Lam Vũ Tích theo sát phía sau, vẻ mặt gian trá, nghĩ phế vật kia là con vợ cả, mà nàng Lam Vũ Tích dù được sủng ái hay nổi danh ở chốn Minh thành cũng vẫn là thứ nữ, thân phận địa vị này khiến nàng khó chịu. Không gây sự, nàng sẽ không phải Lam Vũ Tích. Nghe nói phế vật kia bị thương, nàng lo lắng nàng ta có gây thêm phiền toái gì cho nàng không.
Mặc trúc uyển, một bầu không khí lạnh lùng.
Trong phòng đơn sơ, một nha hoàn mặc phấn y lo lắng nhìn Huyết Hồ ở trên giường, con ngươi thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng hốt hoảng. Tiểu nha hoàn này tên gọi Lục Trúc, là trước đây Lam Vũ Lạc từ trong tay bọn buôn người mua trở về, ngay cả tên đều là Lam Vũ Lạc cho. Hai người lớn lên cùng nhau, trên danh nghĩa là chủ tớ, kì thực chính là tỷ muội.
Thời điểm đêm hôm qua Huyết Hồ bị người đưa trở về, nàng thực kinh ngạc, vẫn nghĩ đến nàng không có tin tức, sinh tử không rõ, bỗng nhiên lại xuất hiện, trời cũng không biết lúc đấy nàng có bao nhiêu cao hứng.
Vui sướng trên mặt còn chưa hết liền phát hiện Huyết Hồ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, một thân toàn máu hôn mê bất tỉnh, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, một đêm không chợp mắt luôn canh bên Huyết Hồ.
Đại phu cũng xem qua, thương thế trên người Huyết Hồ Lục Trúc cũng cẩn thận chăm sóc, chính là Huyết Hồ như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này làm cho Lục Trúc rất là lo lắng, lòng lúc lên lúc xuống.
Bỗng nhiên, lông mi Huyết Hồ run rẩy, Lục Trúc vẫn nhìn chằm chằm Huyết Hồ tưởng mình hoa mắt, nhắm chặt hai mắt mở ra lại thấy tay Huyết Hồ động, lúc này vô cùng vui sướng, thanh âm đều không che giấu được vui mừng:
“Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh lại......”
Ai, ai đang gọi ta? Huyết Hồ mê man cố gắng mở to mắt, bất đắc dĩ lại phát hiện như thế nào đều không mở ra được, giống như bị thôi miên.
“Tiểu thư, người tỉnh a, không cần bỏ lại Lục Trúc......”
Lục Trúc lo lắng đung đưa cánh tay Huyết Hồ, thanh âm run run lên, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Rốt cục ánh mắt Huyết Hồ chậm rãi trầm trọng mở ra, nhìn tiểu nha đầu trước mặt nước mắt lã chã chực khóc, trong lòng lại không khỏi ấm áp. Nha đầu kia trong mắt thân thiết là thật, cảm giác môi khô khốc, nàng trầm trọng hộc ra một chữ:
Sau đó, Lục Trúc liền vội vàng cầm lấy cái chén đựng chút nước thật cẩn thận nâng Huyết Hồ dậy, sợ đụng tới vết thương trên người nàng:
“Tiểu thư, chậm một chút”
Huyết Hồ nhấp mấy ngụm nước, liền nằm xuống, bỗng nhiên nhớ tới nha đầu kia kêu nàng là tiểu thư, liên hệ chuyện phát sinh phía trước, liền ẩn ẩn đoán được đây là Lam phủ. Chính là, nàng như thế nào xuất hiện ở Lam phủ cũng là không biết.