- Đại ca, chúng ta mới kết giao với nhau phải trao đổi cho nhau vật gì để làm kỷ niệm mới phải chứ?
Mộ Quang gật đầu :
- Nên lắm, nhưng trong người của ngu huynh không có vật gì.
Gia Cát Lang đang cầm thanh đoản kiếm của Mộ Quang, thấy chàng nói như vậy liền đỡ lời :
- Đại ca, đệ có một thanh cổ kiếm, chúng ta đổi kiếm cho nhau chẳng hay đại ca có đồng ý không?
Mộ Quang cả cười đáp :
- Hay lắm! Hay lắm!
Nói xong chàng đỡ kiếm của Gia Cát Lang đưa cho, hơi ngắm nhìn một chút, chàng đã lộ vẻ kinh ngạc rồi. Thì ra thanh đoản kiếm cửa Gia Cát bầng Lang tặng cho chàng, chi xem cái bao ở bên ngoài làm bằng da cá mập và có khảm những châu báu cũng đủ biết là vật quý rồi. Chàng vừa cau mày lại, vừa khẽ rút thanh kiếm ra khỏi bao, đã có một luồng ánh sáng gió lạnh tỏa ra làm lóe mắt chàng. Gia Cát Lang mỉm cười hỏi :
- Đại ca có ưa thanh kiếm này không?
Mộ Quang gượng cười đáp :
- Ai mà chả ưa thích bảo kiếm, nhưng hiền đệ lấy vàng đổi sắt thì quả thực quá thâm tình....
Vội xua tay, ngắt lời chàng, Gia Cát Lang đỡ lời :
- Đại ca chúng ta là anh em với nhau thì còn phân biệt gì tôi với anh? Đại ca tốt đủ mọi điều, riêng có chút tình nho hủ này là chưa được thoát tục thôi.
Thấy Gia Cát Lang chê mình như vậy, Mộ Quang đỏ bừng mặt, đành phải giắt thanh đoản kiếm vào người rồi hỏi tiếp :
- Hiền đệ, kiếm này tên là gì thế?
Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :
- Đó là kiếm của ngoại quốc, nên đệ không biết là gì nhưng nó rất sắc bén, không kém gì Ngư Trường và Côn Ngô, những thanh kiếm cổ khét tiếng xưa nay.
Hai người vừa đi vừa chuyện trò và đi thẳng vào trong đường núi, càng đi càng thấy hiểm trở. Khi đi tới cạnh một khu rừng nho nhỏ thì bỗng có tiếng cười và tiếng nói của một bà cụ vọng ra rằng :
- Không nghe lời khuyên bảo của ta thì đừng có hòng sống sót ra khỏi Ngọc Môn quan.
Mộ Quang nghe thấy tiếng nói đó biết ngay đối phương thể nào cũng là Thượng Quan Phụng, liền cùng Gia Cát Lang ngừng bước ngay, và cả hai đều ngấm ngầm chuẩn bị.
Gia Cát Lang khẽ cười và đáp :
- Đại ca chú ý, chúng ta đã trao đổi thân phận, đại ca phải nhường đệ đôi chút, phải tới lúc nào cần lắm thì đại ca mới nên ra tay. Bằng không đại ca để yên cho tiểu đệ đối phó.
Mộ Quang không hiểu Gia Cát Lang làm như thế để làm gì, nhưng vẫn không dám trái ý người anh em mới kết nghĩa ấy. Chàng vội gật đầu nhận lời luôn.
Lúc ấy trong rừng đã có hai người bước ra, một là bà cụ đầu tóc bạc phơ, một là người đàn bà rất xinh đẹp. Mộ Quang với Gia Cát Lang biết ngay hai người đó là Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh, người trong Thế Ngoại bát hung rồi, nhưng không hiểu tại sao đối phương lại không cưỡi con lừa Hắc Toàn Phong với con ngựa Thiên Lý Hỏa Vân Câu.
Gia Cát Lang tay đang cầm cái cung vàng, liền giơ cung lên chỉ vào mặt Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh mà lớn tiếng hỏi :
- Hai người vừa nói đó có phải là muốn ám chỉ anh em mỗ không?
Vì chưa gặp mặt Nghiêm Mộ Quang với Gia Cát Lang bao giờ, nhưng bây giờ y thị thấy Gia Cát Lang tay cầm cung vàng, lưng đeo sáo ngọc, lại tưởng chàng ta là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ nên y thị liền cười khẩy một tiếng và hỏi lại :
- Nghiêm Mộ Quang chả lẽ ngươi không trông thấy những chữ của già này để lại ở trên vách núi, chỗ giữa đường hay sao?
