Huyết Mỹ Nhân

Chương 28: Tình đầu ý hợp



Cửu Uyên biết môn thủ pháp ấy lợi hại lắm, chỉ thở dài thôi, chứ không nói năng gì nữa.

Nguyên Đào ngửng mặt lên hỏi:

– Nghiêm huynh sao lại bị lọt vào tay chúng nó thế? Tại sao chúng lại coi huynh là Tạ Tiểu Hồng nữ tỳ của Xà Khiết Mỹ Nhân như vậy?

Tiểu Hồng yên chí thế nào cũng chết, chỉ mong những người đến cứu mình đừng có mắc hợm thôi, nhưng bây giờ thấy tình thế khác hẳn, nàng hớn hở mừng thầm mà chỉ kêu được “hớ hớ” hai tiếng thôi, như vậy nàng cũng đủ tỏ cho Nguyên Đào hay mình bị điểm trúng huyệt câm rồi.

Nguyên Đào thấy thế vội hỏi Cửu Uyên:

– Người làm gì Nghiêm huynh thế?

Cửu Uyên đáp:

– Bị điểm phải yếu huyệt câm tạm thời không nói được đấy thôi.

Nguyên Đào cả giận nói tiếp:

– Ngươi điểm yếu huyệt câm của bạn ta, thì ta phải cắt lưỡi của ngươi.

Nói xong, chàng định cúi mình xuống hạ thủ, bỗng lại lắc đầu nói:

– Không được, ta còn đi nhiều điều muốn hỏi ngươi, không thể cắt lưỡi ngay ngươi như thế được.

Lúc ấy không những thủ hạ, đảng đồ của Cửu Uyên tới hết, mà cả Thiên Thạch cũng ngồi trên một cái võng do hai ngươi khiêng đi tới gần.

Xưa nay Nguyên Đào không biết sử dụng mưu mẹo gì cả, bây giờ thấy mình đã bị bao vây, chỉ vì Mộ Lăng bị người giam giữ ở trên đỉnh cột nên chàng túm chặt lấy Cửu Uyên, giận dữ nói tiếp:

– Long Cửu Uyên, ngươi đã trúng phải thủ pháp “Xúc Cốt Trừ Cân Triệt Mạch” của rồi. Trên đời này chỉ có một mình ta biết điểm, và cũng chỉ có một mình ta biết giải thôi. Bây giờ hãy để cho ngươi nếm mùi đau khổ trước, ngươi phải nghe lời ta chỉ huy thì ngươi mới hòng thoát chết.

Nói xong chàng giơ tay trái lên đụng vào người Cửu Uyên một cái, Cửu Uyên kêu rú lên thảm khốc. Năm ngón tay trái bỗng tự bẻ ngược về phía sau, gân tay co rúm, không sao chịu đựng được, y toát mồ hôi lạnh ra ngay.

Đảng đồ của y thấy vậy, vội rú kêu và cùng xông cả lên định cứu lấy. Nhưng Thiên Trạch biết sự lợi hại, vội xua tay cấm các người, rồi nói với Nguyên Đào rằng:

– Bạn họ Diệp hãy giải huyệt cho Long nhị ca trước, tất cả mọi sự ân oán của chúng ta đều có thể thương lượng và giải quyết được hết.

Nguyên Đào chỉ giơ tay lên phất một cái Cửu Uyên đã khỏi đau ngay, rồi chàng cười khẩy nói:

– Ngươi hãy bảo thủ hạ rút lui ra khỏi Toàn Cơ Bình này, chỉ để lại người què chân lại đây nói chuyện với ta thôi.

Lúc này Cửu Uyên chỉ có thể lên tiếng nói được thôi, còn chân tay mình mẩy đã bị thủ pháp kỳ dị của Nguyên Đào làm cho tê liệt mềm nhũn, tất nhiên y chỉ còn một cách là nghe lệnh mà bảo thủ hạ lui ngay thôi, chỉ để lại một mình Thiên Trạch ở lại nói chuyện với Nguyên Đào thôi.

Lúc này Thiên Trạch cũng nhận thấy thủ pháp “Xúc Cốt Trừ Cân” ấy quả thật chỉ có một mình Nguyên Đào mới có thể giải cứu được thôi, dù Âm Tố Mai có mặt tại đây cũng đành chịu, nên y cau mày lại hỏi Nguyên Đào rằng:

– Bạn họ Diệp điểm huyệt nhị ca của mỗ như vậy vậy chẳng qua là muốn cứu Tiểu Hồng với Công Dương Mậu thôi...

Không đợi y nói dứt, Nguyên Đào đã xua tay nói:

– Đừng có nói những lời thừa ấy nữa. Hãy mau thả Nghiêm Mộ Lăng xuống đây giải huyệt cho bạn ta, để ta nói chuyện với bạn ta trước.

