Huyết Mỹ Nhân

Chương 3: Gió tây lá rụng khắp Hàm Dương



Lần trước Mộ Quang gặp Gia Cát Lang ở Vân Mộng, chỉ ngưỡng mộ đối phương về nhân phẩm và tài ba thôi chứ chàng chưa hỏi han đến võ công. Nay chàng nghe tiếng nói của Gia Cát Lang trên cây vọng xuống, trong lòng rất kinh ngạc và nghĩ bụng :

- “Gia Cát Lang đợi chờ ta như thế mà ta vẫn không biết gì, đủ thấy võ công của hắn chưa chắc đã kém gì mình”.

Chàng vừa kinh ngạc vừa quay người lại mỉm cười đáp :

- Tuy thế, sự ngắn ngủi như một giấc mộng Xuân, nhưng nhân tình thế thái chưa chắc đã mỏng như mây mùa Thu. Cũng như tiểu đệ với Gia Cát huynh cùng tới Hàm Dương này, hai chúng ta không ai sai hẹn ước như vậy chúng ta có thua kém gì cổ nhân.

Tiếng nói của chàng chưa dứt, thì đã có một thư sinh áo trắng trông rất đẹp trai và nho nhã xuất hiện ở trước mặt rồi. Chàng nọ mỉm cười đỡ lời :

- Tiểu đệ tới đây chỉ để phó ước cùng Nghiêm huynh thôi, nhưng còn Nghiêm huynh chưa chắc vì tiểu đệ mà đặc biệt tới Hàm Dương này phải không?

Mộ Quang nghe nói kêu “Ủa” một tiếng, nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Lang mà hỏi lại :

- Sao Gia Cát huynh lại nói như thế?

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Vừa rồi, khúc tiêu mà Nghiêm huynh biểu diễn, tình ý triền miên thê lương biết bao! Như vậy đủ thấy không có một ý nghĩ gì là tỏ rõ việc huynh ngàn dặm phó ước để gặp người bạn tâm giao này.

Mộ Quang rất kính phục và đỡ lời :

- Gia Cát huynh thực là tri âm. Đệ không dám giấu diếm, trước khi đệ tới đây phó ước, quả đã gặp một việc rất đau lòng!

Gia Cát Lang nghe nói cau mày lại, vái một cái mà xin lỗi :

- Xin Nghiêm huynh thứ lỗi cho tiểu đệ đã lỡ lời, gợi lại mối tâm sự tang thương ấy lên. Nhưng không biết Nghiêm huynh đã vì ai...

Thở dài một tiếng, Mộ Quang đỡ lời :

- Chưa sách nào ta không đọc tới, chẳng chuyện gì không thể nói người nghe.

Quả thực tiểu đệ vì hai vị hồng nhan tri kỷ, đã bị kẻ gian giết hại ngầm, cho nên trong lòng mới u buồn như thế.

Nót xong, chàng bèn kể chuyện Nam Nhạc song xu ngộ nạn, và mình xông pha Hoa Sơn giết chết Đới Cảnh, chém gãy tay sư đệ của y như thế nào cho Gia Cát Lang hay.

Lẳng lặng nghe Mộ Quang kể xong. Gia Cát Lang lại chắp tay vái một lạy nữa và nói tiếp :

- Có tâm sự như thế mà Nghiêm huynh vẫn chịu khó tới Hàm Dương Cổ Đạo phó ước, quả thực huynh tín nghĩa hơn người! Gia Cát Lang tôi lấy làm kính phục vô cùng.

Mộ Quang rầu rĩ gượng cười đáp :

- Tiểu đệ đến phó ước với Gia Cát huynh rồi, sẽ đi xa ngàn dặm ra ngoài Ngọc Môn quan, tới bãi sa mạc Hoàng Sa mênh mông, nhỏ lệ thắp hương để tế lễ hồng nhan tri kỷ một phen.

Nghe tới đó, Gia Cát Lang lại lắc đầu thở dài, rầu rĩ nói tiếp :

- Người ta sống ở trên đời, được một người tri kỷ nói tiếp, mà được một hồng nhan tri kỷ lại càng khó thêm. Nay hai vị hồng nhan tri kỷ của Nghiêm huynh đều vùi xương ở trong Hoàng Sa, quả thực khiến ai nghe thấy cũng phải nhỏ lệ thương cảm. Gia Cát Lang tôi cũng nhàn rỗi, rất muốn được đi cùng Nghiêm huynh ra ngoài Ngọc Môn quan tới chỗ sa mạc để giải sầu cho huynh trong khi đi đường dài dằng dặc như vậy Mộ Quang mừng rỡ khôn tả, cám ơn luôn mồm và đáp :

- Gia Cát huynh có phong nghĩa như thế, Mộ Quang tôi cám ơn vô cùng.

Gia Cát Lang chỉ tay về phía Tây, mỉm cười nói tiếp :

- Nghiêm huynh thử xem trên Hàm Dương Cổ Đạo này ý thu tiêu điều, gió Tây hiu hắt như vậy, mà hai ta không quản ngại cảnh vật ảm đạm như thế này mà cùng giắt tay nhau ra ngoài Ngọc Môn quan, kể cũng giàu ý thơ và khá lý thú đấy.

Trong lòng đầy tình sầu, Mộ Quang rầu rĩ đỡ lời :

- Tuy giàu ý thơ thực, nhưng thơ ấy chỉ là thơ đoạn trường thôi.

