Phấn khích la lớn cũng có vài người, nhưng phần nhiều vẫn là tiếng mắng chửi…
“A! Năm trăm lượng vàng của ta! Đây chính là toàn bộ tài sản của ta đó!”
“A a a… Tiền của ta, tiền của ta!”
“Ba trăm lượng vàng kia là ta tích góp hai năm đây, mất hết rồi! Cứ vậy mà mất rồi! Kha Vân, đồ phế vật nhà ngươi, ngay cả một người mới mà cũng không đánh được, mẹ kiếp, sao ngươi không đi chết đi!”
“Kha Vân, ta đào mồ cả mười tám đời nhà ngươi! Ngươi không khoác lác thì sẽ chết sao, chẳng có thực lực gì cả, con mẹ nó cứ muốn giả vờ ra vẻ!”
“Chết tiệt, Kha Vân, ngươi chính là đồ phế vật, chính đồ bỏ đi mà!”
…
Trong phút chốc, tổ tông mười tám đời của Kha Vân lập tức bị mọi người căm phẫn “thăm hỏi” một hồi, vốn nghĩ là hốt được một vố, nào ngờ Kha Vân lại là đồ bỏ đi như vậy, vàng không lấy được thì thôi nhưng giờ lại còn thua đến cả vốn cũng mất trắng.
“Mẹ kiếp, lão tử thật sự mù mắt rồi mà, lại đi tin một kẻ phế vật như ngươi!”.
Sắc mặt Lôi Vân u ám đáng sợ, tên phế vật này không chỉ khiến mưu kế của gã thất bại trong gang tấc, mà còn khiến gã mất phân nửa tiền để dành.
Vẻ mặt người dẫn đầu Lục Siêu cũng không tốt chút nào, tuy nói tiền bạc của cải của hắn ta nhiều hơn so với Lôi Vân nhưng bị tổn thất mười viên linh thạch cũng đủ khiến tim hắn ta nhỏ máu rồi, huống chi Kha Vân thua như vậy cũng đã làm mất hết mặt mũi của bọn họ rồi.
“Thắng rồi! Dương sư đệ thắng rồi! Tốt! Tốt! Tốt lắm!”, bên kia, Man Ngưu căng thẳng một hồi cũng đã thả lỏng.
“Đáng giận! Quyết không thể bỏ qua tên súc sinh này được!”, Lôi Vân nghiến răng nghiến lợi, càng nghĩ càng tức.
Ngay sau đó…
“A! Tiểu tử, ngươi thật ác độc, đừng có quên, Kha Vân là sư huynh đệ đồng môn của ngươi đấy, sao ngươi có thể ác độc đến vậy?”.
Chợt có tiếng quát lớn, Lôi Vân trực tiếp phá tan không khí, tung người nhảy lên trên lôi đài!
“Ầm ầm ầm!”
Sát ý vô cùng cuồng bạo từ trong cơ thể Lôi Vân phóng ra, cuộn trào như thủy triều, dồn ép về phía Dương Hiên.
Thù cũ cộng thêm hận mới, sát ý của Lôi Vân đối với Dương Hiên đã tăng lên đến cực điểm.
Chết! Hôm nay tên súc sinh này nhất định phải chết!
Nhưng gã cũng không hề hoàn toàn mất đi lý trí, còn biết quy chụp cho Dương Hiên tội danh ác độc!
“Ta ác độc? Thật nực cười, sống chết trên sàn đấu là sống chết do mệnh, nếu hắn đã dám lên đài đấu với ta thì phải chuẩn bị tâm lý trước là sẽ chết, chẳng lẽ chỉ cho hắn giết người, không cho người khác đánh trả hay sao?”, đôi mày kiếm sắc bén của Dương Hiên nheo lại, đối chọi gay gắt.
Kẻ đi giết người thì người khác cũng có thể giết chết!
Hôm nay nếu như kẻ thua trận là Dương Hiên hắn thì hắn tin chắc, vận mệnh của bản thân chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn thế này gấp mười lần, trăm lần, ít nhất, hắn vẫn còn để lại cho Kha Vân kia một con đường sống!
“Tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, có dũng khí thì đấu với ta một trận?” Lôi Vân nghẹn lời một lúc, lập tức thẹn quá hóa giận.
“Lôi Vân, ngươi còn có mặt mũi hay không!”.
Không đợi Dương Hiên lên tiếng, Man Ngưu dưới đài đã dẫn đầu kêu lên.
Lúc này Man Ngưu cũng bất chấp việc mình có đắc tội với Lôi Vân, có đắc tội với Vân Phi Dương sau lưng đối phương hay không.
Dương Hiên có thể thắng được Vân Kha, nhưng nếu đấu với Lôi Vân thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều, so với Kha Vân, Lôi Vân mạnh hơn rất, rất nhiều.
“Man Ngưu, ta thấy là ngươi muốn chết rồi!”
Lôi Vân dời tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn Man Ngưu, trong đó lóe lên sát ý cuồng bạo.
Từ khi bước vào Thất Tinh Tông ngoại môn mấy năm nay, cũng chưa từng có ai dám nói với gã những lời như vậy cả, cho dù là mười đại đệ tử, nể mặt lão đại của hắn Vân Phi Dương, cũng không dám làm gì quá đáng!
Man Ngưu giật cả mình, trong lòng chợt có chút kiêng dè, e là lúc này bản thân đã khiến Lôi Vân ghét bỏ rồi, tháng ngày sau này sẽ khó sống rồi.
“Lôi Vân này cũng thật vô liêm sỉ, đường đường là trong một trăm đệ tử mạnh nhất mà lại đi khiêu chiến một người mới, da mặt cỡ này, nhân phẩm thế này, toàn bộ cho chó ăn hết rồi à!”.
Ở dưới đài, không ít đệ tử ngoại môn ồn ào lắc đầu, ánh mắt họ cũng có chút khinh thường, đương nhiên lời này cũng chỉ là thầm nghĩ trong lòng mà thôi, bọn họ cũng không muốn giống như Man Ngưu, làm Lôi Vân ghi hận mình.
“Lôi Vân? Cái tên quen thật, dường như đã nghe qua ở đâu rồi…”, Dương Hiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ miên man, bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt lóe lên tia sáng: “Lôi Vân… Lôi Bạo, thì ra là hắn! Chẳng trách ánh mắt Lôi Vân này nhìn mình lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy…”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, ánh mắt Dương Hiên chợt lóe lên chút lạnh lẽo rồi biến mất: “Lôi Vân, miệng đầy đạo lý nhân nghĩa như vậy cũng chỉ khiến người ta cảm thấy ngươi dối trá, muốn báo thù cho tên tạp chủng Lôi Bạo kia thì cứ nói thẳng ra, ta lại sợ ngươi hay sao!”
“Chẳng lẽ Lôi Vân còn có thù cũ với Dương Hiên đó nữa hay sao? Chẳng trách đám người Lục Siêu lại kiếm chuyện với hắn…”.
Trong lúc mơ hồ, mọi người như hiểu ra gì đó, người mới như Dương Hiên, có thể nói là tiềm lực vô hạn, sau này hắn sẽ có cơ hội thăng cấp nội môn, thậm chí là ngưng tụ linh cốt, bước vào hạch tâm cũng là chuyện có khả năng rất lớn, nếu không cần thiết, ngay cả mười đại đệ tử cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn!
“Nhị đệ ta năm nay vốn có thể thăng cấp ngoại môn, từ đó tiền đồ mở rộng, nhưng tiểu tử ngươi thì hay rồi, nỡ ra tay tàn nhẫn với đệ ấy như vậy.
Ác độc đánh gãy tứ chi, chặt đứt thiên mạch khiến đệ ấy không còn duyên phận với võ đạo, mà bây giờ ngươi lại còn ra tay tàn độc với Kha sư đệ như thế, không hề niệm tình đồng môn, kẻ tội đồ tội ác tày trời như ngươi căn bản không xứng đáng sống ở thế gian này!”.