Huyết Lang Báo Thù

Chương 190: Diễn Kịch





Đại sảnh huy hoàng lộng lẫy, cho người ta cảm giác mộng ảo! Cô nhân viên tiếp đón mặc đồng phục xinh đẹp cũng khiến người ta vui vẻ!  
      Lúc đầu, Đông Phương Hạ gọi điện đặt chỗ, vốn dĩ, với thân phận của anh, có được một phòng bao xa hoa rất dễ! Nhưng tối nay Đông Phương Hạ phải làm cho người ta khác xem, cho nên anh chọn đại sảnh! Vị trí gần cửa sổ.

      Đông Phương Hạ đặt hoa hồng chuẩn bị sẵn trên bàn ăn phản quang, thu lại nụ cười rạng rỡ, giả bộ dáng vẻ tiều tụy, ngồi xuống!  
      Đông Phương Hạ gọi những món đặc biệt ở đây, lấy một chai rượu vang đắt tiền, âm thầm nhìn dò xét người ở đây!  
      Ở nơi cao cấp như này, người quen biết Đông Phương Hạ, tuy không nói được là toàn bộ, nhưng ít nhất cũng tám mươi phần trăm.


Cậu chủ của nhà họ Đông Phương, ai mà không biết! Những chuyện xảy ra trong thời gian này, rất nhiều người biết rõ.

Thấy cậu ấm lợi hại này ở đây, tay cầm một bó hoa hồng, gọi món ngon đầy bàn, mọi người đều hiếu kỳ người xuất hiện tiếp theo sẽ là ai! Nam Cung Diệc Phi? Hay là Thư Lăng Vy?  
      Nhưng, hẹn hò là chuyện rất lãng mạn! Cậu chủ nhà họ Đông Phương nhìn có vẻ không vui! Lẽ nào là xin lỗi!  
      Đúng tám giờ, không lệch một giây! Cũng là lúc mọi người đoán, Nam Cung Diệc Phi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người! Nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi, mọi người không nên ngạc nhiên! Nhưng, người biết thân phận của Nam Cung Diệc Phi, đều rụt cổ, lại cũng không dám bàn tán to nhỏ, hoặc là vẫn luôn nhìn về phía Đông Phương Hạ.

      Cảnh này, đều là vì phía sau Nam Cung Diệc Phi có hai nhân vật rất ngầu, hai người này, đều không xa lạ! Đó là bảo vệ thân cận của thủ tướng! Lão đại của các vệ sĩ Trung Nam Hải.

Đừng nói là họ không chọc vào được, cho dù là người lợi hại hơn họ cũng không dám chọc.

      Hôm nay Nam Cung Diệc Phi không trang điểm, không ăn mặc đẹp! Chỉ mặc quần áo đơn giản bình thường nhất, mặc dù là vậy, nhưng vẫn không che được khí chất cao quý của cô, cảm giác đứng ở đó, người đàn ông có mắt đều sẽ không nhịn được mà nói ra bốn chữ “nghiêng nước nghiêng thành!”  
      Đông Phương Hạ thấy Nam Cung Diệc Phi gọi người của nhà mình đến cùng, thầm gật đầu trong lòng, nếu đã diễn kịch, thì phải diễn thật một chút!  
      “Diệc Phi, em đến rồi! Nào… mau ngồi đi.


Đây đều là món em thích”.

      Mắt Đông Phương Hạ sáng lên, vẻ buồn bực vừa nãy lúc này biến mất, nở nụ cười mê đắm lòng người, đứng lên lịch sự kéo ghế cho Diệc Phi.

      Nhưng, Diệc Phi không cảm động bởi sự nhiệt tình của Đông Phương Hạ, mà cười lạnh một tiếng, nhìn mười món ăn trên bàn ăn, lạnh nhạt nói: “Cậu chủ nhà họ Đông Phương sao lại có thời gian mời tôi ăn cơm! Không phải anh muốn ở cùng người khác sao! Đông Phương Hạ, có gì anh mau nói đi, thời gian của anh quý báu, thời gian của tôi cũng có hạn”.

      Đông Phương Hạ nghe xong, nụ cười đông cứng trên đôi má trắng ngần, con mắt trở nên u tối, thở ra một hơi nặng nề, hai tay cầm hoa hồng đến trước mặt Diệc Phi, vẻ mặt hối lỗi nói: “Diệc Phi, xin lỗi! Anh không có ý đó, anh biết anh làm em tổn thương, nhưng không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, niệm tình anh thành khẩn, cho anh một cơ hội nữa, được không?”  
      “Ha ha… cho anh thêm cơ hội nữa, tôi cho anh cơ hội còn ít sao? Đông Phương Hạ, anh nhớ kỹ đây, có những thứ mất đi muốn lấy lại, thì phải trả giá! Mời thu lại những lời đường mật của anh, Nam Cung Diệc Phi tôi nghe nhiều rồi.

Lời như vậy, giữ lại cho người tình của anh đi!”  
      “Diệc Phi, anh thực sự rất thích em! Lần cuối cùng, được không? Không phải anh nói lời đường mật, là anh thật lòng”, Đông Phương Hạ nhìn Diệc Phi với ánh mắt chan chứa tình cảm, hai tay nắm chặt hai vai nhỏ nhắn của Diệc Phi, cầu xin.


      Mọi người thấy vậy cũng ngạc nhiên! Tuy họ nghi ngờ là Đông Phương Hạ xin lỗi, nhưng lại không ngờ nghiêm trọng như vậy, Đông Phương Hạ có phụ nữ bên ngoài bị Nam Cung Diệc Phi biết được.

Vãi… sao cậu chủ lại to gan như vậy! Cho dù muốn chơi gái, cũng không thể để Nam Cung Diệc Phi biết chứ, thân phận cậu chủ hiển hách, nhưng Nam Cung Diệc Phi còn lợi hại hơn anh ta!  
      Diệc Phi cau chặt mày! Giật ra khỏi hai tay của Đông Phương Hạ: “Xin anh tự trọng”.

      “Diệc Phi, anh…”  
      “Phụt…”  
      Đông Phương Hạ thấy Diệc Phi quay người bỏ đi, vô cùng đau khổ, xông lên muốn giữ Diệc Phi lại, không ngờ, bị người của cô chặn lại, đấm một cú vào lồng ngực Đông Phương Hạ! Lúc này, anh nôn ra máu quỳ dưới mặt đất sạch bóng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.