Mới có ba năm ngắn ngủi hắn chưa từng nghĩ đến nàng lại biến hóa lớn như vậy.
Thở dài......
Thôi, lần này đi đảo Tử Vong hắn cũng muốn đi. Sở dĩ trở về cũng là liên quan đến việc này. Nếu nàng đã muốn đi, hắn liền đi theo âm thầm bảo hộ nàng cũng được.
Huyết Hồ ngửa mặt nhìn lên trời, mái tóc đen như mực được buộc cao, có vẻ cao quý thanh lịch, nhẹ nhàng mà khoan khoái. Mi tâm có một đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp, tăng thêm vài tia mị hoặc.
Cô gái đứng đó như đang
tắm ánh mặt trời, y phục màu đỏ lay động, giống như nữ thần thánh khiết
không thể xâm phạm. Đi lại nhanh nhẹn, thần thái tự nhiên tao nhã bước
tới đại đường.
Đằng sau đi theo nàng là tiểu nha đầu Lục Trúc,
một thân lục y thanh nhã, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nhìn không có một tia sợ hãi nào, nhìn kỹ tựa hồ
còn mang theo vài tia ý cười.
Ở trong lòng tiểu nha đầu, Huyết Hồ rất là cường đại. Vô hình tín nhiệm của Lục Trúc đối với Huyết Hồ đã
lên đến độ cao không thể dao động. Đảo Tử Vong tất nhiên là nàng đã nghe qua .
Nhưng như thế thì sao? Huyết Hồ ở trong lòng nàng là ngọn
núi cao không bao giờ ngã. Có Huyết Hồ bên cạnh, nàng cảm thấy an tâm.
Đối với Huyết Hồ nàng tuyệt đối tin tưởng......
Trong đại đường
tất cả mọi người đều có mặt, Huyết Hồ thản nhiên liếc mắt nhìn mọi
người, ánh mắt dừng lại ở trên người Lam Kì, đạm mạc mở miệng: “Ta đã
chuẩn bị tốt, có thể xuất phát”
“Dạ Thiên, Dạ Vẫn, các ngươi hộ
tống nhị tiểu thư đi đảo Tử Vong. Phải đưa nhị tiểu thư lên đảo rồi mới
được rời đi!” Lam Kì lạnh lùng lên tiếng, con ngươi đen như mực không có cảm tình gì, giọng điệu nguội lạnh.
Hộ tống?
Huyết Hồ
cười lạnh, đôi mắt tràn đầy trào phúng. Không phải sợ nàng nửa đường bỏ
chạy mới phái người giám thị nàng sao? Hộ tống? Nói thật dễ nghe.
Nàng không có tâm tình tranh cãi cùng hắn, hiện tại nàng chỉ quan tâm thần
thú thần khí, không có nhàn hạ đi quản mấy chuyện vặt này.
Huyết Hồ sắc mặt trầm tĩnh như mặt hồ, đạm mạc xoay người, lưu lại cho mọi người một bóng dáng cao ngạo