Nhấp nháy đôi mắt đen trắng phân minh và đôi ngươi lóng lánh, Gia Cát Lang nhìn Mộ Quang khuyên rằng :

- Nghiêm huynh, chuyện đã trôi qua rồi, chuyện sắp tới ta vẫn có thể dõi theo. Huynh chớ nên anh hùng khí đoản như thế. Cổ nhân có hai câu thơ nói rằng : “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân” (Chớ lo trước mặt không tri kỷ, thiên hạ ai chẳng biết chàng). Huynh chớ nên quên bảy chữ “Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ” đã làm cho sư tôn của huynh Lãnh Trúc tiên sinh được rạng rỡ nhiều, và huynh cũng trở nên một vị anh hiệp trẻ tuổi đã lừng lẫy khắp võ lâm đương thời.

Lời khuyên bảo ấy đã khiến Mộ Quang bộc phát hào khí lên ngay. Chàng trợn ngược đôi lông mày kiếm nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Lang hỏi lại :

- Bây giờ đệ mới biết Gia Cát huynh, ngoài vẻ phong lưu ra, lại còn có võ công tuyệt thế nữa. Không biết huynh có thể cho đệ hay rõ tôn phái của huynh không?

Gia Cát Lang lắc dầu vừa cười vừa đáp :

- Đệ không dám nói là không biết võ nghệ, nhưng sự thực võ học của đệ thô thiển lắm, như vậy đâu còn nói đến tôn phái cơ chứ? Nay đệ đã được kết giao với Nghiêm huynh, nếu được huynh chỉ bảo cho luôn thì đệ thực hân hạnh vô cùng.

Mộ Quang nghe nói mỉm cười đáp :

- Bình chứa đầy rượu không động tới thì không ai hay biết trong có rượu. Cứ xem phong thái khiêm tốn của Gia Cát huynh, cũng đủ thấy huynh cao minh hơn đệ nhiều.

Gia Cát Lang mỉm cười đỡ lời :

- Nghiêm huynh một mình xông pha lên núi Hoa Sơn, dùng cung bắn chết Đới Cảnh, dùng kiếm chém gẫy tay Đổng Cương, coi Tây Nhạc tam quái oai trấn Quan Trung không vào đâu hết. Như vậy huynh mới thực là người thần dũng vô song.

Mộ Quang mặt đỏ bừng bẽn lẽn đáp :

- Đệ một mình xông pha lên núi Hoa Sơn, đó chỉ là sự hung hăng nhất thời.

Sự thực, nếu nói đến công lực hỏa hầu, thì đệ địch sao nổi Tây Nhạc tam quái?

Nếu không nhờ được Thái Sơn song tuyệt hai vị tiền bối với Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở trợ giúp thì có lẽ đệ đã sớm bị Sa Cửu Công hạ độc thủ rồi.

Gia Cát Lang nghe nói giật mình kinh hãi, vội hỏi lại :

- Chả lẽ Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở cũng đã đi Hoa Sơn trợ giúp Nghiêm huynh hay sao?

Mộ Quang móc túi lấy cái thẻ Câu Hôn Ngọc Sắc ra đưa cho Gia Cát Lang xem rồi thở dài nói tiếp :

- Đệ thực không ngờ oai phong của Lệnh Hồ cô nương lại lợi hại đến như thế.

Một cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc nho nhỏ này mà lại có công hiệu hơn cả Công Dương Mậu đã đích thân tới nơi.

Gia Cát Lang mỉm cười đỡ lời :

- Tiểu đệ nói có sai dâu “Chớ lo trước mặt không có tri kỷ, thiên hạ ai chả biết chàng”. Ngay cả con người chỉ dẫm chân một cái cũng làm cho giang hồ võ lâm chấn dộng như Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở mà cũng để mắt xanh vào huynh.

Mộ Quang gượng cười hỏi lại :

- Việc này đệ vẫn còn thắc mắc lắm, vì đệ với Lệnh Hồ cô nương chưa hề quen biết nhau bao giờ, không hiểu tại sao cô ta lại sai khiến nữ tỳ thân cận là Nhiếp Tiểu Thanh đến Hoa Sơn cứu đệ như thế làm chi?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Vấn đề này dễ giải đáp lắm, vì phàm là con gái, ngoài những ai đã xuất gia tu hành thì ai cũng muốn tìm một người để trao thân gởi phận, nay Lệnh Hồ Sở Sở có đôi mắt hơn người mới lựa chọn Nghiêm huynh là lân phượng trong đám thanh niên của võ lâm đương thời đấy thôi.

Mộ Quang lắc đầu và đỡ lời :

- Gia Cát huynh đừng có chế giễu đệ như thế. Hai vị hồng nhan tri kỷ của đệ mới mất thì đệ còn tâm trí gì về vấn đề ấy nữa.

Gia Cát Lang cả cười nói tiếp :

- Nam Nhạc song xu đã ngộ tai kiếp, Nghiêm huynh vì hai nàng mà quyết chí diệt kẻ thù, lại còn không quản ngại đi xa hàng ngàn dặm để điếu viếng hương hồn của hai nàng ở dưới chín suối cũng lấy làm an ủi rồi. Đại trượng phu không nên quá câu nệ như thế và cũng đừng quá sợ hãi như thế...

Nghiêm Mộ Quang trợn ngược đôi lông mày lên, vội đỡ lời :

- Đệ có sợ hãi gì đâu?

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói tiếp :

- Có phải Nghiêm huynh ngại tên tuổi của Lệnh Hồ Sở Sở quá lừng lẫy mà không dám nhận cái diễm phúc ở ngoài trời bay tới như vậy...

Là người kiêu ngạo từ lúc mới ra chào đời, Mộ Quang nghe thấy chàng nọ nói như vậy, liền cười khẩy và đỡ lời :

- Xà Khiết không đáng sợ, mỹ nhân lại càng rất đáng thân! Lệnh Hồ Sở Sở có phải là câu hồn ác quỷ, hay ma vương hút máu đâu, mà tôi phải sợ hãi?

