Huyết Lang Báo Thù

Chương 745: Còn Có Một Bài Thơ!





Đông Phương Hạ nhận lấy khăn tay! Mặc dù chiếc khăn tay này đã có ngàn năm tuổi, nhưng Đông Phương Hạ lại không nhìn ra! Bởi vì, nó được bảo quản rất tốt.

Mở khăn tay ra, lúc nhìn thấy hoa văn thêu trên phần đầu chiếc khăn, Đông Phương Hạ lập tức rút Loan Đao Ngâm Long trên bàn đá ra, so sánh một chút! Quả nhiên, là hoa văn giống nhau! Xem ra, hoa văn này hẳn là biểu tượng của gia tộc họ Lôi.  
Cất Loan Đao đi, ánh mắt Đông Phương Hạ nhìn đến chính giữa chiếc khăn! Chiếc khăn lụa thượng hạng này, ngoài thêu hoa văn có liên quan đến gia tộc họ Lôi, còn có một bài thơ!  

Đông Phương Hạ tự đọc bài thơ trên chiếc khăn tay: “Trăng khuya thấp thoáng nơi cành liễu, văng vẳng đâu đây tiếng tình ca, dương liễu bên bờ tấc tương tư, mây giăng giăng trăng tỏ lòng son!”  
Sau khi nhẩm đọc xong, Đông Phương Hạ liền trầm tư suy nghĩ! Đây rõ ràng là một bài thơ tình, nếu hiểu từ ý nghĩa bên ngoài, chính là để bày tỏ tình cảm với người yêu! Nhưng, đây là thứ mà sư muội sư phụ đưa cho sư phụ cùng với Loan Đao.

Loan Đao là vật bắt buộc phải có để mở cánh cửa kho báu, nếu đã như vậy, hàm ý trong này rất đáng để suy ngẫm!  
Nhìn thấy Đông Phương Hạ trầm tư suy nghĩ, Trác Thương Ngân nói tiếp: “Mở được cánh cửa kho báu, không chỉ cần lấy được những châu báu đó, mà quan trọng hơn là tìm được danh sách của những người bảo vệ đại lục hồi đó! Từ đó tìm ra con cháu của họ, như vậy mới có thể đối đầu trực tiếp với Đại Trưởng Lão của gia tộc họ Long”.  
Đông Phương Hạ gật đầu! Bỗng nhiên, anh cảm thấy áp lực của mình quá lớn! Đối mặt với một Đại Trưởng Lão của gia tộc họ Long còn mạnh hơn gấp mấy lần so với nhà họ Bek, anh thật sự không nắm chắc chút nào! Sau khi cất khăn tay đi.

Ngẩng đầu hỏi: “Vừa nãy lão nói lão tìm được người của gia tộc họ Huyết rồi! Là ai? Con có quen biết không? Còn nữa, địa điểm kho báu ở đâu?”   

“Về phần gia tộc họ Huyết, đợi sau khi cậu tìm được người của gia tộc họ Lôi, tôi sẽ bảo người đó đến gặp cậu.

Còn về địa điểm của kho báu, do hiện tại đại lục đã phân thành bảy lục địa, tôi cũng không có cách nào xác định được vị trí cụ thể, chỉ có tìm được người của gia tộc họ Lôi, từ trong tay của bọn họ lấy được một phần tư bản đồ, sau đó ghép lại thành bản đồ hoàn chỉnh, kết hợp với sự di chuyển của các mảng lục địa trong hai ngàn năm qua, mới có thể phân tích ra được!”  
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu! Cố gắng tìm được người của gia tộc họ Lôi, lấy được bản đồ trong tay bọn họ mới có thể tính toán tiếp!  
“Phải rồi! Ông lão, Đại Trưởng Lão của gia tộc họ Long đối phó với con, có phải muốn bắt đầu xuống tay từ trên người con, rồi đối phó với nhà họ Bek! Tiếp theo đối phó với lão!”  
“Đúng vậy! Sự tồn tại của tôi là nỗi khiếp sợ trong lòng bọn chúng, chỉ có tiêu diệt được tôi, bọn chúng mới có thể an tâm đối phó với nhà họ Bek! Mà cậu, là người nắm quyền thực sự của nhà họ Bek, lại là đệ tử của tôi.

Chỉ có xuống tay từ chỗ cậu, mới có thể khiến tôi xuống núi”.  

Nghe thấy những lời này của sư phụ, Đông Phương Hạ đã hiểu! Xem ra mặc dù Đại Trưởng Lão của gia tộc họ Long sợ sư phụ mình, nhưng tà tâm vẫn chưa hết!  
“Vậy bọn chúng đang tìm thứ gì trong Loan Đao Ngâm Long?”  
“Cái này vợ của cậu sẽ nói cho cậu! Những việc còn lại cô bé biết rất rõ.

Tôi có chút mệt rồi!”, Trác Thương Ngân không phải là mệt, mà là trong lòng nghĩ đến sư muội và người của gia tộc mình, không muốn vướng vào chuyện này nữa, càng không muốn sát muối lên vết thương trong lòng mình!  
Nhìn bóng dáng già nua của sư phụ dần biến mất trước mắt mình, Đông Phương Hạ mới biết, một ông lão mang theo mối hận ngàn năm, đè nén nỗi đau để sống tiếp, trong lòng cô độc biết bao!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.