Phù.
Mọi người đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Quốc vương Ly Thủy nhìn về phía Trần Đại Đao, hiếu kì hỏi: “Đại Đao, trước khi bọn ta tới, tiên sinh đã bao giờ rời nhà chưa?”
Trần Đại Đao cười khô khốc: “Quốc vương, từ lúc tiên sinh tới đây ở, ngoại trừ lần trước và đêm qua đi trừ yêu ra thì không hề đi ra ngoài nửa bước, đấy là những khi hạ quan nhìn thấy.”
Câu cuối cùng của Trần Đại Đao có ý là, tiên sinh thần thông quảng đại, cho dù tiên sinh có đi ra ngoài thì hắn ta cũng không biết.
“Vậy à.. Quốc vương Ly Thủy đảo mắt vòng quanh, sau đó cực kỳ thô lỗ ngoắc lấy cổ của Trần Đại Đao rồi lôi hắn ta xoay người
qua chỗ khác, đưa lưng về phía các quan.
Các quan ngẩn người, quốc vương à, ngài là chủ của một đế quốc, có thể chú ý thể thống một chút được không?
€ó lời gì không thể nói thẳng ra chứ?
Ngài làm vậy là sao?
Quốc vương Ly Thủy nhìn Trân Đại Đao ngẩn tò te, trong lòng trào dâng chờ mong và kích động, hỏi với giọng cực kỳ nhỏ:
“Đại Đao, ngươi nói thật cho bản vương biết đi, ngươi đã bao giờ hỏi xin tiên sinh chuyện tu tiên chưa?”
Trần Đại Đao ngẩn người, nhớ tới cuộc nói chuyện đêm đó, nhưng hắn ta không kể chuyện này cho quốc vương Ly Thủy biết mà chỉ cười gượng gạo mà rằng:
“Tiên sinh nói căn cốt của hạ quan không tốt, không tu tiên được."
Quốc vương Ly Thủy võ vai hắn ta, khẽ thở dài: “Thế thì quả là đáng tiếc.”
Ngay sau đó, quốc vương Ly Thủy lại hỏi: “Vậy còn bản vương thì có tu tiên được không?”
Ông ta là vua nước Ly Thủy, mặc dù mỗi khi đế quốc bị yêu quái quấy rối, ông ta vẫn thường gặp đệ tử của Thanh Vân Tông nhưng những vị đệ tử này đến nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí ông ta không có cơ hội đề cập tới việc này.
Quốc vương Ly Thủy không biết là, cho dù ông ta có đề cập thì cũng chẳng ích gì.
Hầu hết những người mà ông ta gọi là tiên nhân đó đều chỉ mới tới Luyện Khí kỳ mà thôi...
Tu vi của bọn họ không cao, không có tiếng nói gì trong tông môn.
“Quốc, quốc vương, hạ quan chỉ là người phàm, đâu thể nào biết được ạ” Trần Đại Đao lúng túng gãi đầu, đáp.
Quốc vương Ly Thủy gật đầu, xoắn xuýt một lát rôi cắn răng nói:
“Đại Đao, ngươi thân thiết với tiên sinh hơn, liệu ngươi có thể nhân lúc rảnh rỗi hỏi giúp bản vương một tiếng được không? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi hỏi giúp, bất kể có được hay không, bản vương đều sẽ ban thưởng cho ngươi, tiền tài, quan chức, ngươi chọn gì cũng được!”
Trần Đại Đao hơi ngạc nhiên, chán nản nói: “Quốc vương, xin lỗi, hạ quan... Không giúp được ngài.”
Quốc vương Ly Thủy khựng người, nét mặt lộ vẻ không vui: “Có phải ngươi sợ bản vương có căn cốt tu tiên nên không muốn bản vương được tốt đẹp phải không?”
Trần Đại Đao sợ hãi ra mặt: “Quốc vương, không phải hạ quan không muốn hỏi giúp, chỉ có điều hạ quan..."
Sau đó, Trân Đại Đao đành phải kể lại chuyện đêm đó mình xin Lục Trường Sinh trừ yêu, giữa tu tiên và cứu mạng chỉ được chọn một trong hai cho quốc vương Ly Thủy nghe.
Quốc vương Ly Thủy nghe xong giật mình.
Cảm giác áy náy lập tức trào dâng trong lòng, tê dại, cay đăng.
Ông ta đúng là đáng chết... “Đại Đao, bản vương trách oan ngươi rồi, ngươi... Rất tốt.”
Quốc vương Ly Thủy nói xong, quay người lại, không còn đề cập tới chuyện nhờ Trần Đại Đao hỏi giúp mình nữa.
Trong lòng ông ta thầm cảm thán, nếu như ông ta là Trần Đại Đao, trong tình cảnh phải chọn một trong hai như vậy, ông ta sẽ chọn tu tiên hay là chọn cứu bách tính đây?
Nhất thời, trong lòng ông ta không nghĩ ra được câu trả lời.
“Quốc vương, hiện tại yêu ma đã được tiên sinh và Cổ chân nhân chém chết rồi, bao giờ thì chúng ta về đế đô?”