Gia Cát Lang cười ha hả trợn ngược đôi lông mày lên, nghênh ngang đáp :
- Nghiêm Mộ Quang này, với tài ba đã học hỏi được để du hiệp giang hồ xưa nay chỉ thích xông pha Quỷ Môn Quan chứ không bao giờ ưa quay đâu trở lại, nên có bao giờ lại phải hãi sợ những chữ mà ngươi đã khắc trước, cố ý làm ra vẻ thần kỳ đâu? Vì vậy mỗ đã dùng chỉ phong xóa sạch những chữ ở trên vách núi ấy rồi.
Thượng Quan Phụng thấy Gia Cát Lang đã vạch trần sự bí mật của mình ra, hổ thẹn đến mặt đỗ bừng, liền chống chiếc gậy Vương Mẫu xuống đất lia lịa, khiến cát bụi bay mù mịt, giận giữ quát hỏi lại :
- Ngươi không biết lai lịch của chúng ta sao?
Gia Cát Lang lớn tiếng cười đáp :
- Các ngươi thì lợi hại gì? Một người tên là Thiết Tâm Vương Mẫu Thượng Quan Phụng, một người tên là Cưu Bàn công chúa Hách Liên Anh, đều là nhân vật trong nhóm Thế Ngoại bát hung!
Gia Cát Lang nói câu ấy, ba người ở chung quanh chàng đều có ý nghĩ khác nhau.
Mộ Quang biết Gia Cát Lang xưa nay là người rất khiêm tốn, nhưng bây giờ lại cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo, hình như muốn khiêu khích Thế Ngoại Song Hung, nên chàng lấy làm ngạc nhiên, nhưng chàng vẫn phải câm miệng để xem người nghĩa đệ làm trò gì?
Hách Liên Anh một mặt say mê bộ mặt đẹp trai của hai thiếu niên này một mặt thấy Gia Cát Lang nói ra được lai lịch của mình với Thượng Quan Phụng mà không có vẻ gì là sợ hãi cả, nên y thị cũng phải hơi kinh ngạc.
Thượng Quan Phụng tức giận chịu không nổi, quát bảo tiếp :
- Thế Ngoại bát hung oai danh chấn động càn khôn, ngay cả sư phụ của ngươi là Lãnh Trúc tiên sinh cũng không dám khinh thường chúng ta.
Gia Cát Lang dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, cười khẩy đáp :
- Ngươi đựng có tự khoe khoang như thế, và cũng đừng nói đến sư phụ ta làm chi, ngay Nghiêm Mộ Quang ta cũng không coi bốn chữ Thiết Tâm Vương Mẫu của ngươi vào đâu cả.
Thượng Quan Phụng quát lớn:.
- Ngươi muốn chết phải không?
Vẫn không sợ hãi gì hết, Gia Cát Lang cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Với cây Hàn Thiết Vương Mẫu Trượng ngươi chưa có thể giết nổi ta đâu.
Thượng Quan Phụng càng tức giận thêm, trợn mắt la lớn :
- Nghiêm Mộ Quang có dám chống đỡ ba thế Vương Mẫu Trượng của ta mà không bị tổn thương gì, thì Thượng Quang Phụng với Hách Liên Anh sẽ rút lui để cho hai người qua khỏi cửa ải này tức thì.
Gia Cát Lang lớn tiếng cười và đáp :
- Chỉ có ba thế Trượng, như vậy thì dễ quá! Hay là thế này vậy, mỗ dùng ba môn tuyệt kỹ thi thố với Thế Ngoại Song Hung hai người để làm tiền mãi lộ, hai người nghĩ sao?
Hách Liên Anh đứng cạnh đó, mỉm cười xen lời hỏi :
- Bạn họ Nghiêm định biểu diễn ba môn tuyệt kỹ gì thế?
Gia Cát Lang trợn ngược đôi lông mày thanh tú lên, tay phải rút luôn thanh đoản kiếm của Mộ Quang đã trao đổi cho, tay trái cầm cây cung vàng chỉ vào cây sáo ngọc ở ngang lưng, kiêu ngạo đáp :
- Nhân vật võ lâm đã tặng cho mỗ một cái biệt hiệu là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ, thì tất nhiên là mỗ phải biểu diễn ba môn sáo ngọc, cung vàng, thần kiếm chứ!
Hách Liên Anh đưa mắt nhìn Gia Cát Lang, thấy chàng anh tuấn tuyệt thế như vậy cũng phải say mê, liền cười vẻ rất nhu mì và đỡ lời :
- Bạn họ Nghiêm định biểu diễn như thế nào? Hách Liên Anh muốn được biết rõ!