Nhìn mặt chàng một hồi, Gia Cát Lang vùa cười vừa nói tiếp :

- Người như cây ngọc đứng trước gió, hào tình cao muôn trượng, ý chí như mây xanh, bụng dạ như tuyết trắng, Nghiêm huynh quả thực là một mỹ nam tử hiếm có trên đời này. Nếu đệ là Lệnh Hồ Sở Sở cũng phải ngã vào lòng huynh ngay.

Chàng ta vừa nói dứt, thì đột nhiên ở dưới gốc cây cổ thụ, chỗ cách hai người hơn trượng, có một luồng ánh sáng lạnh nhằm mặt Mộ Quang bay tới. Gia Cát Lang nghe thấy tiếng động, vội giơ tay ra dùng hai ngón tay cặp lấy luồng ánh sáng lạnh đó, mới hay là một cái lông chim trắng dài hơn tấc.

Cái lông chim trắng vừa vào tay Gia Cát Lang, thì trên ngọn cây cổ thụ đã có một thiếu nữ áo dỏ nhẩy xuống. Nàng ta sử dụng pho khinh công “Lăng Không Hư Bộ” rất hiếm có trong võ lâm, nhẩy từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, nhanh như điện chớp, đi về phía Tây mất dạng.

Thiếu nữ này vì quay lưng về phía hai chàng, nên hai chàng vẫn chưa trông thấy rõ mặt nàng ta. Nhưng chỉ xem hình dáng của nàng cũng đủ biết nàng là một mỹ nhân tuyệt thế rồi.

Mộ Quang lấm bẩm tự nói :

- Thiếu nữ áo đỏ nay là ai thế? Sao lại xuất hiện một cách đột ngột như vậy?

Gia Cát Lang vội đỡ lời :

- Cần gì phải nghĩ ngợi nữa. Chắc thế nào nàng ta cũng là Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở, người mà đã để ý đến Nghiêm huynh chứ còn vào đây nữa?

Mộ Quang lắc đầu đáp :

- Không đúng, không đúng! Nàng ta không phải Lệnh Hồ Sở Sở.

Gia Cát Lang ngạc nhiên hỏi :

- Sao Nghiêm huynh lại biết nàng ấy không phải Lệnh Hồ Sở Sở?

Mộ Quang đáp :

- Lệnh Hồ Sở Sở võ công tuyệt thế, danh trấn giang hồ như vậy thì khinh công phải rất lợi hại, chứ còn Lăng Không Hư Bộ của thiếu nữ áo đỏ vừa rồi, hỏa hầu cũng chỉ bằng đệ thôi.

Gia Cát Lang kêu “ồ” một tiếng, đưa cái lông chim trắng ở trong tay cho Mộ Quang, rồi mỉm cười nói tiếp :

- Nghiêm huynh đoán sai rồi, thiếu nữ áo đỏ ấy chính là Lệnh Hồ Sở Sở. Sở dĩ nàng không giở võ công tuyệt thế ra như vậy là việc rất khổ tâm, vì nàng sợ huynh trách nàng là khoe khoang và cậy võ công của mình.

Mộ Quang vội đỡ lấy cái lông chim trắng, thấy có cuộn một tờ giấy mong mỏng. Chàng vội giở giấy đó ra xem, thấy trên đó có một hàng chữ như rồng bay phượng múa. Những chữ đó như sau :

“Biết chàng muốn viếng điếu hồng nhan, nguyện hộ tống Nghiêm lang đi Tây Huyền Ngọc Môn”.

Ngoài những chữ đó, lại còn có những chữ nho nhỏ viết ở bên cạnh. Mộ Quang với Gia Cát Lang cùng cúi đầu xuống xem, thấy những chữ đó viết rằng :

“Tây Nhạc tam quái với Thế Ngoại bát hung liên tay với nhau định làm bá chủ của võ lâm, mưu đoạt được Huyết Thần Kinh, nên lúc nào cũng tìm cơ hội ám hại các nhân vật chính phái, thủ đoạn xảo quyệt của bọn ma quỷ ấy rất khó đề phòng, nhất là chuyến đi Ngọc Môn quan này lại càng gặp nhiều hung hiểm, mong chàng nên đề cao cảnh giác. Nhưng dù sao tiện thiếp xin gượng gắng hết sức mọn đã bảo vệ quân tử”. Dưới ký tên: Tiện thiếp Lệnh Hồ Sở Sở kính gửi.

Gia Cát Lang xem xong lá thư ấy, liền cười ha hả nói tiếp :

- Tình tứ thâm sâu đều lộ liễu cả trên mặt chữ, Nghiêm huynh diễm phúc vô biên thực, khiến đệ ngưỡng mộ quá.

Mộ Quang thấy Xà Khiết mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy giang hồ mà tình cảm như thế quả đã thương yêu mình thực, nên chàng mừng rỡ thầm, và hai má cũng đỏ bừng theo. Chàng sợ Gia Cát Lang chê cười, vội xoay sang chuyện khác, nhìn Gia Cát Lang mỉm cười nói :

- Gia Cát huynh, Thế Ngoại bát hung là những người nào thế? Đệ chỉ biết có: Thốc Đỉnh Thương Long Long Cửu Uyên, Lâm Ưng Đảm Cán và U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai ba người thôi, còn năm người nữa là ai, Gia Cát huynh có biết không?

Gia Cát Lang nghiêm nét mặt lại nói tiếp :

- Tiểu đệ nghe người ta nói, trong nhóm Thế Ngoại bát hung thì năm nam rất hiếu chiến, ba nữ lại càng lợi hại hơn, tên nào tên nấy đều có võ học rất độc ác, nhất là U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai càng lợi hại thêm.

