Huyết Lang Báo Thù

Chương 138: Khảo Nghiệm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



….

      Rất nhanh, Đông Phương Hạ và Diệc Phi đã đến Trung Nam Hải, nếu không phải biển số của chiếc xe lợi hại, Đông Phương Hạ và Diệc Phi phải trải qua các tầng kiểm tra nghiêm ngặt!  
      Hai người xuống xe, Diệc Phi phóng khoáng tự nhiên khoác cánh tay của Đông Phương Hạ, thân thuộc dẫn Đông Phương Hạ đi qua sân đình, đi về phía tứ hợp viện ở giữa.

      Đông Phương Hạ nhìn xung quanh, kiến trúc và bố cục ở đây, đặc trưng cơ bản là bố trí đối xứng theo trục dọc Nam Bắc và sân trong độc lập khép kín.

Theo kích thước quy mô, đơn giản nhất là tứ hợp viện một sân, tứ hợp viện hai sân, hoặc ven theo trục có thêm tứ hợp viện ba sân, bốn sân hoặc năm sân.


Trong tứ hợp viện khép kín, sống những ngày thoải mái, an nhàn và yên tĩnh, hưởng thụ niềm vui gia đình, đương nhiên có một bầu không khí khiến người ta dễ chịu thoải mái.

      Ừm, còn có hơi thở cổ xưa! Đông Phương Hạ hít một hơi thật sâu, kiểu kiến trúc này, hàm chứa nền văn hóa sâu sắc, truyền tải văn hóa truyền thống nước Z.

Chú trọng phong thủy, từ vùng đất, vị trí, đến xác định kích thước cụ thể của mỗi tòa kiến trúc, đều phải tiến hành theo lý luận phong thủy.

      Nơi này không chỉ là mấy gian phòng.

Nó là tổng hợp lý luận, quan niệm đạo đức của cổ nhân nước Z, nơi đúc kết của nghệ thuật, tư tưởng mỹ học, là kết tinh của văn hóa nước Z.

Xà gồ, cột, xà ngang, ngưỡng cửa, thanh xà và cửa sổ và quạt ngăn cách đều được làm bằng gỗ, xung quanh khung nhà gỗ là tường gạch.

Tất cả dầm cột cửa sổ và mái hiên đều được sơn màu, tuy không nguy nga lộng lẫy như cung đình, nhưng cũng rực rỡ đầy màu sắc.

      Đến đây, Đông Phương Hạ bớt lại vẻ ngạo nghễ với đời! Ở nơi cổ xưa này, nên học cách tôn trọng!  

      Tuy Đông Phương Hạ là cậu ấm Yên Kinh, nhưng chưa từng đến đây, nơi này, không phải ai muốn đến thì đến! Ở đây, rồng cũng phải cuộn mình, hổ cũng phải nằm xuống! Ở đây không phải nơi hoang dã.

      Trong viện, một ông lão tinh thần phấn chấn, vô cùng uy nghiêm đang ngồi ghế đá thưởng trà! Nhìn thấy Diệc Phi kéo một thanh niên khuôn mặt như ngọc trên mũ, lông mày dài như kiếm chạm tóc mai đi vào! Đôi mắt đen thâm sâu của ông lão nheo lại, sau đó, nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ bằng ánh mắt khiến người ta sợ hãi.

      “Ông nội!”  
      Diệc Phi buông Đông Phương Hạ ra, bước nhanh đến trước mặt ông lão!  
      Đông Phương Hạ nghe thấy Diệc Phi gọi “ông nội”, lập tức hiểu ông lão uy nghiêm này là ai! Sau đó, anh chỉnh lại áo của mình, cung kính nói: “Ông nội Nam Cung, cháu mạo muội làm phiền, mong ông thứ tội!”  
      Khí chất, thần thái, giọng điệu của Đông Phương Hạ khiến ông lão cũng phải thầm gật đầu! Ngắm Đông Phương Hạ một lượt, nhưng khi nhìn thấy túi ni lông trong tay Đông Phương Hạ, liền cau chặt mày.

      “Ừm, Diệc Phi đã nói với ông, cháu muốn đến! Ngồi đi!”  
      Sau khi Đông Phương Hạ ngồi xuống, ông lão rót một ly trà cho Đông Phương Hạ! Đông Phương Hạ đứng lên nhận bằng hai tay rồi mới ngồi xuống!  
      “Thử đi!”  
      Đông Phương Hạ nhìn ông lão một cái! Tuy chỉ hai chữ, nhưng Đông Phương Hạ không cho rằng ông lão tiện miệng nói, chắc chắn là đang thử mình.

      Đông Phương Hạ bưng ly trà đặc biệt, không vội uống ngay, nhìn hơi nóng tỏa ra, mũi cúi nhẹ xuống, ngửi một hơi!  
      “Long Tỉnh Tây Hồ! Trà xanh nổi tiếng nước Z, sản xuất ở Tây Hồ Hàng Châu, đã có hơn một ngàn hai trăm năm lịch sử.


Trà Long Tỉnh màu xanh lục bích, hương thơm nồng nàn, ngọt thanh, hình dạng giống lưỡi chim, có bốn đặc điểm tuyệt vời là màu xanh, thơm nồng, vị ngọt, dáng đẹp”.

      Đông Phương Hạ vừa nói ra, sau đó, dùng đầu lưỡi nếm thử vị ngọt của nước trà, dùng thân lưỡi nếm thử vị chát của trà, dùng gốc lưỡi nếm thử vị đắng của trà, hồi lại vị có chút ngọt, mới nói: “Thử ba lần biết mùi vị, ba lần mới động lòng.

Quả nhiên là trà ngon!”  
      Từ lúc Đông Phương Hạ bưng ly trà, ông nội Nam Cung đã yên lặng quan sát từng hành động của người thanh niên! Khi thấy mấy động tác anh nếm trà, ngửi trà của anh, ông ta thầm gật đầu! Đặc biệt là nghe Đông Phương Hạ nói ra lịch sử và đặc điểm của Long Tỉnh, cũng phải thầm khen ngợi.

      Đông Phương Hạ bình tĩnh, nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhớ lại hương vị của Long Tỉnh mang đến cho mình, nhàn nhạt nói: “Thưởng trà như tham thiền.

Uống trà có thể thanh tâm quả dục, nuôi




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.