai đoạn hoàn chỉnh và xuất thế của thần binh. Đến sớm quá cũng chẳng được ích lợi gì … Đó là chưa kể đến việc có thể sẽ phải đối đầu với lũ pháp sư hắc ám đó … Ở trong Huyền giới bọn họ sẽ có rất nhiều lợi thế so với chúng ta … Theo thiếp, chúng ta phải hành động thật nhanh gọn rồi nhanh chóng đào thoát khỏi hiện trường, không nên dây dưa kéo dài thời gian … “



Vấn Thiên gật đầu, có vẻ đã hiểu. Chàng lại suy nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng



“Hiện giờ khu vực đó đang có chiến sự giữa quân chính phủ và những kẻ nổi dậy. Cũng không sao, *****c nước béo cò mà. Sự hỗn loạn ở nơi đó sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta. Bây giờ phải chuẩn bị cho thật tốt đã.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.