Huyết Lang Báo Thù

Chương 248: Bị Đuổi Về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai mươi tử sĩ nhìn thấy Đông Phương Hạ, nếu không phải vừa nãy Đông Phương Hạ làm thế tay “không được lên tiếng”, có lẽ họ đã chào một tiếng rồi! Tuy chỉ xa Huyết Lang một tháng, nhưng họ cảm giác như mấy trăm năm vậy.

Huyết Lang không chỉ là Huyết Lang của Lang Quân, còn là Huyết Lang của tất cả tinh anh nhà họ Bek họ! Có thể đến làm việc bên cạnh anh hùng nòng cốt, đây là việc họ vạn chết không từ.

Đông Phương Hạ cười xong, lại cau chặt mày, Huyết Yêu là con át chủ bài mạnh nhất trong tay anh, chưa đến lúc sinh tử tồn vong, tuyệt đối không thể để lộ, nhưng đột nhiên Tiểu Lâm chạy đến đây, không phải là công khai con át chủ bài này rồi sao?  
Đông Phương Hạ nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Tây Môn Kiếm, lại nghĩ đến tính cách ương ngạnh của Tiểu Lâm, Đông Phương Hạ biết cô đã ra tay! Lập tức, nổi giận thật sự!  

Đông Phương Hạ từ từ đi đến, nụ cười trên khuôn mặt anh lúc này trở nên chói mắt như vậy!  
Tiểu Lâm đang nghi hoặc sao mấy người Tây Môn Kiếm đột nhiên không nói nữa! Nghe thấy có tiếng bước chân lại gần phía mình, cô ấy nhầm tưởng là mấy người Tây Môn Kiếm và Dạ Ảnh, vừa nghĩ ra tay trêu Tây Môn Kiếm một chút, khi quay đầu thấy là khuôn mặt mà khiến cô ấy ngày đêm mong nhớ, lập tức ngẩn người tại chỗ!  
“Sư… sư huynh… anh… anh… anh đến lúc nào?”  
Tiểu Lâm vừa nãy còn khí thế bừng bừng, lúc này lại trở nên thấp thỏm bất an, nói năng ấp úng, đứng lên, dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn Đông Phương Hạ có vẻ sợ hãi! Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của sư huynh mình, cô ấy bỗng chột dạ, nụ cười này, chính là điềm báo trước của trận mưa bão, người hiểu Đông Phương Hạ đều biết điều này, Tiểu Lâm đâu thể không biết.

Tiểu Lâm lại nghĩ đến những lời vừa nãy của mình, hận không thể đánh Tây Môn Kiếm một trận.

Thấy Tiểu Lâm sợ Huyết Lang như vậy, trong lòng Tây Môn Kiếm và chị em Dạ Ảnh vô cùng đắc ý! Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo kinh ngạc trợn tròn mắt, đây còn là Tiểu Lâm khí thế vừa nãy không!  
Ánh mắt Thư Lăng Vy dừng trên người Tiểu Lâm, dò xét kỹ lưỡng! Đông Phương Hạ ngồi xuống trầm ngâm, không để ý đến Tiểu Lâm!  
Tiểu Lâm thấy sư huynh không để ý đến mình, lòng trùng xuống, trái tim run lên không ngừng! Cô ấy chớp mắt nhìn Đông Phương Hạ, khi thấy Thư Lăng Vy ngồi cùng sư huynh mình, con mắt xoay chuyển, chạy đến trước mặt Thư Lăng Vy, cười ha ha:  
“Chị là chị dâu phải không! Em là Tiểu Lâm, là sư muội của người đàn ông của chị! Hi hi…”  
Cô bé Tiểu Lâm có tầm nhìn xa, thấy Đông Phương Hạ không để ý mình, lo sợ sư huynh đuổi mình về Châu Úc, lập tức tạo quan hệ với Thư Lăng Vy, trước đó, cô ấy đã biết sư huynh mình có ba cô vợ chưa cưới ở Yên Kinh.


“Sao em biết quan hệ giữa chị và sư huynh của em!”, Thư Lăng Vy hứng thú hỏi.

Tiểu Lâm liếc nhìn Đông Phương Hạ một cái, bĩu môi nói: “Đơn giản, chị đi cùng sư huynh em, không phải là người phụ nữ của anh ấy thì là gì!”  
“Nghe em nói như vậy, những người đi cùng anh ấy đều là người phụ nữ của anh ấy rồi!”  
“Có thể nói là vậy…” Tiểu Lâm cười hi hi.

Đông Phương Hạ nghe xong, giật khóe miệng, ngước mắt nhìn Tiểu Lâm, trầm giọng nói: “Em đến đây lúc nào?”  
“Em vừa đến một lúc!”, Tiểu Lâm ngoan ngoãn đứng trước mặt Đông Phương Hạ.

“Ai cho em đến?”  
“Chị Bek Er! Trước đó em đã nói với sư phụ rồi, sư phụ cũng đồng ý rồi! Ấy, đây là sư phụ bảo em đưa anh”, nói xong, Tiểu Lâm lấy ra mấy tờ giấy từ trong túi quần đưa cho Đông Phương Hạ.

Đông Phương Hạ nhận lấy giấy mà Tiểu Lâm đưa, xem qua một lượt! Khi đọc nội dung bên trên, con mắt Đông Phương Hạ sáng lên, cất đi, trầm ngâm một lát, quay người nói với Tây Môn Kiếm: “Đặt vé máy bay sáng sớm mai, đưa Tiểu Lâm về cho tôi!”  

“Em không về, em không về!”, Tiểu Lâm nghe xong, liền chạy đi!  
Sắc mặt Đông Phương Hạ trầm xuống: “Không về cũng phải về, anh hỏi em, có phải vừa nãy em ra tay với Tây Môn Kiếm không, anh ta bị thương là thế nào?”  
“Không có, đó là anh ta không cẩn thận ngã bị thương, không tin anh hỏi anh ta!”, đánh chết Tiểu Lâm cũng sẽ không thừa nhận, nếu không, ai cầu xin cũng vô ích, sư huynh của mình chắc chắn đuổi mình về.

Tự tôi ngã bị thương? Trong lòng Tây Môn Kiếm bực bội! Khi nhìn thấy Tiểu Lâm lén lút giơ thế tay uy hiếp, anh ta cười không được khóc không xong.

“Hừ! Còn dám giảo biện! Tây Môn, còn không mau đi đặt vé cho tôi!”  
Tông giọng của Đông Phương Hạ bỗng cao lên mấy phần, mọi người sợ giật mình! Tây Môn Kiếm trả lời một tiếng, vừa định quay người liền bị Tiểu Lâm chạy đến kéo lại.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.