Thiên Trạch nghe nói, tỏ vẻ khó xử, vì y đã biết công lực của Nguyên Đào rất kỳ tuyệt, nhưng không có kinh nghiệm của giang hồ, còn dễ đối phó, nếu thả Tiểu Hồng xuống thì con bé ấy điêu ngoa và khôn ngoan một cách đáng sợ, nhất là con nhỏ bị mình với Cửu Uyên hành hạ như thế. Trong lúc tức giận, nóng lòng trả thù, nó không cần nói phải trái gì hết, bảo tên họ Diệp này trả thù, như vậy có phải nguy tai không?

Còn đang suy nghĩ, thì Nguyên Đào đã nổi giận quát hỏi tiếp:

– Ngươi có chịu nghe lời của ta không? Ta đành phải mời Cửu Uyên nếm thêm chút đau khổ để cho chân tay y cùng co quắp một lúc vậy.

Vì đã nếm một chút mùi đau khổ rồi, Cửu Uyên nghe thấy thế hoảng sợ mất hết hồn vía, với giọng run run, xen lời nói:

– Diệp lão đệ hãy khoan ra tay như thế vội, việc gì cũng có thể thương lượng được hết.

Nguyên Đào lạnh lùng nói:

– Ai là lão đệ của ngươi? Ai thèm thương lượng với ngươi? Ta bảo ngươi đi Đông thì ngươi không được phép đi Tây.

Ý nghĩ của Cửu Uyên cũng như Thiên Trạch, chỉ sợ mình nghe lời đối phương làm xong rồi, rốt cục vẫn không thoát khỏi chết một cách thảm khốc. Như vậy có phải thiệt cả vốn lẫn lãi không? Cho nên y đánh liều đáp:

– Diệp Nguyên Đào, mỗ có một điều kiện này, nếu ngươi nhận lời thì việc gì Cửu Uyên cũng tuân lệnh ngay. Bằng không, mỗ đành liều chết chứ không chịu làm theo lời của ngươi.

Nguyên Đào cười như điên như khùng, hỏi tiếp:

– Các ngươi, những kẻ thuộc loại xác không mà cũng đòi thí mạng với ta hay sao?

Cửu Uyên cười the thé đáp:

– Dù chúng ta không làm gì nổi ngươi thật, nhưng người của chúng ta rất đông, lại thêm trên Toàn Cơ Bình này có mai phục cơ quan máy móc Liệt hỏa kim đao và các loại ám khí, dù sao cũng có thể giết được Nghiêm Mộ Lăng bạn thân của ngươi với lão ăn mày họ Công Dương kia.

Nguyên Đào ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu hỏi tiếp:

– Ngươi nói cũng có lý. Vậy ngươi hãy nói điều kiện của ngươi ra cho ta nghe trước đã.

Cửu Uyên liền nói:

– Nói trắng ra, đây không phải là một điều kiện, mà chỉ là một khoản thù lao để thả Nghiêm Mộ Lăng với Công Dương Mậu đấy thôi.

Kêu “Ồ” một tiếng, Nguyên Đào vỡ nhẽ liền hỏi:

– Có phải ngươi sợ sau khi thả Nghiêm Mộ Lăng với Công Dương Mậu hai người rồi, ta vẫn giết chết ngươi phải không?

Thiên Trạch gật đầu, xen lời đáp:

– Nếu ngươi không nhận lời, thì chúng ta đành liều chết chứ không chịu thả hai người kia ra đâu.

Nguyên Đào mỉm cười nói tiếp:

– Xưa nay Diệp Nguyên Đào này không biết nói dối ai bao giờ ta với các ngươi đã trở thành kẻ thù rồi, thì thể nào ta cũng phải giết chết các ngươi mới được. Nhưng nếu ngươi nghe lời ta mà tha bạn ta ra, thì ta vui lòng hẹn với ngươi một địa điểm khác để tái chiến, và cũng để cho các ngươi đủ thì giờ chuẩn bị.

Bằng không, Diệp Nguyên Đào này sẽ máu rửa Bàn Long Giáp và không để cho một người nào sống sót.

Cửu Uyên nghe nói rùng mình sợ hãi, nhưng vẫn lớn tiếng đáp:

– Diệp Nguyên Đào, ngươi đã nói vậy, ta bằng lòng thả Nghiêm Mộ Lăng với ông già Công Dương Mậu và đồng thời đính ước với ngươi đến Tết Thanh Minh sang năm sẽ cùng ngươi tử chiến một phe ở Bạch Long Đôi tại ngoài Nhạn Môn Quan.

Nguyên Đào gật đầu nhận lời:

– Được ta bằng lòng theo quyết định này, chờ các người thả bạn ta ra rồi, ta sẽ giải huyệt cho ngươi ngay.

Cửu Uyên gượng cười nói với Thiên Trạch:

– Tam đệ, mau bảo người tha cho Tiểu Hồng với Công Dương Mậu, giải huyệt câm cho y thị, và cho Công Dương Mậu uống thuộc giải độc ngay.

Đảo ngược đôi ngươi một vòng, Thiên Trách lắc đầu đáp:

– Đệ nhận thấy cách này không được hoàn hảo, nhỡ Nguyên Đào thất ước thì sao?

