"Trần sư đệ, thắng bại bây giờ mới bắt đầu!", Triệu Nhất Minh vung tay áo, khẽ cười với Trần Kiến Hoa, mắt thấy Dương Hiên giết vào đến 80 mét cuối cùng của hẻm Đồng Nhân mà vẫn hoành hành ngang dọc không kiêng kỵ gì, không giảm tốc độ rõ rệt, sự tự tin của Triệu Nhất Minh cũng vì thế mà tăng vọt, thậm chí đã bắt đầu mơ tưởng ra cảnh tượng đẹp đẽ có thể thắng được Uẩn Mạch đan trong tay Trần Kiến Hoa, thành công tu bổ thiên mạch bị tổn hại của bản thân, đột phá nút bình cảnh.
"Đáng ghét! Lẽ nào bổn tọa đã thật sự nhìn lầm Dương Hiên rồi ư?", Trần Kiến Hoa nhíu chặt hai hàng lông mày, gương mặt âm lãnh cực kỳ âm u: "Không thể nào! Tần Phong đã đến 768 mét hẻm Đồng Nhân, tên tiểu tử đó cho dù có lợi hại thế nào, có thể vượt qua được Tư Mã Vân, Lãnh Như Sương có lẽ đã là cực hạn rồi, người thắng cuối cùng nhất định là ta, nhất định là ta!"
Nghĩ đến thành tích cuối cùng của Tần Phong, Trần Kiến Hoa lại lập tức yên tâm hơn nhiều, 768 mét hẻm Đồng Nhân chính là thành tích có thể đếm được trên đầu ngón tay trong mấy trăm năm, muốn vượt qua được không phải là khó khăn bình thường!
Rất nhanh, Trần Kiến Hoa lại cười tự tin nói: "Triệu sư huynh, như vậy mới thú vị chứ, huynh nói có đúng không?"
"Có lẽ vậy!", Triệu Nhất Minh chẳng tỏ rõ ý kiến gì mà chỉ cười một cái rồi không nói gì, trong lòng càng lúc càng kịch liệt hơn.
"Bảy...!bảy trăm bốn...!mươi mét rồi ư? Sắp...!sắp vượt qua Lãnh Như Sương rồi, lẽ...!lẽ nào hắn thật...!thật sự là người đứng đầu trong đệ tử tạp dịch?", mặc dù đã đoán được Dương Hiên rất có khả năng sẽ là người đứng đầu trong lần khảo hạch này, nhưng mọi người vẫn có chút khó tin nổi, so với Tam Kiệt tiếng tăm lẫy lừng thì Dương Hiên quả thực có thể nói là vô danh tiểu tốt, ngoại trừ đám đệ tử tạp dịch của Mặc Trúc Phong ra thì gần như chưa ai nghe qua tên tuổi của hắn bao giờ!
"Quái vật! Hắn là quái vật!"
Giờ phút này, Vân Tây Hoa nhìn về phía bóng lưng của Dương Hiên, ngoài kinh hãi ra thì chỉ còn lại sự kính sợ, dĩ nhiên đã không còn đố kỵ nữa.
Thế giới chính là như vậy, một người nếu như mạnh hơn ngươi một chút, ngươi có thể sẽ đố kỵ với hắn, nhưng nếu như hắn vượt xa ngươi, thậm chí khiến ngươi ngay đến tư cách để nhìn bóng lưng của hắn cũng không có thì cảm xúc còn lại duy nhất chỉ là kính ngưỡng mà thôi!.
ngôn tình ngược
"Đáng giận! Đây...!đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu đến?", chứng kiến Dương Hiên sắp vượt qua mình, hàn khí trên gương mặt Lãnh Như Sương càng dày hơn, giống như một khối băng hình người vậy, khiến đám đệ tử tạp dịch xung quanh hắn ta như sắp đóng băng lại nên không kiềm chế được phải lùi về sau mấy bước.
Thiên tài tự có sự kiêu ngạo, Mã Tư Vân, Tần Phong và cả Lam Linh Mi áp chế hắn một bậc thì cũng bỏ đi, dù sao đó cũng đều là những thiên tài đỉnh cấp nổi danh ngang ngửa với hắn ta, nhưng tên tiểu tử áo đen đó là cái thá gì, một hạng người yên ắng vô danh cũng muốn giẵm lên vị trí của Lãnh Như Sương hắn ta, đúng là thật sự đáng hận đến cùng cực!
"Vượt rồi! Vượt qua Lãnh Như Sương rồi.
Hí! Tốc độ của hắn vẫn chưa có quá nhiều sự thay đổi, đây rốt cuộc là quái vật từ đâu đến vậy, đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ rồi!", bên ngoài hẻm Đồng Nhân, vô số đệ tử tạp dịch lần lượt hít ngược một ngụm khí lạnh.
Sau 740 mét hẻm Đồng Nhân thì mạnh như Lãnh Như Sương và Tư Mã Vân mỗi bước đi cũng đều phải rất mất sức, nhưng Dương Hiên thì ngược lại, bước chân chỉ hơi chậm lại, chênh lệch không đáng là bao.
"Đáng chết!", Lãnh Như Sương nghiến răng nghiến lợi ken két, gân xanh trên trán nổi hằn hết cả lên, trong lòng tràn ngập sự không cam tâm, nhưng quay sang nhìn Tư Mã Vân cách đó không xa thì không biết thế nào mà sự chua sót trong lòng lại lập tức giảm đi phân nửa, chỉ trong nháy mắt Dương Hiên đã thành công vượt qua Tư Mã Vân, bắt đầu tiến đến thành tích của Linh Mi tiên tử Lam Linh Mi!
