Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 26: 26: Cược Thêm





Có lẽ là đã nhìn thấy được tâm tư của đám tạp dịch, Bạch chủ sự lần này trực tiếp chọn trúng một kẻ khá mạnh, đó là một vị công tử tuấn tú tầm 18 tuổi, thân mặc cẩm y, ngũ quan rõ nét, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời, thần tình ẩn chứa một tia liều lĩnh, còn có cả vẻ ngông cuồng tự cao tự đại.

Lưu Thần - Ngọc Dương Phong có vô số kẻ mạnh, một thân tu vi ngũ trọng trung kỳ, kết hợp với huyết mạch chuẩn bát phẩm cường đại, trong số hàng ngàn đệ tử tạp dịch, có thể nói là rất ít đối thủ.

"Hẻm Đồng Nhân, lão tử đến rồi!", trong lòng gầm lên một tiếng, Lưu Thần từng bước đi ra, tiến vào trong hẻm Đồng Nhân.

"Ầm!", "Ầm!", "Ầm!"...!
Trái phải hai bên sườn vách tường ầm ầm vỡ tan, từng pho tượng đồng nhân tay cầm Thanh Đồng đại chùy phá vỡ bức tường chui ra.

"Phá cho lão tử!"
Lực lượng vô cùng cuồng bạo mãnh liệt phát ra, dưới một quyền, bốn tượng đồng nhân trực tiếp bị đánh quét sạch ngã xuống đất, thành tích gần với thê đội thiên tài đệ nhị Tam Kiệt Nhất Tiên, thực lực của tên Lưu Thần này mạnh ngang ngược, bỏ xa những đệ tử tạp dịch khác, cả người hắn ta giống như một con bạo long đội lốt người đáng sợ, chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ ngắn ngủi mà đã giết vào sâu 480 mét trong hẻm Đồng Nhân rồi.


Nhất thời, sức mạnh của đồng nhân tăng vọt không ngừng, gần như có thể so với võ giả huyết mạch cửu phẩm thượng đẳng có tu vi ngũ trọng thiên sơ kỳ, đáng tiếc cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn không thể ngăn cản được bước chân của Lưu Thần.

"Ầm!", "Ầm!", "Ầm!"...!
Không đến mười hơi thở, Lưu Thần đã vượt qua 20 mét cuối cùng mà đã khiến vô số đệ tử tạp dịch tuyệt vọng, thành công thông quan, lấy được danh ngạch tấn cấp!
"Quá mạnh, quá mạnh rồi!!"
Lưu Thần cười điên cuồng một tràng, bước chân không ngừng tiếp tục nhanh chóng tiến vào, rất nhanh đã vượt qua 510 mét, lúc này lực lượng của đồng nhân đã không còn dưới võ giả ngũ trọng sơ kỳ nữa, đáng tiếc trước mặt Lưu Thần thì vẫn giống như giấy vụn, không có đồng nhân nào là đối thủ của hắn ta.

510 mét...!550 mét...!580 mét...!
Bên ngoài hẻm Đồng Nhân, đám đệ tử tạp dịch nghẹn họng nhìn trân trối...!
"Sáu...!sáu trăm mét rồi, mạnh...!thật sự quá mạnh!!!"
"Vẫn tiếp tục tiến vào, thế này...!thế này thì quá khủng bố rồi, những đồng nhân này hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta".

"Cực hạn rồi, cuối cùng cũng đến cực hạn rồi, 616 mét, hí! Đây...!đây là thực lực mà một đệ tử tạp dịch nên có sao? Rất nhiều đệ tử ngoại môn e là cũng chỉ như vậy mà thôi!"
...!
"Triệu sư huynh, đệ tử này của ta thế nào?", tại một nơi bên ngoài cách hẻm Đồng Nhân hàng trăm mét, Trần Kiến Hoa khẽ sờ chiếc mũi cao thẳng của hắn ta, hướng về phía Triệu Nhất Minh cười đắc ý nói.

"Cũng không tệ!", Triệu Nhất Minh dối lòng trả lời, thành tích 616 mét này không hề thấp, trong cả kỳ khảo hạch lần trước, gần như có thể liệt vào 10 vị trí đứng đầu rồi, so với ông ta trước đây thì còn tốt hơn nhiều lần.

Nghĩ lại năm đó, ông ta chẳng phải cũng chật vật lắm mới qua được 500 mét mà thôi hay sao!!!
"Chỉ không tệ thôi ư?", Trần Kiến Hoa chẳng ừ hử gì mà chỉ cười, đột nhiên có chút thờ ơ nói: "Vậy không biết đệ tử này của ta so với Dương Hiên của phong các huynh thì thế nào?"

"Đáng giận! Tên họ Trần kia, ngươi chớ coi thường người khác!", nghe vậy, Triệu Nhất Minh nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ, mặc dù tên Lưu Thần đó lợi hại, nhưng trong Ngọc Dương Phong thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể xếp vào năm người đứng đầu mà thôi, ngay đến ba vị trí dẫn đầu cũng không đủ tư cách, so với Tần Phong - một trong ba Tam Kiệt thì khoảng cách cũng không nhỏ.

