Huyết Lang Báo Thù

Chương 58: Tôi Cũng Là Một Cậu Ấm!





Nhân viên phục vụ rời khỏi, ánh mắt của Âu Dương Tuấn nhìn Đông Phương Hạ lúc này rất phức tạp! Cậu ấm này, vừa gặp mặt đã ra uy với mình, tuy có phong cách của cậu ấm, nhưng lại thâm sâu hơn đám cậu ấm Yên Kinh ngang ngược khác, luôn nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu đó, giống như động không đáy, không nhìn rõ nông sâu! Càng không biết Đông Phương Hạ này đang nghĩ gì, một người đáng sợ!  
      Nam Cung Diệc Phi và Âu Dương Tuấn là bạn bè nhiều năm, đương nhiên gặp nhau phải nói chuyện trước đây! Lúc sau, Diệc Phi lấy lý do vào nhà vệ sinh, để không gian cho Đông Phương Hạ và Âu Dương Tuấn.

      “Âu Dương Tuấn, từng là một trong vô số người theo đuổi Nam Cung Diệc Phi, ba năm trước đi du học, bố mẹ đều ở nước ngoài, vì tư chất thông minh, lại thêm có hứng thú với tài chính, ở châu Âu có biệt danh “bàn phím nhỏ”! Nửa năm trước, vì một lỗi lầm nhỏ mà bị lãnh đạo đuổi việc, nên về nước hai tháng trước! Anh Âu Dương, không biết tôi nói có chính xác không!”  
      Đông Phương Hạ nhấp môi thưởng thức cà phê Blue Mountain của mình, nói vu vơ, ánh mắt dán chặt vào Âu Dương Tuấn.


      Âu Dương Tuấn nghe xong lời của Đông Phương Hạ, liền ngẩn người, sau đó, cười khổ nói: “Cậu Đông Phương hành động thật nhanh! Trong một đêm có thể điều tra được quá khứ của Âu Dương! Cậu Đông Phương đã biết Âu Dương từng phạm lỗi, không biết còn dám dùng tôi không!”  
      “Cuộc đời con người không thể nào thuận buồm xuôi gió, khó tránh khỏi va vấp, lỗi lầm cho mình bài học, cũng cho mình biết chỗ còn thiếu xót, càng khiến mình trưởng thành! Sau khi trải qua bài học lần này, tin rằng anh cũng học được rất nhiều thứ! Người như vậy, tại sao tôi không dùng!”  
      “Quả nhiên cậu Đông Phương khác với các cậu ấm khác, cậu có thể nói ra những lời như vậy, Âu Dương khâm phục!”  
      Âu Dương Tuấn càng có thiện cảm với Đông Phương Hạ, tối qua nhận được điện thoại của Nam Cung Diệc Phi, anh ta còn nghĩ rằng Đông Phương Hạ dựa vào quan hệ của gia đình, rảnh rỗi, mới mở công ty chơi.

Không ngờ cậu ấm này đáng sợ như vậy!  
      “Không giống thế nào, tôi cũng là một cậu ấm!”  
      “Cậu Đông Phương nói đùa rồi! Cậu Đông Phương, đây là CV của tôi, mời cậu Đông Phương xem qua!”  
      Đông Phương Hạ lắc đầu: “Những thứ này đều là giả, tôi có thể tạo ra bất cứ lúc nào! Thứ tôi cần là năng lực! Nếu anh là chiếc gối thêu hoa, tôi vẫn đuổi anh! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh là bạn của Diệc Phi, tôi tin vợ chưa cưới của tôi!”  
      Đông Phương Hạ nhấn mạnh ba chữ “vợ chưa cưới”, có nghĩa là để Âu Dương Tuấn hiểu, anh theo đuổi Diệc Phi, tôi không ý kiến! Nhưng đó đã chuyện quá khứ, bây giờ nếu anh dám tương tư làm bừa, anh sẽ không có kết cục tốt đâu.

      Sao Âu Dương Tuấn không hiểu ý của Đông Phương Hạ! Lập tức, vui mừng vì Đông Phương Hạ dùng anh ta, và nói: “Tôi hiểu ý của cậu!”  
      “Vậy thì tốt!”  
      Nói xong, Đông Phương Hạ lấy điện thoại ra, một lúc sau, Dạ Ảnh đưa anh em Lang Quân đi vào.


Lúc này, Nam Cung Diệc Phi cũng quay lại, khi nhìn thấy cô gái tuyệt sắc Dạ Ảnh, nghi hoặc nhìn sang Đông Phương Hạ và Âu Dương Tuấn.

      Âu Dương Tuấn không hiểu Đông Phương Hạ muốn làm gì!  
      “Cậu chủ!”  
      Dạ Ảnh cung kính gọi một tiếng!  
      Đông Phương Hạ mặt không biểu cảm gật đầu, sau đó, nói với Âu Dương Tuấn: “Anh Âu Dương, phiền anh mang theo CV của anh! Người của tôi đưa anh đến cao ốc Thiên Lang, tổng giám đốc Phạm Bân sẽ đợi anh ở đó! Có chuyện gì thì anh nói với anh ta!”  
      “Cậu Đông Phương khách sáo rồi! Tôi tự đi được!”  
      “Không có họ dẫn đường cho anh, anh sẽ không gặp được Phạm Bân! Anh Âu Dương, anh đừng khách sáo!”  
      “Đúng thế, Âu Dương! Anh đừng từ chối!”, Nam Cung Diệc Phi cũng nói thêm vào.

      Âu Dương Tuấn nhìn Đông Phương Hạ và Diệc Phi, lại nhìn ba người Dạ Ảnh, không hiểu rốt cuộc Đông Phương Hạ có ý gì, một lúc lại không cần CV, một lúc lại bảo mình mang CV đến cao ốc Thiên Lang!  
      “Được, vậy Âu Dương cung kính không bằng tuân mệnh!”  

      …  
      Từ quán café đi ra, Nam Cung Diệc Phi hơi mơ hồ! Ngồi lên chiếc xe Benz của Đông Phương Hạ, mới nói: “Cô gái vừa nãy là ai? Thật xinh đẹp!”  
      “Ôi ôi… sao tôi ngửi thấy mùi chua chua nhỉ!”  
      “Không muốn nói thì thôi! Tôi chỉ tiện hỏi thôi.

Đúng rồi, sao anh và Âu Dương Tuấn nói chuyện nhanh thế?”  
      Đông Phương Hạ vừa lái xe, vừa liếc nhìn Nam Cung Diệc Phi, cười ha ha: “Bạn của cô ở Châu Âu cũng khá nổi tiếng! Diệc Phi, cảm ơn cô, tìm được một nhân tài cho tập đoàn Thiên Lang chúng tôi!”  
      “Giúp được anh thì tốt!” Diệc Phi cười xinh đẹp.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.