"Không ngờ ngoài Tam Kiệt ra vẫn còn yêu nghiệt như vậy!", Linh Mi tiên tử Lam Linh Mi cắn nhẹ môi, chăm chú nhìn Dương Hiên, giống như muốn khắc sâu Dương Hiên vào trong não vậy.
"Sắp đột phá 760 mét rồi, sai rồi! Ta thật sự đã sai rồi! hắn mới là đệ nhất nhân trên dãy Khai Dương của chúng ta!", lúc này, mọi người không thể không tin rằng Dương Hiên mới là người mạnh nhất trong bọn họ.
Cho dù Tần Phong có thi triển ra Bạo Linh thuật để gia tăng chiến lực thì cũng rất khó trở thành đối thủ của hắn!
"Trần sư đệ, xem ra vẫn là Dương Hiên cầm chắc thắng cuộc rồi!", lúc này, lại đến lượt Triệu Nhất Minh đắc ý, khoảnh khắc này tốc độ của Dương Hiên mặc dù đã giảm đi không ít, nhưng so với mấy người Lãnh Như Sương khi tiến vào vùng cấm địa cuối cùng thì vẫn nhanh hơn chút, còn lâu mới tới cực hạn của Dương Hiên.
Trần Kiến Hoa cắn răng, gằn giọng nói: "Triệu sư huynh, thắng bại vẫn chưa rõ, giờ huynh nói những lời này e là hơi sớm đó!"
"Trần sư đệ, ngươi đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!", Triệu Nhất Minh cười khẩy một tiếng, lúc này chỉ cần là người có mắt nhìn thì đều có thể nhận ra được Dương Hiên vượt qua Tần Phong chỉ là chuyện sớm muộn!
"760 mét rồi, hí! Hắn đuổi kịp Linh Mi tiên tử rồi!"
"Đáng ghét! Tại sao! Ta mới là người mạnh nhất! Ta mới là người mạnh nhất!", thấy Dương Hiên đã san bằng thành tích của Linh Mi tiên tử Lam Linh Mi và sắp vượt qua hắn ta, Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai nắm đấm, ngực không ngừng phập phồng, trong lòng đang liên tục kêu gào.
"Hí! Vượt qua rồi, vượt qua kỷ lục của Tần Phong rồi!"
"Đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ!"
"Hắc mã! Một con hắc mã thật khủng khiếp!"
"So với hắn thì Tam Kiệt Nhất Tiên cũng phải xếp sang một bên!"
...!
Vô số đệ tử tạp dịch không ngừng cảm thán, không ít thiếu nữ nhìn về phía thân ảnh mạnh mẽ kia của Dương Hiên, ánh mắt bất tri bất giác như biến thành hình trái tim.
Trong thế giới võ giả, lấy võ xưng tôn, với thực lực thiên phú mà Dương Hiên vừa biểu hiện ra thì tương lai tấn cấp lên nội môn, thậm chí trở thành đệ tử hạch tâm cũng đều không phải là chuyện gì khó khăn, hơn nữa ngoại hình của Dương Hiên cũng không phải hạng kém cỏi, không đến mức tuyệt thế đại soái ca nhưng cũng được cho là một thanh niên tuấn tú, chắc chắn là một người tài hiếm có!
Nói không khoa trương thì chỉ cần Dương Hiên khẽ mở lời là liền có vô số thiếu nữ nguyện ngả vào lòng của hắn ấy chứ!
Mã Tư Vân và Lãnh Như Sương nhìn nhau, ánh mắt đều tràn ngập sự chua sót lẫn bất cam, bọn họ mới là những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ trên dãy Khai Dương, trước đây đều là bọn họ sừng sững đứng trên cao quan sát người khác, làm gì đã bao giờ bị người ta giẵm dưới chân như vậy, sự cay đắng trong lòng sao có thể diễn tả được hết bằng lời.
Nhưng vừa nhìn sang Tần Phong người như mất hồn thì trong lòng lập tức lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ngay đến Bạo Linh thuật cũng đã thi triển ra mà Tần Phong vẫn bị Dương Hiên đè bẹp, vượt qua bọn họ dường như cũng không phải là việc không thể chấp nhận được.
"Trần sư đệ, chuyến này vi huynh phải đa tạ sự giúp đỡ hào hiệp của ngươi rồi!", Triệu Nhất Minh tâm trạng dâng cao, niềm vui đến một cách bất ngờ như vậy khiến ông ta đến bây giờ vẫn có cảm giác như đang trong mơ.
"Triệu Nhất Minh, huynh cứ đắc ý đi! Còn cả tên tiểu tử đáng ghét đó nữa, cứ đợi đó cho bổn tọa, chuyện này không phải cứ như vậy là xong đâu!", ánh mắt mù mịt của Trần Kiến Hoa lướt qua nhìn Dương Hiên vẫn đang thông quan, rõ ràng đã ghim hận Dương Hiên rồi.
Mặc dù 10 miếng linh thạch không phải là toàn bộ tích lũy của hắn ta, nhưng cũng là nửa số tài sản của hắn ra rồi, còn cả viên Uẩn Mạch đan nữa, hắn ta đã phải tốn không ít công sức mới có được viên linh đan cực phẩm đó!
...!
"Bảy...!bảy trăm bảy mươi mét rồi, hắn...!hắn vẫn đang tiến vào trong, lẽ...!lẽ nào hắn muốn hoàn toàn đánh thông hẻm Đồng Nhân ư?".