Hiện tại lại lấy hắn ta ra so với Dương Hiên, đây không phải là đang nói với ông ta, Dương Hiên căn bản không là đối thủ cùng đẳng cấp với Tần Phong sao.

"Trần sư đệ, mặc dù Lưu Thần này không tệ, nhưng muốn so sánh cao thấp với Dương Hiên thì vẫn còn cách xa lắm!", Triệu Nhất Minh cười lạnh lùng, đáp trả một cách không khoan nhượng.

"Ồ! Xem ra sư huynh rất coi trọng Dương Hiên này nhỉ!", Trần Kiến Hoa cũng không tức giận, khẽ cười một tiếng, đột nhiên, chuyển chủ đề nói: "Nếu đã như vậy thì chi bằng chúng ta thêm chút nữa thế nào?"
"Cái gì? Thêm chút nữa?"
Sắc mặt Triệu Nhất Minh khẽ thay đổi, mấp máy môi chuẩn bị từ chối, tưởng lão tử đây là người coi tiền như rác sao, mười miếng linh thạch đó lão tử vẫn còn đang hối hận vì đã cá cược với ngươi, giờ còn thêm chút nữa, thêm cái chân bà ngoại nhà ngươi ấy!
Dương Hiên mạnh là thật, tu vi lục trọng sơ kỳ trong cả đám đệ tử tạp dịch thì tuyệt đối có thể coi là nhân tài hàng đầu, nhưng so với Tam Kiệt thì vẫn có khoảng cách không nhỏ, khoảng cách về phẩm cấp huyết mạch giống như lạch trời, tuyệt đối không thể dễ dàng bù đắp được!
Thế nhưng đúng lúc này...!
Trần Kiến Hoa dường như đã nhìn thấu tâm tư của Triệu Nhất Minh, ra vẻ thần bí mỉm cười, nói: "Triệu sư huynh, trước đó sư đệ may mắn đã có được một viên Uẩn Mạch đan..."
"Cái gì? Ngươi có Uẩn Mạch đan?", Triệu Nhất Minh đột nhiên nâng cao tông giọng, đến hô hấp cũng trở nên có chút gấp rút.

Cũng giống như Tẩy Tủy đan, Uẩn Mạch đan cũng được liệt vào nhóm linh đan cực phẩm, có hiệu quả tích dưỡng thiên mạch, bồi bổ căn cơ.


Trong chuyến khám phá động tiên cổ năm năm trước, mặc dù ông ta nhờ vào sức mạnh của bí pháp, thoát khỏi cục diện chết chắc, nhưng cũng đã phải trả cái giá đau đớn thê thảm, để lại nội thương nghiêm trọng, mà viên Uẩn Mạch đan này chính là vật mà ông ta đang khổ sở tìm kiếm.

"Ngươi...!ngươi muốn cược cái gì?", giọng nói của Triệu Nhất Minh hơi run run, viên Uẩn Mạch đan này bất luận thế nào ông ta cũng không thể từ bỏ, ông ta đã bị vây trong cảnh giới thất trọng thiên đại viên mãn ba năm nay rồi, chỉ vì thiên mạch bị tổn thương nên mãi vẫn không thể đột phá!
Nghe vậy, Trần Kiến Hoa nhếch mép, xẹt qua một tia đắc ý, hắn ta biết một khi đưa ra Uẩn Mạch đan thì Triệu Nhất Minh chắc chắn sẽ cắn câu, thầm nghĩ: "Hừ, Triệu Nhất Minh à Triệu Nhất Minh, để xem lần này bổn tọa còn không ép ngươi ra bã nữa hay không!"
Ngoài miệng thì mỉm cười rồi nói: "Triệu sư huynh, huynh đưa ra ý kiến đi, chỉ cần giá trị xứng đáng với viên Uẩn Mạch đan này của ta là được!"
Triệu Nhất Minh hơi cân nhắc nói: "Ta thêm 5 miếng linh thạch nữa, thế nào?"
Trần Kiến Hoa lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra nghiền ngẫm, nói: "Triệu sư huynh, trong mắt huynh, viên linh đan cực phẩm Uẩn Mạch đan này lẽ nào chỉ đáng giá 5 miếng linh thạch thôi sao?"
"Đáng ghét!", đáy mắt Triệu Nhất Minh lóe lên vẻ căm hận, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lửa giận trong lòng, cắn răng nói: "Trần sư đệ, vậy ta thêm một miếng linh thạch nữa!"
"Sáu miếng linh thạch? Hào phóng quá nhỉ!", Trần Kiến Hoa nháy mắt với Triệu Nhất Minh rồi nói: "Xem ra Triệu sư huynh vẫn chưa có thành ý gì rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.