Nguyên Đào giận dữ quát mắng:

– Ngươi không tin ta, chả lẽ ta lại tin ngươi hay sao? Được, cứ cầm cự với nhau như thế này, chả cần giải phải giải quyết nữa.

Thiên Trạch cười khẩy và đê nghị rằng:

– Ta có cách này giải quyết rất hoàn hoàn, ngươi đem nhị ca ta ra ngoài giáp khẩu, ta sẽ thả Mộ Lăng, đôi bên ở ngoài giáp khẩu trao đổi người. Như vậy có phải là không còn nghi ngại gì nữa không? Chả hay ngươi có tán thành không?

Ngẫm nghĩ giây lát Nguyên Đào gật đầu nhận lời:

– Biện pháp này của ngươi cũng được. Ta ra ngoài giáp khẩu đợi chờ ngươi.

Nói xong, chàng không do dự gì cả, xách Cửu Uyên đi ra ngoài giáp khẩu ngay.

Bọn thủ hạ của Cửu Uyên thấy chủ nhân của mình như một con cừu non, mặc cho đối phương xách đi như thế, chịu nhịn sao được, nhưng vì bứt dây động rừng, chúng đành phải đứng yên, không dám làm gì.

Chờ Nguyên Đào đi ra khỏi Bàn Long Giáp rồi, Thiên Trạch cau mày suy nghĩ, rồi sai người thả Tiểu Hồng với Công Dương Mậu xuống.

Hai chân bị phế, Thiên Trạch tức giận Tiểu Hồng vô cùng, tuy lo ngại cho sự an nguy của Cửu Uyên, nhưng y vẫn không chịu buông tha kẻ thù mà đã ngấm ngầm hạ độc thủ.

Y đích thân cởi trói cho Tiểu Hồng, dùng móng tay có chất độc khẽ rạch nơi sau gáy của Tiểu Hồng một cái, cho tới khi rớm máu mới thôi. Chất độc ở móng tay của y thuộc loại làm độc chậm. Theo ước đoán của y, thì Tiểu Hồng chỉ có thể sống được bốn tiếng đồng hồ thôi, chất độc sẽ giết hại nàng ngay. Tiểu Hồng vừa đói vừa khát chết đi được, chân tay còn tê dại, cho nên Thiên Trạch hãm hại nàng như thế nào, nàng không hay biết gì cả.

Vì sợ Tiểu Hồng nổi giận sẽ đối phó với mình, cho nên sau khi cởi trói cho nàng rồi, Thiên Trạch còn điểm yếu huyệt mê của nàng nữa.

Còn Công Dương Mậu lúc ấy vì bị trúng độc quá nặng, đã thoi thóp gần chết, nếu không phải ông có nội công thâm hậu vội vàng vận chân khí mà bảo vệ lấy trái tim, thì ông đã toi mạng rồi.

Thiên Trạch cho Công Dương Mậu uống thuốc giải độc xong, cũng điểm yếu huyệt mê của Công Dương Mậu y như Tiểu Hồng vậy.

Y điểm yếu huyệt của hai người như thế, là sợ hai người bị hành hạ quá mức, nhất thời được giải thoát, Công Dương Mậu là người rất nóng tính, thế nào cũng giết hại các người bừa bãi chứ không sai. Sau cùng, y ngẫm nghĩ giây lát, lại còn điểm yếu huyệt câm của hai người nữa vì sợ khi hai người gặp Nguyên Đào, nói rõ nguyên nhân và xúi Nguyên Đào đánh phá giết chóc trở lại thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Vì cho đến lúc này Thiên Trạch vẫn còn có ý nghĩ hung ác tồn tại, nên y nghĩ bụng:

“Quý hồ đừng có để cho Nguyên Đào biết được Cửu Uyên có cây roi Thiên Long Vạn Kiếp Tiên lợi hại như thế nào, và không bị y cướp đi mất, thì sau khi Cửu Uyên được giải huyệt rồi, vẫn có thể sử dụng được võ khí kỳ tuyệt ấy mà giết chết luôn Nguyên Đào, Tiểu Hồng với Công Dương Mậu ba người tại chỗ mới hả dạ”.

Xếp đặt xong đâu vào đấy rồi, y mới sai người dùng hai cái võng khiêng Công Dương Mậu cùng Tiểu Hồng ra ngoài Bàn Long Giáp.

Nguyên Đào thấy hai người mê man bất tỉnh, cả giận quát bảo:

– Này Thiên Trạch, người táo gan thật, dám hại ngầm hai người đến mức độ ấy phải không? Như vậy ta cũng để cho Cửu Uyên nếm mùi đau khổ nhột phen mới được.

Nói xong chàng ta định trừng trị Cửu Uyên, thì Thiên Trạch đã vội nói:

– Bạn họ Diệp hãy khoan đã, hai người bạn của bạn đây không hề bị thương gì hết. Vì mỗ sợ hai người lai tỉnh sẽ nổi giận đánh đập lung tung, nên mới điểm huyệt mê của hai người đấy thôi, chả lẽ bạn là người có công lực thâm hậu như thế mà không giải nổi yếu huyệt mê hay sao?