Mộ Quang nhìn lá thơ của Lệnh Hồ Sở Sở, cau mày lại nói tiếp :

- Lệnh Hồ Sở Sở viết câu: “Tây Huyền Ngọc Môn” ấy có ý nghĩa gì?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Đệ chắc câu ấy có liên can đến việc mưu đoạt Huyết Thần Kinh của nhóm Thế Ngoại bát hung. Như vậy, con đường Tây Bắc thế nào cũng náo nhiệt lắm, chuyến đi này chúng ta khỏi thấy buồn nữa.

Mộ Quang hỏi tiếp :

- Không buồn càng hay chứ sao? Tiểu đệ rất muốn được gặp nhóm người ấy để xem Thế Ngoại bát hung là những nhân vật đầu thần mặt quỷ như thế nào?

Nói tới đó chàng sực nhớ tới một việc gì, liền nhìn vào mặt Gia Cát Lang, mỉm cười hỏi tiếp :

- Gia Cát huynh, vừa rồi huynh bắt lá thơ gửi bằng lông chim trắng ấy, có phải đã sử dụng thủ pháp “Niêm Hoa”, tuyệt học của cửa Phật đấy không?

Gia Cát Lang gật đầu đáp :

- Nghiêm huynh sành mắt lắm!

Già Cát lại vừa cười vừa đáp :

- Gần đây tiểu đệ nghe người ta nói: Thế Ngoại bát hung là năm nam ba nữ. Ngoài ba người mà huynh vừa nói thì còn có: Bách Tý Ương Thần Ngải Thiên Trạch, Cưu Bàn công chúa Hách Liên Anh, Đào Hoa Vũ Sĩ Hùng Sách, Bạch Cốt Lạc Tri Thông Tăng và Thết Tâm Vương Mẫu Thượng Quan Phụng.

Mộ Quang cau mày đỡ lời :

- Vì những ma đầu ấy ít đi lại trên giang hồ, nên đệ chưa gặp tên nào cả.

Mộ Quang vừa cười vừa hỏi tiếp :

- Nếu vậy, tôn sư của Gia Cát huynh là vị tiền bối ở cửa Phật nào?

Gia Cát Lang mỉm cười lắc đầu đáp :

- Sư phụ của đệ đã quy tiên từ lâu rồi.

Mộ Quang “ồ” một tiếng và đỡ lời :

- Theo chỗ đệ biết, những vị tiền bối của cửa Phật đã quy tiên rồi, có Tịnh Tuệ đại sư chùa Thiếu Lâm, Diệu Pháp, am chủ của La Phù với một vị có võ học khoáng cổ tuyệt kim là Vô Danh thần ni. Nhưng nghe nói, các vị lao tiền bối ấy chưa hề thâu một đồ đệ nào...

Gia Cát Lang vội xua tay, ngắt lời Mộ Quang và nói tiếp :

- Xin Nghiêm huynh đừng có ước đoán bừa như thế nữa. Không phải là tiểu đệ có ý giấu diếm gì đâu, sự thật tiên sư trối trăn, cấm đệ không được nhắc tới pháp húy của người, cho nên xin Nghiêm huynh lượng thứ cho.

Mộ Quang nghe Gia Cát Lang nói như vậy, tất nhiên không tiện hỏi thêm.

Thế rồi hai người đi trên Hàm Dương Cổ Đạo, tiến. thẳng về phía Tây để đi Cam Lương. Trong tỉnh Thiểm Tây, may mắn thay, vẫn bình yên vô sự, nhưng khi hai người vào tới tỉnh Cam Túc, đi đến núi Lục Bàn thì lại nhận được tin của Xà Khiết mỹ nhân.

Lần này Xà Khiết mỹ nhân cũng dùng lông chim màu trắng truyền thơ cắm vào thân cây cổ thụ. Người truyền thơ báo động ấy đã đi rồi, thì Mộ Quang với Gia Cát Lang mới đi tới trước cây cổ thụ, nhưng hai người vẫn còn ngửi thấy mùi phấn thơm thoang thoảng..

Gia Cát Lang lấy cái lông chim xuống, cởi lá thơ cho Mộ Quang và mỉm cười nói :

Thật là ngàn dặm tới khuynh lệ tri kỷ, dọc đường được thư của mỹ nhân luôn.

Nghiêm huynh đi tới đâu là có giai thoại của võ lâm tới đó. Theo chỗ đệ nhận xét thì nếu huynh không có tình nghĩa thâm trọng với Nam Nhạc song xu như thế, chưa chắc đã được Lệnh Hồ Sở Sở có lòng thương như vậy.

Mộ Quang giở lá thư ra xem, thấy trên thư viết :

“Đào Hoa Vũ Sĩ Hùng Sách, người trong nhóm Thế Ngoại bát hung, với hai tên hung đồ, thủ hạ của phái Tây Nhạc, đã theo dõi chàng lâu ngày. Có lẽ chúng định có hành động gì ở chỗ núi Lạc Bàn. Nhưng thiếp dám chắc, với tài ba của chàng, và bạn anh tuấn đi cùng thế nào cũng dư sức dối phó. Tiện thiếp sẽ ẩn núp ở trong bóng tối để chiêm ngưỡng tài nghệ của hai vị, và đề phòng bọn chúng, nhỡ có kẻ địch khác tiếp viện.

Dưới ký tên: Lệnh Hồ Sở Sở tái bái.”

Chữ của lá thư này viết ngay ngắn, Mộ Quang xem xong ngẩn người ra và nói :

- Gia Cát huynh, đệ không ngờ Lệnh Hồ Sở Sở, ngoài võ công tuyệt thế ra, mà cả văn học cũng giỏi nốt. Cứ xem những chữ này của nàng ta thì đủ biết nàng là người có học như thế nào.