Gia Cát Lang rất vênh váo như không coi ai vào đâu hết, cười như điên như khùng đáp :
- Mỗ muốn dùng thanh đoản kiếm này chống đỡ ba thế Hàn Thiết Mẫu Trượng nặng hàng nghìn cân của Thượng Quan Phụng, và mỗ sẽ dùng cung vàng với những mũi tên cong queo này bắn đứt sợi tóc ở trên đầu của Thượng Quan Phụng. Rồi lại dùng cây sáo ngọc thổi lên để cho hai người nghe, hai người sẽ cảm thấy như nghe một khúc nhạc thôi miên vậy.
Lời nói ấy của chàng không những làm cho Thượng Quan Phụng tức giận mà cả Hách Liên Anh, người có thiện cảm với Gia Cát Lang cũng phải hơi lắc đầu và cảm thấy chàng ta nói khoác lác quá nỗi.
Thượng Quan Phụng chống gậy xuống đất một cái rồi lắc đầu đáp :
- Tiểu bối ngông cuồng vô tri kia, dám nói khoác lác như vậy. Ta chẳng cần sử dụng ba thế trượng nặng hàng nghìn cân làm chi, ta chỉ khẽ đập một cái ngươi sẽ kiếm gẫy người chết, mà hóa thành một giấc mộng Nam kha tức thì.
Gia Cát Lang liền ném cây cung vàng cho Mộ Quang cầm hộ, đưa thanh đoản kiếm, nhìn thẳng vào mặt Thượng Quan Phụng lạnh lùng nói :
- Ngươi không tin thì cứ việc ra tay thử thách ngay đi!
Không sao nhịn được nữa, Thượng Quan Phụng liền múa tít cây Hàn Thiết Vương Mẫu Trượng sử dụng thế “Trì Giáng Phú” nhằm đầu Gia Cát Lang đánh thẳng xuống, có tiếng gió kêu “veo veo” lợi hại vô cùng.
Vì thấy đối phương cầm một thanh đoản kiếm tầm thường, Thượng Quan Phụng yên trí thanh kiếm ấy chống đỡ sao nổi được Hàn Thiết Vương Mẫu Trượng của mình. Vả lại mình còn sử dụng thế Giao trì giáng xuống, tuy mới sử dụng có tám thành công lực thôi, nhưng cũng lợi hại không thể tưởng tượng rồi.
Quả nhiên Gia Cát Lang không hề tránh né gì hết, giơ kiếm lên thẳng tay chống đỡ, nhưng thủ pháp chống đỡ của chàng rất đặc biệt. Chàng lại dùng mũi kiếm nhằm đầu Thiết trượng mà điểm, khi trượng với kiếm sắp va đụng nhau, liền có tiếng kêu “coong” rất khẽ, đoản kiếm ở trong tay của Gia Cát Lang vẫn nguyên lành và không rung động gì hết. Trái lại cây gậy của Thượng Quan Phụng thì bị hất tung lên mấy thước.
Thượng Quan Phụng trố mắt lên nhìn, mặt tái mét, đủ thấy y thị hoảng sợ đến mức độ nào.
Gia Cát Lang vẫn ung dung như thường, mỉm cười hỏi tiếp :
- Biệt hiệu của ngươi là Thiết Tâm Vương Mẫu, oai lực cây trượng của ngươi phải mạnh hơn thế chứ? Chẳng lẽ ngươi lại chỉ có hư danh suông thôi, chứ không có cái tên Thiết Tâm thực chăng? Hay là ngươi đã nương tay nhường ta thế?
Bị chế giễu mặt càng bừng đỏ thêm, Thượng Quan Phụng lại múa tít cây gậy sắt giở thế “Nộ Lãng Phách Sơn” nhằm ngang lưng Gia Cát Lang quật tới.
Vì vừa rồi thử thách đã biết đối phương có võ học kỳ tuyệt nên thế trượng này Thượng Quan Phụng không dám sơ ý, giở đúng mười một thành công lực ra tấn công.
Gia Cát Lang không hề xê dịch nửa bước, vẫn đứng vững như một khoản núi, đợi chờ cây trượng của đối phương sắp đánh tới ngang lưng mình chàng mới đưa đoản kiếm sang bên trái, sử dụng thế “Đơn Phụng Lược Vũ” (Phụng Hoàng Tỉa Lông).