Nguyên Đào nghe nói nhìn Thiên Trạch rồi đáp:

– Ngươi hãy bảo các người đưa hai người lại gần đây để ta khám xét xem, nếu quả thật không có thương tích gì, thì ta mới giải huyệt trừ thủ pháp đặc biệt cho Cửu Uyên.

Thiên Trạch biết Nguyên Đào là người thẳng tính, không khi nào nuốt lời hứa cả, phần vì mình đã ám hại ngầm kẻ thù của mình là Tiểu Hồng rồi, nên y cũng không yêu cầu đối phương tha Cửu Uyên trước mà sai người khiêng Tiểu Hồng với Công Dương Mậu tới trước mặt Nguyên Đào luôn.

Nguyên Đào giơ tay ra vỗ vào yếu huyệt mê của Công Dương Mậu với Tiểu Hồng, quả nhiên thấy hai người đã lại tỉnh tức thì. Thiên Trạch ở phía trên, trông thấy thế, không đợi chờ Nguyên Đào hỏi han Tiểu Hồng đã vội lớn tiếng nói vọng xuống rằng:

– Bạn họ Diệp kia, người trẻ tuổi phải biết giữ chữ tín chứ? Bây giờ hai người đã lại tỉnh rồi, bạn phải mau giải cứu Long nhị ca của mỗ ra ngay chứ?

Nguyên Đào cười khẩy một tiếng, giơ tay phát một cái và đập vào sau lưng Cửu Uyên một chưởng, Cửu Uyên bị đánh bắn ra ngoài xa, loạng choạng mấy bước mới đứng vững được. Y liền vận khí thử xem, quả thấy huyết mạch đã chạy đều, chân tay đã hoạt động như cũ.

Y là người trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung, xưa nay vẫn sống ở trong Bàn Long Giáp trên núi Lục Bàn này một cách tự do tự tại và xưng hùng xưng bá ở miền Tây Bắc này, có bao giờ bị nhục như thế này đâu, nên y đau lòng khôn tả, ứa nước mắt ra ngay.

Thiên Trạch vội kêu gọi:

– Long nhị ca, câu chuyện ngay hôm nay đôi bên đều hòa, không ai thắng ai bại cả. Nhị ca khỏi phải đau lòng và phẫn uất như thế, làm giảm mất hào khí của anh hùng đi. Nhị ca có cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên, vẫn có thể khắc địch phục thù cơ mà!

Tiểu Hồng nghe thấy cái tên Vạn Kiếp Tiên đã vội dắt tay Nguyên Đào với Công Dương Mậu, vội giở khinh công ra đi nhanh như điện chớp ngay.

Cửu Uyên lẳng lặng nhìn theo ba người cho tới khi mất dạng rồi mới lắc đầu thở dài, quay trở về Bàn Long Giáp.

Thiên Trạch thấy thế ngạc nhiên hỏi:

– Nhị ca, tiểu đệ đã nhắc nhở nhị ca rồi, tại sao nhị ca lại không sử dụng ngay cây Vạn Kiếp Tiên mang theo bên người?

Cửu Uyên rất hổ thẹn gượng cười đáp:

– Mỗ không dám dấu giếm tam đệ, thấy công lực của Nguyên Đào quá lợi hại, mỗ đã hoảng sợ rồi, không biết cây Thiên Long Vạn Kiếp Tiên dùng đối xử với y có công hiệu như ý muốn của mình không? Vì y không những tài nghệ rất cao siêu, hơn cả bát muội của chúng ta, và có một thế chất rất đặc biệt, không sợ bất cứ thuốc độc lợi hại đến đâu, như ở trong Tu Ni Động Thiên, đã cho y uống luôn bốn chén rượu độc mà không thấy phản ứng chút nào, tựa như uống nước trà vậy.

Thiên Trạch nghe nói cũng giật mình đến thót một cái, vội hỏi tiếp:

– Nếu Thiên Long Vạn Kiếp Tiên mà không khắc chế nổi y, thì sau này đại hội Bạch Long Đôi, có phải là chúng ta...

Cửu Uyên xua tay ngắt lời Thiên Trạch, rồi cười như điên khùng và đỡ lời:

– Ngải tam đệ đừng có lo âu như thế, từ nay đến Tết Thanh Minh sang năm, tức đến ngày đại hội Bạch Long Đôi còn cách một thời gian khá xa, chúng ta có thể tốn công chế luyện một thử võ khí lợi hại hơn, chuyên môn đối phó với Diệp Nguyên Đào.

Thiên Trạch nghe nói cả mừng vội hỏ:

– Long nhị ca định chế luyện vật gì thế?

Cửu Uyên nghiến răng cười khẩy đáp:

– Muốn trả được mối sỉ nhục ngày hôm nay, thì đành hy sinh một nửa tài sản mà chúng ta đã thâu thập được bấy lâu nay, ròi đi khắp mọi nơi mua đủ các đồ dùng về luyện thành một môn võ khí có thể phá được cả núi non. Thứ đó tên là Tỷ Quang Tử Châu. Trừ phi người của Nguyên Đào cứng rắn hơn sắt đá. Bằng không ở trong đại hội Bạch Long Đôi, y không thể nào thoát khỏi được tai kiếp.

