Huyết Lang Báo Thù

Chương 666: Anh Tự Mình Xử Lý





Phòng khách tầng năm! Đông Phương Hạ nửa nằm nửa ngồi trên sofa, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy sau khi ngồi xuống, đưa mắt nhìn nhau, muốn nói gì đó với Đông Phương Hạ, nhưng lại thấy sắc mặt Đông Phương Hạ không được tốt! Còn có chút mệt mỏi, lập tức nuốt lại lời định nói ra.

Đông Phương Hạ nhắm mắt, đợi Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy nói chuyện, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy hai cô gái lên tiếng! Ngay sau đó, chậm rãi mở mắt ra, lúc phát hiện Diệc Phi và Lăng Vy không định nói gì với mình, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên!  
“Hai người trở nên ngoan như vậy từ lúc nào thế? Không định nói gì với anh sao?”, Đông Phương Hạ bỗng nhiên bật cười.


Nhìn thấy Đông Phương Hạ cười, Diệc Phi khẽ ngây ra, Thư Lăng Vy lại nói: “Tần Thư Tiệp đối xử với anh như vậy, anh còn cười được?”  
“Tôi không cười hai người dám nói chuyện sao! Hơn nữa, tức giận là lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình, chẳng lẽ cô muốn tôi khóc”, Đông Phương Hạ nhún vai.

Xì…nếu thái độ của Đông Phương Hạ anh tốt như vậy, thì lúc ở “Tần Lĩnh” đã không tức giận như thế! Thư Lăng Vy chỉ nghĩ trong lòng, còn không dám nói ra.

“Đông Phương Hạ, anh có thể nghĩ như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi! Về sau em và Lăng Vy sẽ không xen vào chuyện của anh và Thư Tiệp, anh tự mình xử lý”.

Nam Cung Diệc Phi đã không thể khuyên được nữa! Cũng không muốn quan tâm đến việc này nữa, Tần Thư Tiệp lớn lên dưới sự che chở thương yêu của mọi người, có thể để Đông Phương Hạ quản cô ấy cũng tốt.


Đông Phương Hạ còn cho rằng Nam Cung Diệc Phi muốn khuyên anh cho Tần Thư Tiệp một cơ hội, bỗng nhiên nghe thấy Diệc Phi nói không quan tâm nữa, Đông Phương Hạ liền nghi hoặc! Trong lòng nghĩ không phải lúc trước Diệc Phi luôn khuyên mình đừng để bụng Tần Thư Tiệp sao, sao bây giờ lại…  
Gác chân lên bàn trà, Đông Phương Hạ liếc nhìn Nam Cung Diệc Phi một cái, lười biếng nói: “Các em mặc kệ càng tốt, xen vào giữa đúng là khiến anh khó xử!”  
“Hừ, chúng tôi mặc kệ chuyện của anh và Thư Tiệp thì sao! Điều này cũng không có nghĩa tôi và Diệc Phi mặc kệ những chuyện khác.

Đông Phương Hạ, tôi hỏi anh, ngoài Diệc Phi, tôi, Bek Er, ở bên ngoài anh còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa?”  
Đông Phương Hạ không tức giận nữa, Thư Lăng Vy cũng to gan hơn! Nói xong, hầm hầm tức giận nhìn Đông Phương Hạ, như thể Đông Phương Hạ anh không thành thực thú nhận tôi sẽ đánh anh vậy.

Diệc Phi cũng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hạ! Tối nay Đồng Đồng gọi Đông Phương Hạ là “bố”, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy nghe rất rõ ràng.


Đông Phương Hạ cũng biết Thư Lăng Vy sẽ hỏi việc này, ngay sau đó cười ha ha một tiếng.

Tùy tiện nói: “Không phải mẹ vẫn luôn muốn ôm cháu trai sao! Các cô không sinh, tôi chỉ có thể tìm người khác nghĩ cách thôi! Mặc dù Đồng Đồng không phải là con trai, nhưng trên người cô bé tốt xấu gì cũng chảy dòng máu của Đông Phương Hạ tôi, như vậy mẹ sẽ tha cho tôi! Ha ha…”  
“Anh…Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy tôi không đồng ý sinh con cho anh lúc nào chứ! Anh thật đáng chết, lại có thể chạy ra bên ngoài tìm người phụ nữ khác sinh con cho anh…tôi…tôi đập chết anh!”  
“Lăng Vy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.