Huyết Lang Báo Thù

Chương 807: Giao Trọng Trách





Khi Đông Phương Hạ kiểm tra tình hình xung quanh, anh Cửu liền biết việc mà cậu chủ sắp nói không nhỏ, còn là chuyện cơ mật.

Anh ta lập tức nghiêm túc nói: “Cậu chủ cứ nói, lão Cửu vạn chết không từ!”  
“Tin rằng trước đây Tây Môn đã nói với anh những việc tôi đã làm ở nước Z! Anh Cửu, bây giờ trong Lang Quân có nội gián, tất cả lãnh đạo cấp cao đều có hiềm nghi.

Hiện nay, Thanh bang ở phía Nam nước Z phát động tấn công quy mô lớn với Lang Quân tôi, còn sau khi Trương Vũ Trạch trở về Yên Kinh, toàn bộ chiến tuyến được bố trí đã bị lộ, người của tôi tổn thất không ít! Bây giờ, Trình Thành đã đưa anh em tử sĩ xuất phát từ Yên Kinh, đến chi viện cho tiền tuyến.


Tôi ngầm ra lệnh cho 174 bề ngoài nghe theo lệnh của Trình Thành, âm thầm điều tra chuyện nội gián sau lưng Trình Thành! Nhưng anh em tử sĩ buộc phải có người âm thầm chỉ huy”.

Anh Cửu nghe xong liền trầm tư, lát sau hỏi: “Ý của cậu chủ là Tây Môn cũng có thể là nội gián!”  
“Không thể loại trừ! Có nhiều việc quá trùng hợp, anh Cửu, tôi biết suy nghĩ của anh, tôi cũng không muốn nghi ngờ Tây Môn, dù sao anh ta cũng là anh em của tôi! Nhưng…”  
“Cậu chủ, không phải lão Cửu nghi ngờ cậu, mà là thực sự không muốn nhìn thấy Tây Môn là nội gián! Cậu yên tâm, lão Cửu nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.

Quan hệ giữa anh Cửu và Tây Môn Kiếm cũng tốt giống như quan hệ giữa Đông Phương Hạ và Hác Hiên, Tần Hạo Kiệt! Bây giờ anh em của mình bị nghi ngờ là nội gián, trong lòng anh Cửu có thể dễ chịu sao!  
Đông Phương Hạ nhìn vẻ mặt đau khổ của anh Cửu, thở nhẹ một hơi, tháo chiếc nhẫn trên ngón tay của mình!  
Lão Cửu thấy vậy vội vàng lấy ra ngọc bội của đội quân Ngân Vũ Tiễn nhà họ Bek luôn mang theo bên mình, đợi sau khi Đông Phương Hạ ấn một dấu ấn lên trên, rồi cẩn thận cất đi.

Chiếc nhẫn mà Đông Phương Hạ tháo ra là chiếc nhẫn Trác Thương Ngân đưa cho anh mấy năm trước! Đừng thấy chiếc nhẫn nhỏ bé này rất bình thường, nhưng hoa văn trên đó lại có thể điều động lệnh bài của tất cả đội quân nhà họ Bek! Hoa văn là một hình Sói.


Bất kể là người của nhà họ Bek hay là thân tín của Đông Phương Hạ, chỉ cần nhìn thấy hoa văn này, cũng như nhìn thấy Đông Phương Hạ, cho dù một hộ vệ chức vị nhỏ bé cầm hoa văn này đi ra lệnh cho người có thân phận địa vị cao hơn anh ta, thì người đó cũng không dám nói “không”.

Hình Sói đại diện cho địa vị và quyền thế không thể lay động của Đông Phương Hạ ở nhà họ Bek, cũng là tượng trưng của thân phận! Đương nhiên, dấu ấn này sẽ tự động biến mất trong thời gian nhất định, sau khi hai bên dùng mật hiệu nói chuyện, để tránh có người có ý định copy dấu ấn Sói, điều động đại quân của Đông Phương Hạ, theo quy tắc của Đông Phương Hạ, 174 xóa dấu ấn Sói đi.      
“Huyết Minh cũng ở nước Z, anh xử lý việc hiện tại xong, lập tức xuất phát! Bí mật đến miền Trung nước Z, 174 sẽ đợi anh ở đó! Đến lúc đó, anh âm thầm liên lạc với Huyết Minh và Huyết Niết, điều tra việc này cho tôi, âm thầm ổn định thế cục ở đó.

Lãnh đạo cấp cao Lang Quân, bất kể là ai, một khi các anh thi triển, hắn có hành động bất thường, sau khi nắm được chứng cứ, lập tức nhốt hắn lại! Có gì không biết, 174 sẽ nói với anh!”   
“Vâng.

Tôi lập tức làm ngay!”, anh Cửu cung kính gật đầu.

Đông Phương Hạ vỗ bờ vai rắn chắc của anh Cửu, quan tâm nói: “Mọi việc phải cẩn thận, đối thủ của chúng ta rất mạnh! Bây giờ, người có thể khiến Bek Ji tôi tin tưởng không còn nhiều nữa! Anh Cửu, gánh nặng trên ba người anh và Huyết Niết, Huyết Minh rất nặng, tôi tin tưởng các anh”.


“Cậu chủ, nếu lão Cửu không hoàn thành nhiệm vụ, để mấy người Huyết Minh xách đầu của tôi về gặp cậu!”  
“Không… tôi không cần đầu của anh, có rất nhiều việc tôi cần đến các anh! Hãy nhớ kỹ, an toàn là số một, đừng để anh em như tôi nuối tiếc cả đời”.

Anh Cửu bị lời của Đông Phương Hạ làm cho cảm động đến long lanh nước mắt, lau lớp sương mờ trên mắt, quỳ một chân xuống: “Cậu chủ, bảo trọng! Lão Cửu đi đây”.

Đông Phương Hạ thấy vậy gật đầu, trong mắt cũng nổi lên tia đỏ máu, quay người, không nhìn bóng dáng rời đi của anh Cửu.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, lòng Đông Phương Hạ hơi đau nhói, nhưng Đông Phương Hạ biết, bây giờ không phải lúc đau lòng, nếu tất cả diễn ra thuận lợi, nội gián mà đại trưởng lão cắm vào nhà họ Bek hành động, chuyện xảy ra tối nay mới khiến mình đau lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.