Thiên Trạch cả mừng, vội hỏi tiếp:

– Nhị ca đã biết chế luyện Tỷ Quang Tử Châu, tại sao không chuẩn bị từ trước?

Cửu Uyên thở dài đáp:

– Những thuốc nổ rất lợi hại dùng để chế thành Tỷ Quang Tử Châu lại sản xuất ở tận những nước rất xa xôi, đã khó mua tại khó vận tải, trong khi vận tải, chỉ sơ xuất một tý, cũng bị tan xương nát thịt ngay tại chỗ. Huống hồ thoạt tiên mỗ yên trí oai lực của cây Vạn Kiếp Tiên cũng đủ khắc chế quần hào của đương thời rồi.

Cho nên mỗ mới không dự tính chế luyện Tỷ Quang Tử Châu nữa, ngờ đâu ngày hôm nay lại có tên Diệp Nguyên Đào xuất hiện, không biết y thuộc tôn phái nào?

Võ công lại đã cao tuyệt mà lại không sợ các thứ chất độc như vậy?

Hãy nói Nguyên Đào, Tiểu Hồng với Công Dương Mậu vừa nghe thấy Thiên Trạch nói đến cái tên Vạn Kiếp Tiên, Tiếu Hồng vội kéo Nguyên Đào và Công Dương Mậu chạy đi ngay. Chạy được một quãng đường, Nguyên Đào ngạc nhiên hỏi:

– Nghiêm huynh, Thiên Long Vạn Kiếp Tiên là vật gì thế? Sao huynh vừa nghe thấy đã hoảng sợ như vậy?

Tiểu Hồng không dám ngừng chân, mồm chỉ kêu “ớ ớ” hai tiếng tỏ vẻ yếu huyệt câm của mình đã bị kiềm chế.

Lúc ấy đã xa cách Bàn Long Giáp rồi, Nguyên Đào liền ngừng chân lại giải huyệt câm cho Tiểu Hồng với Công Dương Mậu.

Vì đói khát quá, vừa được giải huyệt câm xong, Tiểu Hồng đã vội uống nước suối ở ngay cạnh đó một thôi một hồi, rồi lại xin ít lương khô của Công Dương Mậu ăn ngấu nghiến.

Nguyên Đào thấy thế vừa thương hại vùa tức cười.

Đỡ đói khát rồi, Tiểu Hồng mới giới thiệu Công Dương Mậu cho Nguyên Đào và mỉm cười nói:

– Xin lỗi Diệp huynh hãy đứng đợi ở đây một chút, tiểu đệ còn mấy lời này muốn nói riêng với Công Dương Mậu lão tiền bối.

Tuy có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Nguyên Đào thấy Tiều Hồng nói như thế đành phải gật đầu nhận lời.

Tiểu Hồng vội kéo Công Dương Mậu sang một bên, kể lại đầu đuôi câu chuyện của mình, sau khi rời khỏi Tung Sơn như thế nào.

Công Dương Mậu nghe xong, quay đầu lại ngắm nhìn Nguyên Đào một hồi rồi cười giọng quái dị nói:

– Tạ cô nương, tuy ăn mày già này được thoát chết, nhưng vì cứu cô nương mà đã làm mất hết tên tuổi đã gây nên được nửa đời người rồi.

Tiểu Hồng rất cảm động mỉm cười đáp:

– Tiểu Hồng tôi đội ơn thâm hậu của lão tiền bối, thực không biết lấy gì để đền bù.

Công Dương Mậu vội xua tay cười với giọng quái dị và đỡ lời:

– Cô nương khỏi cần phải báo đáp gì cả, chỉ cần nghe một lời này của già là được rồi.

Tiểu Hồng tủm tỉm cười đáp:

– Lão tiền bối có lời vàng ngọc gì xin cứ chỉ bảo, Tiểu Hồng tôi xin tuân theo ngay.

Công Dương Mậu lại đưa mắt nhìn Diệp Nguyên Đào một cái mới khẽ nói tiếp:

– Nghe lời của cô nương vừa nói, ăn mày già này đã biết rõ Diệp Nguyên Đào tuy có được võ học kỳ tuyệt nhưng vì mới bước chân vào trong chốn giang hồ, không biết một tý gì về sự đời cả, không khác gì một hòn ngọc chưa được người ta mài giũa thành chính hay tà. Cho nên cô nương phải làm thế nào khéo cầm cương con ngựa bất kham này, đừng để cho nó đi vào đường tà mới được.

Tiểu Hồng cười hỏi tiếp:

– Lão tiền bối bảo tiểu bối cầm cương cho y ư? Tính nết của y kiêu ngạo như thế, thì khi nào y chịu nghe lời của tiểu bối?