Gia Cát Lang mỉm cười đỡ lời :

- Anh hùng mến hào kiệt, từ cổ chí kim cũng vậy. Nếu bổn thân không đủ điều kiện, đệ dám chắc không khi nào Lệnh Hồ Sở Sở lại dám yêu một người văn võ toàn tài, phong lưu anh tuấn như Nghiêm huynh đâu.

Mộ Quang nghe nói mặt đỏ tai tía, mỉm cười đáp :

- Văn thái phong độ với võ công kiến thức của Gia Cát huynh còn hơn đệ nhiều, giỏi gấp mười đệ là khác. Từ giờ trở đi, huynh đừng có quá khen ngợi đệ như thế nữa, khiến đệ hổ thẹn không biết chui đi đâu cho đỡ xấu hổ, huynh không thấy trong thơ của nàng chả hâm mộ huynh là gì?

Gia Cát Lang cả cười, đỡ lời :

- Nghiêm huynh nói như thế khiến tiểu đệ mừng rỡ quá nỗi. Đệ mong được kiến thức mặt mũi và võ công của Lệnh Hồ Sở Sở trên đường đi này, để xem tuyệt đại hồng trang có hành vi phiêu hốt, không ai biết chính tà, đã khiến hắc bạch lưỡng đạo của võ lâm nhức đầu, mặt đẹp như thế nào, võ công cao siêu đến đâu?

Mộ Quang cau đôi lông mày kiếm lại, trầm ngâm nói tiếp :

- Lệnh Hồ Sở Sở đã có tên tuổi như thế chắc võ công của nàng phải cao siêu lắm, nhưng còn sắc của nàng, chưa chắc đã đẹp hơn được Nam Nhạc song xu.

Gia Cát Lang vừa lắc đầu vừa đỡ lời :

- Cổ nhân vẫn thường nói: đẹp mắt ai vừa ý người ấy. Hiện giờ Nghiêm huynh vẫn còn thương nhớ Nam Nhạc song xu, tất nhiên huynh phải nói như vậy.

Sau này, nếu huynh đã có tình cảm với Lệnh Hồ Sở Sở rồi, thì thế nào lúc ấy huynh cũng cho nàng ta sắc dẹp tuyệt trần và nghiêng nước nghiêng thành chứ không sai.

Hai người vừa chuyện trò, vừa tiếp tục đi về phía trước. Không bao lâu, hai người đã đi tới mỏm núi. Gia Cát Lang ngừng bước, chỉ tay vào chỗ sau núi, dùng tay ra hiệu cho Mộ Quang hay, bảo phía sau thể nào cũng có mai phục.

Mộ Quang lắng tai nghe, không thấy có tiếng động gì cả, nhưng chàng biết Gia Cát Lang không nói sai đâu. Chàng liền trợn ngược đôi lông mày lên, cười ha hả một hồi và nói vọng vào phía sau núi rằng :

- Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ Nghiêm Mộ Quang, môn hạ của Lãnh Trúc Bình ở Bắc Nhạc Hằng Sơn, kính thỉnh Tây Nhạc Đồng Nguyên với Đào Hoa Vũ Sĩ Hùng Sách, người trong nhóm Thế Ngoại bát hung, hiện thân ra gặp mặt.

Chàng vừa nói dứt, đã có tiếng niệm “Vô lượng thọ phật” rồi đột nhiên trước mắt có bóng người thấp thoáng, chỉ trong chớp mắt đã có một đạo sỹ với hai người thường tục xuất hiện, ngăn cản lối đi của Mộ Quang với Gia Cát Lang ngay.

Đạo sĩ trông cũng khá đẹp trai, tuổi trạc ba mươi sáu ba mươi bảy, mặc áo đạo bào màu vàng, vai đeo một thanh kiếm có tua vàng. Ngoài đôi mắt đào hoa ướt át ra, thì trông cũng có chút tiên phong đạo cốt.

Còn hai người ăn mặc thường phục, thì một người cao lớn vạm vỡ, tay cầm một món khí giới khá nặng nề, đó là một chiếc người đồng một cẳng, tuổi của y trạc độ bốn mươi. Còn một người nữa có đôi mắt rất sắc bén và hay nhìn ngửa, chỉ thoáng trông cũng biết ngay là người đa mưu túc kế và rất độc ác Người này tuổi trạc trung niên, mặc áo nho sinh màu lam, tay cầm cái quạt trúc phe phẩy luôn luôn, trông trẻ hơn người kia một chút.

Đạo nhân ấy giơ tay lên trước ngực chào Mộ Quang rằng :

- Bạn họ Nghiêm không quen biết bần đạo bao giờ, sao mới gặp đã gọi ra được pháp hiệu của bần đạo như thế? Và bạn còn biết cả nơi đây có nhân vật của Tây Nhạc nữa?

Mộ Quang bèn theo lá thơ của Lệnh Hồ Sở Sở để mà trả lời :

- Đạo trưởng với mấy vị đã theo Mộ Quang khá lâu ngày rồi, chả lẽ quý vị tưởng Nghiêm mỗ là bụt đất không hay biết tí gì hay sao?

Hùng Sách mỉm cười hỏi lại :

- Bạn họ Nghiêm đã biết rõ lai lịch và thân phận của anh em bần đạo mấy người thì tất nhiên phải biết anh em bần đạo ra đây chặn đường để làm gì rồi chứ?

Mộ Quang lắc đầu đáp :

- Người thiên hạ đi đường lối của thiên hạ, Nghiêm Mộ Quang tôi quả thực không biết đạo trưởng với mấy vị chặn đường như vậy để làm chi?