Thế “Đơn Phụng Lược Vũ” gặp thế “Nộ Lãng Phách Sơn” (Sóng dữ vỗ núi), mũi kiếm với thân trượng vừa va đụng nhau đã kêu đến “coong” một tiếng.
Đoản kiếm ở trong tay của Gia Cát Lang vẫn như thường, mà Vương Mẫu Trượng ở trong tay Thượng Quan Phụng lại bị bắn ra ngoài xa mấy thước như hồi nãy.
Nếu dùng trượng đấu với trượng, sức lực của đôi bên tương đương nhau thì có tình hình như thế xẩy ra thực, nhưng bây giờ lại lấy kiếm để chống đỡ trượng, khí giới của đôi bên đã chênh lệch nhau như vậy, huống hồ Gia Cát Lang lại chỉ dùng mũi kiếm thôi, đủ thấy nội lực của chàng ta ít nhất cũng phải mạnh gấp đôi Thượng Quản Phụng mới đẩy được Thiết Trượng bắn ra như thế.
Mộ Quang thấy thế trong lòng rất kính phục, mà chỉ trợn ngược đôi lông mày kiếm lên thôi chứ không nói năng gì hết.
Thượng Quan Phụng thâu trượng lại đứng yên, đưa mắt liếc nhìn Hách Liên Anh. Hai người đều ngượng nghịu và trao đổi vẻ kinh ngạc với nhau.
Đưa mắt liếc nhìn Gia Cát Lang một cái rất tình. Hách Liên Anh tủm tỉm cười và quay lại nói với Thượng Quan Phụng rằng :
- Thượng Quan đại tỷ, theo ý tiểu muội thì đại tỷ chả cần phải tấn công thế thứ ba làm chi nữa. Thần kiếm của bạn họ Nghiêm quả thực danh bất hư truyền, bây giờ chỉ cần chàng ta biểu diễn nốt hai môn cung vàng với sáo ngọc, nếu cũng có hỏa hầu tương đương như môn thần kiếm này, thì chị em chúng ta cũng nên nể mặt chàng mà nhường cho chàng đi qua quan ải này.
Thượng Quan Phụng tấn công luôn hai trượng đã biết tài ba của đối phương như thế nào rồi, nên y thị thấy Hách Liên Anh nói rất đúng, dù có tấn công thêm mới thế nữa cũng vô ích thôi. Hách Liên Anh nói như vậy là muốn giữ sĩ diện cho mình. Vì vậy, y thị gật đầu đáp :
- Lục muội đã nói như vậy, thì ngu tỷ cũng vui lòng đợi chờ xem cung vàng với sáo ngọc của đối phương có hỏa hầu tương đương như thần kiếm không?
Nói xong, y thị liền thâu trượng lại, không ra tay nữa.
Giá Cát Lang thấy đối phương như vậy cũng phải cười thầm, liền thâu đoản kiếm quay lại nói với Mộ Quang rằng :
- Đại ca ném cây cung cho đệ!
Mộ Quang mỉm cười, ném luôn cây cung vàng cho Gia Cát Lang và nghĩ bụng :
- “Thủ pháp bắn tên Hổ hình này của ta rất đặc biệt, chả lẽ Gia Cát Lang mới được để sử dụng lần đầu mà cũng có thể bắn trúng đích được hay sao”?
Gia Cát Lang bắt lấy cây cung vàng và rút ba mũi tên cong queo ra.
Hổ Hình Tiễn tuy lấy tên, mà sự thực là pho đao hình răng cưa, nhưng chỗ đằng chuôi lại có một cái rãnh nho nhỏ để cài vào sợi dây cung mà bắn, như vậy càng tăng thêm oai lực.
Gia Cát Lang dặt luôn ba mũi tên Hổ Hình vào dây cung, rồi nhìn Thượng Quan Phụng, vừa cười vừa hỏi :
- Lão bà bà họ Thượng Quan kia, có thể cho mỗ mượn ba sợi tóc bạc được không?
Thượng Quan Phụng chỉ cau mày lau và cười khẩy một tiếng.
Ba sợi tóc ở đỉnh đầu và hai bên mái tóc, dài chừng năm sáu tấc, đã cùng dựng ngược lên cứng như sợi dây thép vậy.
Mộ Quang thấy thế, biết Thượng Quan Phụng dã dùng nội gia khí công dồn vào ba sợi tóc ấy, nên ba sợi tóc mới cứng như ba sợi dây thép như thế.
Gia Cát Lang co tay kéo dây cung, cái cung liền tròn như vành trăng, Hách Liên Anh thấy thế liền nghĩ bụng :
- “Đôi bên đứng cách nhau có hơn trượng, tại sao Mộ Quang lại kéo cung căng đến như thế”?