Công Dương Mậu cười hi hí nói tiếp:

– Tạ cô nương, bất cứ Nguyên Đào kiêu ngạo đến đâu, nhưng lão phu nhận thấy cô nương saün có một ma lực thần kỳ, có thể chế ngự nổi y. Lão ăn mày còn có việc phải đi làm, không muốn xen vào trong đám tuổi trẻ của các người, để các người bảo lão là người đáng ghét. Đến Tết Thanh Minh sang năm, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trên Bạch Long Đôi. Trước khi chia tay, lão xin tặng cô nương hai câu này:

“Lương tài hiếm có, giai tế nan cầu”. Tạ cô nương là người thông minh, tất phải hiểu rõ ý nghĩa của hai câu đó.

Nói xong, ông giơ tay lên vẫy để thay chào Nguyên Đào rồi lững thững đi luôn.

Tiểu Hồng là người rất thông minh, nghe thấy Công Dương Mậu nói hai câu ấy liền hiểu ngay, hổ thẹn đến hai má đỏ hồng và cúi đầu xuống, không dám nhìn Công Dương Mậu nữa.

Lúc ấy Nguyên Đào đã thủng thẳng đi tới gần, mỉm cười hỏi Tiểu Hồng rằng:

– Nghiêm huynh là đàn ông hay đàn bà? Sao trên lá phướn Long Cửu Uyên lại viết huynh Tạ Tiểu Hồng ái nữ tỳ của Lệnh Hồ Sở Sở như thế?

Tiểu Hồng đang hổ thẹn, nghe thấy Nguyên Đào hỏi như vậy lại càng hổ thẹn thêm không sao trả lời được.

Nguyên Đào kêu “Ồ” một tiếng và cười khì nói tiếp:

– Thế ra Nghiêm huynh là đàn bà đấy. Sao lại hổ thẹn đến tai cũng đỏ bừng lên như thế này?

Tiểu Hồng bực mình vô cùng, liền bẻ ngay búi tóc giả đi, buông xõa tóc của mình xuống, đã hiện nguyên hình là một thiếu nữ, rồi nguýt Nguyên Đào một cái mới hờn giận đáp:

– Phải! Tôi là đàn bà đấy! Tôi là Tạ Tiểu Hồng, nữ tỳ của Lệnh Hồ Sở Sở đấy! Thì sao nào? Có phải từ giờ trở đi huynh không thèm đếm xỉa đến tôi nữa không?

Thấy Tiểu Hồng lúc này đẹp hơn là lúc cải nam trang nhiều, nhất là nàng nổi giận trông lại càng mê hồn thêm. Từ thuở nhỏ đến giờ, Nguyên Đào chưa hề được gặp thiếu nữ nào bao giờ, thấy Tiểu Hồng đẹp như thế cứ đứng ngẩn người ra ngắm nhìn, quên cả nói chuyện mà chỉ gật đầu liên tiếp một cách vu vơ thôi.

Tiểu Hồng hỏi từ nay huynh không thèm đếm xỉa đến tôi nữa phải không? Đó là nàng làm nũng. Không ngờ Nguyên Đào lại trả lời bằng cách gật đầu lia lịa một hồi, như vậy có khác gì là từ nay trở đi chàng ta không thèm đếm xỉa tới nàng không?

Tiểu Hồng nghe lời dặn của Công Dương Mậu, đã có lòng yêu Nguyên Đào rồi, nay thấy Nguyên Đào trả lời một cách bạc bẽo như thế, nàng thất vọng vô cùng, không sao nhịn được hai hàng lệ đã nhỏ ròng xuống hai bên má luôn.

Tiểu Hồng không ngờ Nguyên Đào lại trả lời mình bằng cái gật đầu mà Nguyên Đào cũng không ngờ Tiểu Hồng lại ứa nước mắt ra như thế, dù Nguyên Đào là người có võ công cao siêu đến đâu, nhưng lúc này thấy Tiểu Hồng ứa nước mắt ra, không hiểu vì lẽ gì mà nàng lại khóc như thế. Chàng cuống lên, vội ấp úng hỏi:

– Tạ... Tạ...

Chàng cuống lên, không sao nghĩ ra được hai chữ “cô nương” và cũng không dám gọi nàng là “Tạ huynh” như trước nữa.

Thấy mình ứa nước mắt ra, mà vắn không thấy Nguyên Đào an ủi nửa câu, Tiểu Hồng bực mình, liền dậm chân xuống đất một cái, quay người bỏ đi luôn.

Nguyên Đào thấy nàng bỏ đi, ngạc nhiên vô cùng, chờ tới khi chàng vỡ nhẽ ra tại sao Tiểu Hồng lại giận dữ bỏ đi như thế, thì Tiểu Hồng đã đi cách xa chàng mấy chục trượng rồi.

Khinh công của Tiểu Hồng đã thuộc đào hàng cao thủ thủ hạng nhất của võ lâm đương thời, nhất là trong lúc nàng hổ thẹn và tức giận nàng lại càng chạy nhanh hơn trước nhiều, nên không khác gì một mũi tên bắn ra vậy, khiến Nguyên Đào đuổi mãi cũng không đuổi kịp.