Hùn Sách cười giọng đểu cáng nói tiếp :

- Bần đạo hãy giới thiệu mấy võ lâm hảo thủ cho bạn họ Nghiêm hay biết trước nhé.

Nói tới đó, y giơ tay lên chỉ vào đại hán tay cầm chiếc người đồng một cẳng với thư sinh đang cầm quạt phe phẩy mà nói tiếp :

- Hai vị này đều là người của phái Tây Nhạc. Vị này là Thần Dũng Thiết Kim Cương Mạnh Phi Hùng, còn vị kia là Thiết Tâm Gia Cát Hầu Đỉnh!

Mộ Quang kêu “ồ” một tiếng rồi mới trả lời :

- Thế ra hai người này là của phái Tây Nhạc đấy? Có phải hai vị mời Hùng đạo trưởng ra đón đánh Mộ Quang để trả thù cho Đới Cảnh với Đổng Cương không?

Trợn ngược đôi lông mày lên, dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, Mạnh Phi Hùng đang định trả lời, thì Hầu Đỉnh đã cười ha hả cướp lời nói trước :

- Sao Nghiêm huynh lại nói như thế? Mối thù của Đới Cảnh với Đổng Cương thì có nghĩa lý gì đâu? Huống hồ đôi bên đã hẹn với nhau đến Tết Thanh Minh hai năm nữa sẽ gặp nhau ở trên Bạch Long Đôi, như vậy có khi nào anh em mỗ lại nhỏ nhen đến phải chặn đường quấy nhiễu các bạn như vậy?

Thấy Hầu Đỉnh nói như vậy, Mộ Quang liền sinh nghi và ngạc nhiên hỏi lại :

- Bạn họ Hầu bảo các bạn tới đây không phải là vì việc trả thù cho Đới Cảnh với Đồng Cương. Vậy chẳng hay vì việc gì thế? Mộ Quang này ngu si không sao đoán ra được.

Từ khi đôi bên nói chuyện với nhau, Gia Cát Lang chỉ khoanh tay đứng cạnh nghe thôi, đến lúc này chàng mới xen lời lên tiếng nói :

- Nghiêm huynh thật thông minh suốt đời mà u mê nhất thời có khác! Ý định của ba vị dễ hiểu lắm. Nghiêm huynh hà tất phải hỏi lại như thế làm chi.

Lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Lang, Hầu Đỉnh liền hỏi :

- Các hạ là ai? Chưa chắc các hạ đã đoán đúng ý định của anh em mỗ.

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Mỗ là Gia Cát Lang, bạn là Thiết Tâm Gia Cát, còn mỗ là Nhục Tâm Gia Cát. Tất nhiên bạn không hiểu gì hết, mà mỗ lại biết rõ mồn một rồi.

Phi Hùng hỏi tiếp :

- Thị cái gì mà bạn có thể biết rõ được như vậy?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Không cần phải thị cái gì hết. Bất cứ việc gì, mỗ đều biết rỗ cả. Cũng như ý nghĩ cản đường của quý vị, mỗ chỉ đoán sơ sơ một chút là biết rõ liền.

Phi Hùng bĩu môi tỏ ý khinh thị, giơ chiếc người đồng một cẳng lên cười khẩy hỏi tiếp :

- Bạn Gia Cát ăn nói ngông cuồng thật. Bạn dám tự phụ là việc gì cũng biết hết. Thế, bạn có biết người đồng ở trong tay mỗ đây nặng bao nhiêu không?

Mộ Quang thấy câu hỏi của đối phương rất vô lý, đang định lên tiếng khiển trách, nào ngờ đâu Gia Cát Lang đã mỉm cười đáp :

- Tưởng gì chứ câu hỏi này không khó khăn gì hết! Sức tay của bạn khá mạnh, người đồng này thế nào cũng đặc ruột và nặng chừng hai trăm lẻ bốn cân.

Mộ Quang nghe thấy Gia Cát Lang nói vậy, tưởng chàng nói đùa chơi thôi, ngờ đâu chàng lại thấy Mạnh Phi Hùng kinh hãi đến nỗi phải lùi về phía sau hai bước, mồm thì la lớn :

- Lạ thật! Lạ thật Sao bạn lại biết rõ như thế?

Giả bộ làm như một nho hủ, Gia Cát Lang lắc đầu ngoẹo cổ, rồi đáp :

- Có thế thì Gia Cát mới tên là Lượng được.

Hầu Đỉnh cười khẩy xen lời nói :

- Người ngu đoán nghìn lần cũng có trúng một, thì lần này cũng vậy, chắc ngẫu nhiên ngươi đã nói trúng đấy thôi.

Thấy đối phương chê mình là ngu, Gia Cát Lang không tức giận chút nào, trái lại còn mỉm cười đỡ lời :

- Mỗ đoán được người đồng nặng bao nhiêu, bạn bảo mỗ là may mắn đoán trúng, nhưng nếu mỗ đoán ra được ý nghĩ cản đường của các bạn, như vậy có còn là ngáp phải ruồi nữa hay không?

Hầu Đỉnh cười khẩy đáp :

- Trước khi bạn chưa đoán ra được, mong ban đừng có tự phụ như thế vội.

Trợn ngược đôi lông mày lên, Gia Cát Lang cười ha hả nói tiếp :

- Lòng dạ của Tư Mã Siêu như thế nào, người qua đường ai mà chả biết rõ.

Các người tưởng may mắn lượm được một chút tin tức về cuốn Huyết Thần Kinh mà đã muốn độc chiếm vật báu, không để cho bất cứ một nhân vật nào của võ lâm ra ngoài Ngọc Môn quan phải không?

Hầu Đỉnh với Phi Hùng nghe nói đều thất kinh và cùng lui ngay về phía sau hai bước, trố mắt lên nhìn Gia Cát Lang vẻ mặt rất kinh ngạc.

