Huyết Lang Báo Thù

Chương 98: Khó Biết Rõ Đầu Đuôi





Sáng sớm mùa thu, mặt trời vừa ló rạng, những người sống nhanh ở Yên Kinh lại bắt đầu một ngày bận rộn của bọn họ! Ngoài đường, xe cộ như nêm! Người đi đường vội vã qua lại! Buổi sớm như vậy khiến người ta vui vẻ thoải mái, tiếng chim hót hân hoan, giọt sương óng ánh long lanh, phảng phất một chút mát lạnh!
Mặc dù là như vậy, có người bận rộn, cũng có người nhàn rỗi!
Trong một biệt thự sang trọng ở Yên Kinh! Ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp kính cửa sổ chiếu vào trong thư phòng! Bang chủ Tào Bang Tào Nghị Hùng mới sáng sớm đã chạy đến đây cùng một người đàn ông xấp xỉ ông ta không biết đang mưu đồ gì đó, vẻ mặt của hai người, đều giống nhau! Không được tốt lắm.

Tư Mã Trưởng Phong nghe tin chạy đến, lúc nhìn thấy sắc mặt u ám của bố mình và Tào Nghị Hùng! Đầu tiên hơi ngây ra, nghi hoặc sao Tào Nghị Hùng lại ở đây, sau đó đi đến trước mặt bố mình.


“Bố, bố tìm con!”
Giọng Tư Mã Trưởng Phong có chút khàn, đoán chừng tối qua cùng cô người tình kia điên cuồng một đêm, còn chưa tỉnh ngủ đã bị Tư Mã Lâm gọi đến đây! Trong mắt còn có tia máu!
Nhìn thấy bộ dạng của Tư Mã Trưởng Phong như vậy! Khuôn mặt Tư Mã Lâm đanh lại, tức giận nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà con còn muốn ngủ”.

“Sao thế?”
“Sao thế! Lẽ nào người của con không báo cho con sao?”
“Báo cái gì ạ!”, Tư Mã Trưởng Phong suy nghĩ một lát, ngước mắt nói: “Bố là nói việc tối qua con phái người đi giết Đông Phương Hạ sao? Bố có thể yên tâm, con phái đi toàn là cao thủ, người bên cạnh Đông Phương Hạ có mạnh đến đâu, cũng không thể giết hết người của con.

Hơn nữa Tu Kiệt không phải đã trở về an toàn rồi sao!”
Nghĩ đến tài nghệ tuyệt vời của đám người dưới quyền của mình, Tư Mã Trưởng Phong không khỏi cảm thấy vui mừng! Có những người này, anh ta không lo không giết được Đông Phương Hạ.


Nghe thấy vậy, Tư Mã Lâm thở dài lắc đầu: “Trưởng Phong à Trưởng Phong, sao con lại lỗ mãng như vậy! Đông Phương Hạ đã không còn là Đông Phương Hạ của sáu năm trước nữa! Khả năng của các cao thủ bên cạnh nó, con không thể tưởng tượng được đâu! Đương nhiên, con chưa được tận mắt nhìn thấy, bố không trách con!! Nhưng, con không được khinh địch nữa”.

“Bố, rốt cuộc bố đang nói cái gì vậy! Lẽ nào tối qua xảy ra sự cố!”
Nhìn thấy Tư Mã Trưởng Phong vẫn mê muội không tỉnh, Tào Nghị Hùng ở một bên đứng dậy nói: “Cậu Tư Mã, là như này! Tối qua những người cậu phái đi giết Đông Phương Hạ, chết mất bảy người, ngoại trừ Tu Kiệt bị Đông Phương Hạ thả về, những tên khác đều bị Đông Phương Hạ dùng kế thu phục rồi! Bây giờ bọn chúng đã là người của Lang Quân!”
“Cái gì!!!”
Tư Mã Trưởng Phong vốn luôn tự phụ sau khi nghe thấy tin này liền sững sờ tại chỗ, rất lâu, trong mắt ngập tràn phẫn nộ! Nghiến răng nghiến lợi nói: “Một đám vô dụng, Tư Mã Trưởng Phong tôi cho bọn chúng nhiều tiền như vậy, không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn phản bội tôi! Thật là đáng chết!”
“Bọn chúng đáng chết, nhưng Tu Kiệt đó của con đáng băm thành chục ngàn mảnh hơn, bang chủ Tào đã điều tra rõ sự việc! Đông Phương Hạ tính kế gây chia rẽ, suy nghĩ kỹ càng tính kế người của con! Bây giờ không phải là lúc thảo luận những thứ này, mà phải nghĩ cách bịt miệng người khác, một khi cách làm của Tu Kiệt bị truyền ra ngoài, những người mà nhà họ Tư Mã chúng ta mất bao công sức bồi dưỡng nhiều năm như vậy sẽ mất lòng tin với chúng ta, suy cho cùng tâm phúc của con trắng trợn quá!”
Tư Mã Lâm nhìn xa trông rộng nói, ánh mắt lúc này trở nên độc ác.

“Bố, ý của bố! Giết Tu Kiệt, như vậy cho dù người của chúng ta có nghĩ lung tung, cũng có thể bịt được miệng bọn chúng, che giấu sự thật, còn có thể thể hiện được tấm lòng bảo vệ người dưới của chúng ta.

Nhưng Tu Kiệt theo con nhiều năm như vậy, muốn con giết hắn, con…”

“Nhân từ của đàn bà!”, Tư Mã Lâm hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm con trai mình, trầm giọng nói: “Nếu con có lòng thương hại, thì con sẽ không bao giờ đấu lại được Đông Phương Hạ, không độc ác không phải là đàn ông! Giết một tâm phúc có thể chu toàn đại cục, tại sao không chọn cách này! Có trách thì trách sự lỗ mãng của con!”
Bị mắng cho mất mặt, Tư Mã Trưởng Phong không nói được câu nào! Anh ta không ngờ người đâm mình bị thương sáu năm trước lòng dạ lại thâm sâu, mưu kế hiểm độc như vậy! Hoàn toàn không giống với Đông Phương Hạ trong quá khứ.

Đang định nói gì đó, giọng nói của Tư Mã Lâm lại vang lên.

“Còn nữa, con bí mật làm căn cứ đó, chắc chắn Đông Phương Hạ đã biết rồi! Bố nghe nói Bạch Vỹ đã từng ở căn cứ, hẳn là hắn biết một chút về cách bố trí bên đó của con.

Hiện tại, đám Bạch Vỹ thù hận với nhà họ Tư Mã chúng ta mà gia nhập Lang Quân, chắc hẳn sẽ đem chuyện căn cứ nói cho Đông Phương Hạ, con phải chuẩn bị trước, điều chỉnh toàn bộ bố trí trước đây của căn cứ!”
“Vâng, việc này con biết rồi, con lập tức đi xử lý!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.