Sau Nguyên Đào phải giở hết mười hai thành công lực ra mới đuổi kịp, vượt qua trước mặt Tiểu Hồng, giơ tay ngăn cản không để cho nàng chạy tiếp.

Tiểu Hồng không ngờ chàng ta lại vượt qua được mình mà đứng chắn đường như thế, nên không kịp ngừng chân lại, người nàng đã ngã ngay vào lòng của Nguyên Đào tức thì.

Sợ nàng ta lại bỏ chạy lần nữa, Nguyên Đào thừa cơ ôm chặt lấy nàng vào lòng. Chàng lần đầu tiên được ôm một thiếu nữ, nên trống ngực đập mạnh không thể tưởng tượng được.

Còn Tiểu Hồng thì kháng cự sao nổi hai cánh tay thần lực của Nguyên Đào, vả lại nàng cũng không muốn duỗi ra, nhưng vẫn giả bộ uốn éo mấy cái, khẽ đấm vào ngực chàng năm bảy cái, rồi gục đầu xuống khóc sướt mướt.

Nguyên Đào thấy nàng ta khóc một cách tội nghiệp như vậy, không dám buông tay ra, muốn an ủi mà không biết dùng lời lẽ gì để an ủi, nên cũng ứa lệ và ấp úng hỏi:

– Tại... sao... Nghiêm huynh lại đau lòng khóc lóc như thế? Nếu huynh mà còn khóc nữa, thì Nguyên Đào tôi cũng khóc theo đấy!

Tiểu Hồng ngừng mặt lên nhìn Nguyên Đào giọng ngạc nhiên hỏi:

– Diệp huynh chả biết tôi là Tạ Tiểu Hồng rồi là gì, sao huynh gọi tôi là Nghiêm huynh như thế?

Nguyên Đào mặt đỏ bừng ấp úng đáp:

– Tôi... tôi... không biết ăn nói... lại chưa... làm bạn với thiếu nữ bao giờ...

cho nên không biết gọi như thế nào, tôi mới phải gọi là Nghiêm huynh như thế.

Câu nói ngây thơ của Nguyên Đào khiến cho Tiểu Hồng cũng phải suýt phì cười nguýt chàng một cái, rồi giả bộ hờn giận nói tiếp:

– Sao Diệp huynh lại ngu ngốc một cách đáng thương đáng hận như thế.

Thiếu gì cách để gọi tôi? Ví dụ gọi tôi là Tạ Tiểu Hồng, Tạ cô nương, Tiểu Hồng, Hồng muội... cái gì chả được? À không, huynh không được gọi là Tiểu Hồng với Hông muội như thế.

Tuy mới bước chân vào trong tình trường, nhưng chữ tình có một ma lực rất thần kỳ, có thể làm cho người đương sự sáng suốt, cũng có thể làm cho người trong cuộc mê man tâm thần. Lúc này Nguyên Đào rất được may mắn, lại được phản ứng ở mặt chính đáng. Vì thế mà chàng rất khôn khéo trả lời với Tiểu Hồng rằng:

– Gọi là Tạ Tiểu Hồng thì đường đột quá, mà gọi là Tạ cô nương thì lại xa lạ quá, mà gọi là Hồng muội thì có vẻ ngượng mồm lắm. Thôi, chi bằng tôi gọi là Tiểu Hồng nhé? Từ nay trở đi tôi gọi là Tiểu Hồng có được không?

Thấy chàng ta nói như vậy, Tiểu Hồng liền cười khì ngay, nhưng chỉ trong thoáng một cái thôi, nàng lại ứa nước mắt ra nói tiếp:

– Còn nói từ giờ trở đi nữa, hồi nãy Diệp huynh chả tỏ vẻ không đếm xỉa đến tôi nữa là gì?

Cái cười của đàn bà là thế công, cái khóc là thế thủ, muốn cười nhưng làm ra vẻ rầu rĩ trước, là đổ bộ ở trước mặt địch, đang khóc mà phì cười là đi vòng quanh ra phía sau địch. Nếu có thể làm được tới mức dở khóc dở cười thì mới thực là hoàn toàn thắng lợi, khiến toàn quân của đối phương bị tiêu diệt ngay.

Nguyên Đào là người mới bước chân vào tình trường, thì làm sao mà địch nổi Tiểu Hồng, một thiếu nữ rất khôn ngoan mà đã được trông thấy rất nhiều? Nên không bao lâu Nguyên Đào đã phải dâng hàng thư xin đầu hàng ngay.

Chàng thấy Tiểu Hồng ứa nước mắt ra hoài, thắc mắc không hiểu vội gượng cười hỏi:

– Sao Tiểu Hồng lại đổ oan cho tôi thế? Có bao giờ tôi không thèm đếm xỉa tới Tiểu Hồng đâu?

Tiểu Hồng bĩu môi vẫn ứa lệ đáp:

– Lại còn trách người ta đổ oan cho, vừa rồi tôi hỏi từ giờ Diệp huynh có ghét bỏ tôi không? Thì Diệp huynh lại cứ gật đầu liên tiếp.

