Bất chợt, Dương Hiên đánh ra một luồng kình khí đại thủ ấn màu đỏ thẫm có kích thước độ khoảng mấy trượng, mang theo lửa cháy hừng hực, thiêu đốt vạn vật! Hiển nhiên đó chính là Liệt Dương Quyết - võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm đã giúp Lôi Bạo thành danh.
Đêm hôm đó, sau khi phế bỏ Lôi Bạo, toàn bộ những gì mà Lôi Bạo đã sưu tầm được suốt cả đời đều bị Dương Hiên lấy sạch, trong đó bao gồm Liệt Dương Chưởng.
Ngay sau đó…
“Rầm!”
Đại thủ ấn rực lửa đột ngột nổ tung, hóa thành vô số chùm tia lửa màu vàng đáng sợ, từng đám mây hình nấm bay lên cao, trong phạm vi mười trượng xung quanh đó, cổ thụ, bụi cỏ, hoa dại, núi đá,… tất cả đều bị thiêu rụi, không còn sót lại chút gì.
“Võ kỹ cấp hoàng đúng là võ kỹ cấp hoàng, quả nhiên có sự khác biệt về chất so với võ kỹ cơ bản!”, nhìn mảnh đất khô cằn phía trước, Dương Hiên cười hài lòng.
Đây cùng lắm chỉ mới là Liệt Dương Cảnh gần tiếp cận cảnh giới đại thành, một khi chính thức bước vào đại thành, thậm chí là viên mãn thì uy lực của nó khó mà tưởng tượng nổi.
E là chỉ một chưởng đánh ra cũng đủ khiến phạm vi trăm dặm hóa thành biển lửa.
“Phụ thân, con sẽ bù đắp những nuối tiếc của người, ngày mai, trong trận chiến hẻm Đồng Nhân, con nhất định sẽ trổ hết tài năng để giành được danh tiếng!”, mắt Dương Hiên sáng bừng lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất phấn khích.
Số lượng đệ tử tạp dịch ở Thất Tinh Tông phải đến mười vạn, nhưng hầu hết đều đã khai mạch nhị trọng, khai mạch tam trọng có thể xưng là cao thủ của một Phong, khai mạch tứ trọng có thể xem là cường giả trong toàn bộ đệ tử Tạp Dịch Phong, còn nếu như khai mạch ngũ trọng thì đó chính là cao thủ trong cao thủ, trong mấy cái Tạp Dịch Phong chưa chắc có được một người.
Về phần khai mạch lục trọng thì đó tuyệt đối là hàng hiếm, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Huống chi Dương Hiên không phải một võ giả lục trọng thiên bình thường, hắn vốn là thiên tài có huyết mạch bát phẩm.
…
Vừa qua giờ mẹo, Triệu Nhất Minh – chủ sự Mặc Trúc Phong mặc một thân cẩm y, phong thái bất phàm, hai bên tóc mai đã điểm bạc dẫn theo mấy đệ tử tạp dịch rời khởi Mặc Trúc Phong.
Một người trong đó khoác lên mình một thân hắc y, tuổi độ khoảng mười lăm, trên khuôn mặt non nớt của hắn mang theo sự chín chắn và thận trọng không hợp với lứa tuổi, còn thoáng ẩn hiện một tia tàn nhẫn, thị huyết, người này không phải ai khác mà chính là Dương Hiên.
Phía sau Dương Hiên còn có năm người, trong đó có một người độ khoảng hai mươi, hai hàng lông mày đen nhánh hệt như hai lưỡi kiếm sắc bén vắt ngang thái dương, đôi con ngươi thấp thoáng tia sáng đỏ, thoạt nhìn vừa ngang tàng lại vừa tà khí.
Sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi vểnh lên, nở một nụ cười tà mị, phối hợp cùng mái tóc dài tung bay trong gió càng thêm hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta có cảm giác một chữ “tà” này rất cao minh.
Đó chính là Vân Tây Hoa – người muốn cùng Lôi Bạo tranh đoạt vị trí đệ nhất tại Mặc Trúc Phong.
Nhưng không ngờ Dương Hiên lại đột ngột nhảy ra, dùng thực lực mạnh mẽ đánh bại Lôi Bạo, khiến cho tất cả ý định của hắn ta trở thành vô nghĩa.
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của Dương Phàm theo sát phía sau Triệu Nhất Minh, trong đôi mắt tà dị của Vân Tây Hoa thoáng qua một tia bất lực.
Nếu là Lôi Bạo, hắn ta còn có lòng tin mà tranh giành, nhưng với kẻ có thể dùng một quyền đánh bại Lôi Bạo như Dương Hiên thì quả thật… hắn ta chẳng có chút tự tin nào cả.
Hơn nữa, theo như cảm nhận của hắn ta, dường như thực lực của Dương Hiên đã có tiến bộ rõ rệt so với mười ngày trước.
Bên trái Vân Tây Hoa là một người thanh niên cao gầy, độ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trường sam thủy lam sắc trên người hắn ta tung bay theo gió, gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta có cảm giác vừa linh động lại vừa dịu dàng.