Nghe tới đó, Hùng Sách thủng thẳng xen lời nói :

- Bạn Gia Cát có tài hùng biện thật, và đầu óc cũng khá thông minh! Chẳng hay bạn là người của môn phái nào thế?

Gia Cát Lang lắc đầu đáp :

- Tài ba của Gia Cát Lang này rất hèn mọn, có nghĩa lý gì đâu, nên cũng không có môn phái gì hết.

Hùng Sách vừa cười vừa hỏi tiếp :

- Bạn Gia Cát với bạn họ Nghiêm đã biết ý nghĩ cản đường của anh em mỗ rồi, chẳng hay hai bạn có bỏ chuyến đi Ngọc Môn quan này mà quay trở về Trung Nguyên không?

Mộ Quang trợn ngược đôi lông mày kiếm lên vẻ mặt lạnh lùng, đang định trả lời, thì Gia Cát Lang đã hớn hở mỉm cười đáp :

- Các bạn mưu toan cướp đoạt Huyết Thần Kinh, còn chúng tôi đi xa để tế người bạn đã khuất. Ý định của đôi bên khác nhau, có liên can gì với nhau đâu, hà tất các bạn lại cứ ngăn cản không cho anh em mỗ đi Ngọc Môn quan?

Hùng Sách cười khẩy nói tiếp :

- Bần đạo đã khuyến cáo mà các bạn nhất định cứ đi Ngọc Môn quan?

Mộ Quang lớn tiếng đáp :

- Mộ Quang với Gia Cát Lang đã quyết định ra Ngọc Môn quan thì thế nào cũng phải đi tới nơi, còn đạo trưởng...

Chàng chưa nói dứt, thì Hùng Sách đã vội đỡ lời :

- Từ núi Lạc Bàn tới Ngọc Môn quan có tất cả ba cửa quan. Bạn họ Nghiêm qua được quan ải thứ nhất này chưa chắc qua nổi ải thứ hai. Qua được ải thứ hai, chưa chắc qua nổi ải thứ ba. Bạn đã không có ý nhòm ngó đến Huyết Thần Kinh thì hà tất phải mạo hiểm như thế làm chi?

Mộ Quang lạnh lùng đáp :

- Các ngươi coi Huyết Thần Kinh trọng hơn tính mạng, thì Mộ Quang này coi tình của bạn đã vong cao hơn. Chuyến đi này phải qua ba quan ải, nơi đây là quan ải thứ nhất phải không? Vậy mỗ hãy thử xem tài ba trấn quan ải của ba vị như thế nào?

Hầu Đỉnh phe phẩy cái quạt bằng trúc Tương Phi lạnh lùng xen lời nói :

- Nghiêm Mộ Quang, ngươi đã không biết điều, thì ngươi hãy xem có đủ tài qua nổi cái quạt câu hồn này của mỗ...

Nói tới đó, lời nói của y đã bị tiếng cười của Gia Cát Lang ngắt đứt. Y tức giận khôn tải liền quát hỏi :

- Gia Cát Lang, ngươi cười như thế làm chi?

Gia Cát Lang liếc nhìn Hầu Đỉnh một cái, mặt lộ vẻ khinh thị cười nhạt đáp :

- Ta cười ngươi là con cá nằm trên mặt thớt, sắp chết đến nơi mà vẫn ngông cuồng như vậy.

Hầu Đỉnh ngấm ngầm vận công lực vào tay phải đột nhiên giở thế “Thiên Đài Chỉ Lộ” dùng cái quạt ở trong tay nhằm Thất Khảm huyệt ở trước ngực Gia Cát Lang, mồm thì cười khẩy nói :

- Chúng ta thử xem ai là cá nằm trên thớt, sắp chết đến nơi?

Mọi người thấy cái quạt Câu Hồn đã điểm tới trước ngực của Gia Cát Lang, nhưng Gia Cát Lang chỉ hít hơi một cái, chân quay tít một vòng, dáng điệu đẹp vô cùng, người lả lướt ra xa ba thước tức thì.

Hầu Đỉnh đã thấy mình nắm chắc đâm trúng Gia Cát Lang rồi, ngờ đâu lại bị hụt như thế. Y đang định đuổi theo tấn công tiếp ngờ đâu Gia Cát Lang lại trợn mắt lên nhìn thẳng vào mặt y mà lớn tiếng nói :

- Hầu Đỉnh, ngươi không biết điều gì cả, lại cứ liều thân định đâm vào chỗ chết như vậy. Ngươi hãy thử nhìn xem nan quạt bằng trúc Tương Phi ở trong tay ngươi đã, rồi hãy tấn công tiếp cũng chưa muộn!

Hầu Đỉnh nghe nói, vội cúi đầu nhìn vào nan quạt ở trong tay, mặt y liền tái mét không nói được nửa lời.

Thì ra cái quạt lúc nào cũng cầm ở trong tay mà y dùng làm giới, không hiểu đã bị ai khắc vào đó bốn chữ “Cá nằm trên thớt” từ lúc nào rồi. Những chữ đó viết theo thể chữ triện rất công phu, nếu trong thời gian chớp nhoáng không thể nào khắc ngay lên được.

Mạnh Phi Hùng trợn ngược đôi lông mày rậm lên cười khẩy xen lời nói :

- Thủ đoạn này rất tầm thường, không đáng cười...

Y chưa dứt lời, thì Gia Cát Lang dã tủm tỉm cười đỡ lời :

- Ngươi nói rất đúng, không đáng một cái cười thực!

Phi Hùng quát hỏi lại :

- Ai không đáng một cái cười?