Lúc này Nguyên Đào mới vỡ nhẽ, kêu oan luôn miệng và gượng cười nói tiếp:

– Vừa rồi tôi có nghe thấy rõ Tiểu Hồng nói những gì đâu? Chỉ thấy sau khi bỏ lớp nam nhi đi, trông Tiểu Hồng càng xinh đẹp thêm, tôi cứ ngẩn người ra ngắm nhìn và gật đầu vu vơ mấy cái đấy chứ, đâu có phải là tôi trả lời không thèm đếm xỉa tới Tiểu Hồng nữa?

Cười khì một tiếng, Tiểu Hồng đã hớn hở tươi cười nhưng nàng vẫn giả bộ hờn giận nói tiếp:

– Thế nào, Diệp huynh đã đầy đủ chưa? Sao còn cứ ôm chặt tôi mãi như thế này?

Thấy nàng ta nói như vậy, Nguyên Đào càng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng nhưng chàng vẫn chưa chịu buông tay ra mà còn cười khì đáp:

– Tôi sợ buông tay ra Tiểu Hồng lại bỏ chạy thì sao?

Câu nói này của chàng tuy ngô nghê nhưng bên trong lại bao hàm tình ý chân thực, khiến Tiểu Hồng an ủi vô cùng, nên nàng nguýt chàng một cái và nói tiếp:

– Ngốc tử ơi, nếu huynh không bỏ mặc tôi thì khi nào tôi còn bỏ chạy như thế nữa?

Thấy nàng nói như vậy, Nguyên Đào phải bỏ tay ra ngay nhưng vẫn còn có vẻ luyện tiếc, nên nắm luôn tay của nàng mỉm cười hỏi tiếp:

– Nếu Tiểu Hồng không bỏ chạy nữa thì tôi mới yên tâm. Vừa rồi Tiểu Hồng khóc lóc, khiến tôi lo âu như thế nào, Tiểu Hồng có biết không?

Phần thứ nhất Tiểu Hồng cũng có ý yêu Nguyên Đào rồi, phần thứ hai nàng nhận thấy lời của Công Dương Mậu nói rất phải. Tuy Nguyên Đào có võ công rất cao siêu, nhưng phải nỗi rất chất phác, không khác gì hòn ngọc vừa lấy ở trong mỏ ra, tha hồ để cho người ta muốn gọt giũa như thế nào cũng được, cho nên nàng cũng không cần phải để ý tới lễ phép, mà cứ mặc cho chàng ta nắm tay của mình vuốt ve một cách âu yếm, nàng chỉ giả bộ hờn giận hỏi lại:

– Diệp huynh lo âu cái gì? Võ công của huynh cao siêu hơn tiểu muội nhiều, dù tôi có muốn đào tẩu chăng nữa, rút cục vẫn bị huynh bắt được ngay.

Nguyên Đào say mê sắc đẹp của Tiểu Hồng quá đỗi cứ trố mắt lên ngắm nhìn nàng ta hoài và thủng thẳng đáp:

– Tôi không sợ Tiểu Hồng bỏ chạy, mà chỉ sợ trái tim của Tiểu Hồng bỏ chạy thôi. Vì người chạy còn có thể bắt lại được, còn trái tim bỏ chạy thì tôi biết di đâu mà tìm thấy? Dù có bắt lại được cũng không có nghĩa lý gì, thế nào cũng phải đôi bên cam tâm tình nguyện...

Tiểu Hàng không ngờ Nguyên Đào lại biết nói mấy câu rất ngọt ngào và đáng yêu như vậy nên, nàng rất hài lòng, cúi đầu xuống khẽ hỏi:

– Còn gì nữa sao huynh không nói nốt đi?

Mặt hơi đỏ, Nguyên Đào đáp:

– Tôi không biết nói năng ra làm sao nữa. Nói tóm lại, từ giờ trở tôi không bỏ mặc Tiểu Hồng, không xa cách Tiểu Hồng. Trái lại tôi còn yêu cầu Tiểu Hồng đừng có rời khỏi tôi. Tiểu Hồng cắn môi ngẫm nghĩ giây lát, mới nhìn Nguyên Đào và hai người cùng ngồi xuống chỗ gốc cây rồi nàng nghiêm nét mặt lại hỏi tiếp:

– Có thực đại ca muốn tiểu muội từ giờ không rời khỏi đại ca nữa không?

Nguyên Đào thành khẩn đáp:

– Xưa nay tôi không nói dối ai bao giờ và trong bụng nghĩ gì là buột miệng nói ra ngay.

Tiểu Hồng gật đầu vừa cười vừa hỏi tiếp:

– Tiểu muội tin lời nói của đại ca, nhưng đại ca thử đoán xem liệu tiểu muội có nhận lời yêu cầu của đại ca không?

Ngẫm nghĩ giây lát Nguyên Đào đáp:

– Khỏi cần phải ước đoán gì cả, tôi dám chắc Tiểu Hồng thể nào cũng nhận lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.