Nam tử lam y này có một loại khí chất rất đặc biệt, dễ dàng kéo gần mối quan hệ với người khác, khiến mọi người có ấn tượng tốt về hắn ta.
Hàn Vân Phi – quân tử khiêm nhường nổi danh trong 600 đệ tử tạp dịch của Mặc Trúc Phong, nhập môn sớm hơn Dương Hiên hai năm, tu vi tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng là người đứng thứ ba trong Phong.
Còn có một người nữa, hắn ta có vóc dáng cao lớn, nhưng cũng không quá vạm vỡ, khoảng mười chín tuổi, diện mạo tuấn tú, đôi con ngươi sáng tựa sao trời, sống mũi cao thẳng, bờ môi khẽ nhếch lên, lúc nào cũng mang ý cười, khiến người ta có cảm giác rất thân thiện.
Tuy nhiên, đó chỉ là mặt ngoài, tên Tiêu Dã này vốn nổi danh tính tình thất thường, cùng một dạng người với Lôi Bạo, được xưng là “song bá đỉnh Mặc Phong”.
Từ khi hắn ta lên núi, số lượng đệ tử tạp dịch bị hắn ta đả thương không đến 100 thì cũng được 50.
Đứng bên trái Tiêu Dã là một thiếu niên điển trai, hắn ta mặc một thân bạch y bồng bềnh trong gió, so với Dương Hiên thì người này cũng không lớn hơn bao nhiêu, vẻ ngoài khá là anh tuấn, mi thanh mục tú, phong thái tự nhiên hào sảng, đúng với hình tượng một tay giang hồ ăn chơi.
Bạch Vân Phi là võ giả khai mở mạch tứ trọng sơ kỳ, thiên phú của hắn ta cực cao, không hề thua kém so với Vân Tây Hoa, thậm chí còn vượt trội hơn.
Vốn dĩ hắn ta giống với Dương Hiên, đều là người mới nhập môn, vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có được tu vi như thế, từ đó có thể thấy thiên phú của hắn cao đến mức nào.
Người cuối cùng chính là một gã đại hán có vóc người to như con bò mộng, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn trông giống như một ông chú hơn ba mươi, người này có đôi mắt sáng ngời, thỉnh thoảng hiện lên một chút u buồn, một chút phiền muộn, lại có vài phần mơ hồ…
Thác Bạt Hồng có thể xem như anh lớn trong dàn đệ tử tạp dịch ở Mặc Trúc Phong.
Đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn ta, nếu không thể thông qua hẻm Đồng Nhân thì kết cục của hắn ta chính là cuốn gói rời khỏi đây.
Tuy nhiên, thiên phú của Thác Bạt Hồng chỉ ở trên mức trung bình, còn kém xa ba người Vân Tây Hoa, Hàn Vân Phi và Tiêu Dã, khổ tu suốt năm năm mà chỉ miễn cưỡng bước vào cảnh giới tứ trọng thiên, muốn thuận lợi qua cửa e là khó! Thật sự khó!
Đăng Thiên Phong mang ý nghĩa một bước lên trời, cao đến ngàn trượng, tựa như một thanh thần thương tuyệt thế chọc thẳng lên chín tầng mây.
Cảnh sắc phía trên đó quả thật rất xinh đẹp, sương mù như khói lượn lờ trên đỉnh núi, dưới chân núi là khe suối róc rách, cổ thụ và dây leo lâu năm bện vào nhau, mang một vẻ đẹp ưu nhã, tĩnh mịch.
Hẻm Đồng Nhân mà đám người Vu Phàm chuẩn bị đến được xây dựng ở lưng chừng Đăng Thiên Phong, khi đoàn bọn họ trèo lên Đăng Thiên Phong thì thấy đằng trước, trên đồng cỏ đã có không ít đệ tử tạp dịch hoặc là đứng, hoặc là ngồi trên mặt đất.
“Nhiều… nhiều người thật, cũng có… rất nhiều cao thủ”, tuy đã đoán được số lượng người tham gia dự thi không ít, những khi trèo lên Đăng Thiên Phong, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mọi người vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Hiện tại, những đệ tử tạp dịch có mặt ở đây dù không đến 800 thì cũng phải 500, hơn nữa, mỗi một khắc đều có phong chủ dẫn theo đệ tử tạp dịch lên núi, e là số lượng người tham dự cuối cùng ít nhất phải hơn một ngàn người.
Mà trong những người này, gần như không có ai là kẻ yếu.
Nên biết yêu cầu thấp nhất để thông quan hẻm Đồng Nhân chính là phải khai mạch tứ trọng.
Hơn nữa, hầu hết huyết mạch của bọn họ đều không thấp, kém nhất là huyết mạch cửu phẩm trung đẳng, huyết mạch cửu phẩm thượng đẳng,… Trong mười người thì thường có một đến hai người như vậy!
Vân Tây Hoa có thể xem là thiên tài đứng nhất nhì Mặc Trúc Phong, thế nhưng ở đây, quá lắm hắn ta chỉ là một người mới mà thôi!
Bất giác, có không ít người lộ vẻ chua chát, những người lớn tuổi như Thác Bạt Hồng lại càng tỏ vẻ tuyệt vọng!.