Huyết Lang Báo Thù

Chương 85: Trương Hàm





Cô gái thấy dáng vẻ Đông Phương Hạ như vậy, cô gái dường như cũng là người thích giúp đỡ người khác, do dự một lúc, nói: “Thế này đi! Bây giờ bạn của tôi đang ở đó, tôi đi thăm, nhân tiện đưa anh đi”.

“Được được được… Cảm ơn cô! Cô gái!”
Đông Phương Hạ nghe xong, vui muốn chết, cô gái này, thật đơn thuần, cũng không hỏi mình là người thế nào, tìm ai! Cứ thế giúp mình.


Bạn học xung quanh thấy Đông Phương Hạ nhờ được cô gái đáng yêu nhanh như vậy, thầm mắng Đông Phương Hạ không biết liêm sỉ, cô gái đơn thuần như vậy, anh cũng ra tay, phải biết rằng người theo đuổi cô gái đó, họ không chọc vào được! Người ta tỏ tình, rất lãng mạn!
Có mỹ nữ đi cùng, sao thời gian trôi nhanh vậy! Khi cô gái chỉ vào tòa nhà lớn phía trước nói với Đông Phương Hạ: “Ở đây này”, Đông Phương Hạ hận không thể cho thời gian dừng tại giây phút này.

“Cô gái, cô giúp tôi việc lớn như vậy, để tôi đến đây trước khi bạn gái tôi tan làm, tôi cũng không biết phải cảm ơn cô thế nào! Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô!”
Đông Phương Hạ thật không biết xấu hổ, lại giở chiêu tán gái của anh! Nhưng, đối với cô gái này, anh thực sự không có ý xấu, chỉ cảm thấy cô ta đáng yêu, chọc cô ta chơi, diễn cũng sâu đấy!
Cô gái đi trên đường vẫn luôn cúi đầu, có chút ngại ngùng, cũng xấu hổ với lời nói của Đông Phương Hạ.

“Không có gì, vừa hay tôi cũng muốn đến đây!”
“Ồ, nhưng vẫn phải cảm ơn cô! Không có cô, chắc chắn tôi sẽ bị bạn gái mắng một trận, nói không chừng còn vì tôi đến muộn mà chia tay tôi đấy! Cho nên, hạnh phúc của tôi là cô cho, đại ân đại đức của cô, tôi mãi mãi ghi nhớ trong lòng! Cô cho tôi cách liên lạc, hôm khác tôi đưa bạn gái đến, mời cô uống café”.

He… Cuối cùng Đông Phương Hạ đã lộ ra đuôi hồ ly, muốn có cách liên lạc của cô gái! Những lời cảm kích đó, nói ra anh cũng cảm thấy ngại.


Mẹ kiếp, toàn là lời vớ vẩn.

“Việc này… anh mau đi đi! Chốc nữa bạn gái anh tức giận thì không hay!”
Cô gái hơi khó xử, cho người lạ cách liên lạc của mình, cô ta sẽ không cho! Vì vậy, tìm cái cớ để Đông Phương Hạ mau đi.

Đông Phương Hạ nhận ra dụng ý của cô gái, cũng không hoảng, tiếp tục giả bộ đáng thương: “Cô gái, cô gái tốt như cô, trên thế giới này thực sự quá khó tìm! Có thể kết bạn với cô, là phúc của cả đời tôi! Cô xem tôi, khó khăn lắm mới đến được đây, còn không biết địa điểm làm việc cụ thể của bạn gái, hầy… đúng là người so với người, thật khiến người ta tức chết, nếu bạn gái tôi tốt bằng một nửa cô, thì tôi mãn nguyện rồi!”
Đông Phương Hạ bắn ra đạn pháo bọc đường, khiến đôi má trắng nõn của cô gái càng đỏ hồng! Đôi mắt lặng lẽ nhìn Đông Phương Hạ, khi thấy vẻ tủi thân, bất lực của Đông Phương Hạ, lập tức buồn thay anh.

Đông Phương Hạ khen cô ta, tuy vẻ mặt cô ta không thể hiện có gì, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.


“Bạn gái anh tên là gì, ở đây tôi cũng quen thuộc, để tránh anh làm lỡ thời gian quy định của bạn gái anh, tôi đưa anh lên!”
Ha ha… cô bé này mắc bẫy rồi! Đông Phương Hạ cười lớn hai tiếng trong lòng, sau đó, nói nhẹ: “Cô ấy tên là Nam Cung Diệc Phi, không biết cô có quen không?”
“Nam Cung Diệc Phi? Anh là bạn gái của cô ấy?”, cô gái nghe thấy cái tên Nam Cung Diệc Phi, đầu tiên là kinh ngạc, đôi mắt tròn mở to nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ, sau đó, cúi đầu thầm bất bình thay Nam Cung Diệc Phi nói: “Quen! Nhưng giáo viên hướng dẫn Nam Cung là người rất tốt, đối đãi với mọi người chu đáo, hòa nhã, cho dù không phải là sinh viên của cô ấy, chỉ cần tìm cô ấy, cô ấy sẽ giúp đỡ không hề do dự, anh là bạn trai của cô ấy, sao có thể nói những lời như vậy sau lưng cô ấy! Anh tự lên đi! Tôi không đưa anh đi nữa”.

Vãi… Sao Nam Cung Diệc Phi nổi tiếng như vậy! Một sinh viên bất kỳ của đại học Yên Kinh, đều nói cho tốt cô ấy! Tôi… tôi… Đông Phương Hạ cạn lời! Đặc biệt là dáng vẻ mặc kệ anh của cô gái, Đông Phương Hạ có cảm giác tự lấy hòn đá đập vào chân mình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.