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói tiếp :

-Tất nhiên là ngươi, ngươi hãy thử nhìn xem, trên gan bàn chân của chiếc người đồng ở trong tay ngươi có gì?

Mấy lời nói ấy của chàng không những khiến Hùng Sách, Mạnh Phi Hùng và Hầu Đỉnh mấy người đều giật mình kinh hãi, mà cả Mộ Quang cũng phải kinh ngạc trố mắt lên nhìn.

Phi Hùng bán tín bán nghi, lật cái người đồng một cẳng nặng hai trăm lẻ bốn cân rưỡi lên xem. Quả nhiên thấy ở gan bàn chân của người đông có khắc năm chữ “Không đáng một cái cười” từ hồi nào rồi.

Gia Cát Lang mỉm cười nói với bọn Hùng Sách đang kinh ngạc đến trố mắt lên rằng :

- Các người có biết ai đã khắc chữ vào chân người đồng với nan quạt Câu Hồn một cách thần quỷ khôn lường như thế không?

Phi Hùng mấy sự quái lạ như vậy, không còn làm bộ làm tịch như trước nữa, mà cứ trố mắt lên nhìn Gia Cát Lang rồi hỏi :

- Có phải chính ngươi đã khắc những chữ ấy đấy không?

Gia Cát Lang lắc đầu cả cười đáp :

- Mỗ làm gì có được tài ba như thế! Nhưng mỗ lại biết rõ người đã khắc chữ để cảnh cáo và chế nhạo các người là cả bọn không đáng một cái cười với cá nằm trên thớt đó, chính là Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở tiếng tăm lừng lẫy giang hồ đấy!

Vừa lúc đó, một bóng đỏ xuất hiện. Mọi người chợt ngừng câu chuyện.

Hùng Sách lên tiếng :

- Yêu cầu Lệnh Hồ cô nương mở cái khăn che mặt ra.

Thiếu nữ áo đỏ vừa cười vừa hỏi lại :

- Yêu cầu gì thế?

- Người trên giang hồ nói Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở không những võ công tuyệt thế, mà nhan sắc tuyệt vờ, sự yêu cầu nho nhỏ của bần đạo, là chỉ muốn Lệnh Hồ cô nương bỏ cái khăn lụa đen ra cho bần đạo được chiêm ngưỡng bộ mặt thực của cô nương thôi.

Thiếu nữ áo đỏ nghe nói cả cười liền giơ tay lên cởi cái khăn che mặt ra luôn.

Lúc ấy không những Hùng Sách, Hầu Đỉnh, Phi Hùng ba người đều trố mắt lên, mà cả Nghiêm Mộ Quang cũng muốn được biết vị hồng trang kỳ khách đã có lòng yêu mến mình, có bộ mặt đẹp đến mức độ nào.

Ngờ đâu thiếu nữ áo đỏ vừa vén cái khăn lụa lên mới để lộ cái cằm nhòn nhọn và trắng như tuyết ra, thì nàng lại lắc đầu vừa cười vừa hỏi lại Hùng Sách rằng :

- Hùng đạo trưởng, ngày hôm nay tôi không thể để lộ bộ mặt cho đạo trưởng trông thấy được. Tôi muốn đổi đến một nơi khác và ngày giờ khác chẳng hay đạo trưởng có nhận lời không?

Có vẻ thất vọng, Hùng Sách thở dài một tiếng rồi đáp :

- Lệnh Hồ cô nương định đổi vào ngày giờ nào và ở đâu?

Thiếu nữ áo đỏ vừa cười vừa đáp :

- Quan ải thứ ba, tức quan ải cuối cùng của các vị lập ở đâu thế?

Hùng Sách biết không thể giấu diếm được liền đáp :

- Ở cửa Ngọc Môn quan!

Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười nói tiếp :

- Ở Ngọc Môn quan, nơi ải cuối cùng, thể nào cũng có rất đông hảo thủ. Tôi chờ khi nào Nghiêm huynh với Gia Cát tiên sinh đi qua quan ải ấy rồi, mới xuất hiện để tương kiến với đạo trưởng cùng mọi người.

Nàng vừa nói dứt, bỗng thấy nàng nhẩy xuống vực thẳm sâu nghìn trượng ở cạnh đó, đuôi áo đỏ của nàng còn lê hai sợi thắt lưng màu tím trông không khác gì tiên nữ đang bay múa vậy và chỉ thoáng cái mất dạng.

Thấy thiếu nữ áo đỏ đi khỏi, Hùng Sách liền cười khẩy và nói với Mộ Quang rằng :

- Bạn họ Nghiêm đã có người hộ vệ tốt như vậy, chắc bạn quyết chí thế nào cũng phải ra tận sa mạc phải không? Nhưng mong bạn sau khi vượt qua được quan ải thứ hai, đừng quên rằng bần đạo sẽ đợi bạn ở gần Ngọc Môn quan để lãnh giáo lại võ công của bạn.

Nói xong, ba tẽn võ lâm hung nhân đi khỏi, Gia Cát Lang quay người lại nhìn Mộ Quang, lắc đầu nói :

- Nghiêm huynh, chúng tay hãy gạt Đào Hoa Vũ Sĩ Hùng Sách người được liệt danh vào nhóm Thế Ngoại bát hung sang bên không nói tới vội, chỉ kể đến môn hạ của phái Tây Nhạc, mà võ công dã khá cao siêu rồi, nhất là sức mạnh của tên Mạnh Phi Hùng lại càng kinh người. Nếu Lệnh Hồ Sở Sở không kịp thời xuất hiện thì tuy huynh may ra địch nổi Hùng Sách, còn đệ thì chắc địch không nổi Phi Hùng với Hầu Đỉnh hai người đâu. Chỉ nội quan ải thứ nhất này cũng đủ khó qua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.