Y thi vừa nghĩ tới đó, thì Gia Cát Lang buông tay phải ra, giây cung kêu đến “tung” một tiếng, ba mũi tên hình cong queo đã hóa thành ba đạo hào quang nhằm đỉnh đầu Thượng Quan Phụng bắn tới.
Thượng Quan Phụng thấy ba đạo hào quang có tiếng kêu veo nhằm đỉnh đầu mình bắn tới nhanh như điện chớp, nhưng y thị vẫn ung dung đứng yên, mắt không hề chớp nháy.
Ba mũi tên của Gia Cát Lang vừa bắn ra, tuy chỉ sượt qua đỉnh đầu của Thượng Quan Phụng, nhưng ba sợi tóc bạc dựng đứng đó vẫn y nguyên không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Hách Liên Anh nhận thấy vừa rồi đối phương dùng mũi kiếm điểm thiết trượng công lực thâm hậu biết bao và cũng oai vệ không thể tưởng tượng được. Có ngờ đâu tới lúc sử dụng cây cung vàng chàng ta lại thất thủ như vậy, cho nên y thị thây ba mũi tên lần lượt qua đầu Thượng Quan Phụng mà ba sợi tóc vẫn còn y nguyên liền kêu “ủa” một tiếng mặt lộ vẻ kinh ngạc và thắc mắc không hiểu.
Y thị vừa lộ thắc mắc thì lại có sự kinh ngạc xẩy ra tiếp. Vì không thấy Gia Cát Lang kéo giây cung nữa, mà mấy mũi tên ở trên không lại có tiếng kêu “veo”
nổi lên.
Thì ra ba mũi tên ấy lướt qua đầu Thượng Quan Phụng xong, ở trên không bay quanh ba vòng, mũi tên bên trái bay vòng sang bên phải, mũi tên bên phải vòng sang bên trái, còn mũi tên ở giữa bay lên trên bỗng vòng trở lại.
Lúc ấy Hách Liên Anh mới vỡ lẽ, tại sao Gia Cát Lang lại phải kéo dây cung căng đến như thế.
Ba mũi tên cứ theo đường lối riêng mà vòng quanh, không sai một ly một tý nào. Khi bay hết ba vòng, chúng lại quay trở về đỉnh đầu của Thượng Quan Phụng.
Gia Cát Lang đột nhiên vứt cây cung xuống đất, giơ hai tay lên chộp trống không một cái, mồm thì thốt ra một tràng cười kêu như pháo rang.
Hách Liên Anh vừa kinh hãi, vừa kính phục, khẽ lắc đầu và thở dài, còn Thượng Quan Phụng thì mặt tái mét, lui về sau nửa bước.
Nhưng bốn mắt của hai người trợn tròn xoe, nhìn vào hai bàn tay của Gia Cát Lang.
Mộ Quang quên mất Gia Cát Lang là người của bên mình, đã giơ tay lên vỗ đôm đốp và khen hay luôn mồm.
Gia Cát Lang từ từ thâu ba mũi tên ở bên tay phải lại, và vứt ba sợi tóc ở trên tay trái đi, rồi thò tay vào ngang lưng lấy cây sáo ngọc ra. Hách Liên Anh đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi rỉ tai Thượng Quan Phụng khẽ nói mấy tiếng, Gia Cát Lang không thèm để ý đến thái độ lén lút của đối phương, tay cầm cây sáo ngọc mỉm cười nói :
- Bây giờ mỗ thổi một bài “Thôi miên ma khúc” chỉ trong giây lát, dám cam đoan hai người thế nào cũng ngủ say liền.
Nói xong, chàng để sáo lên môi thổi mấy tiếng, Thượng Quan Phụng vội xua tay bảo chàng dừng thổi nữa. Chàng mỉm cười liền hỏi :
- Chẳng hay lão bà bà họ Thượng Quan muốn hói gì thế?
Thượng Quan Phụng lạnh lùng đáp :
- Chỉ xem đoản kiếm và Kim cung của bạn nên vừa biểu diễn chị em ta đã biết bảy chữ Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ của bạn quả thực danh bất hư truyền bạn chả cần phải thổi cái gì gọi là Ma khúc, chị em ta vui lòng mở rộng quan ải này để cho bạn đi qua. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Ngọc Môn quan.
Nói xong, y thị ngửng đầu lên, rú một tiếng thực dài, con ngựa Thiên Lý Hỏa Vân Câu với con lừa Hắc Toàn Phong đã phóng như bay ở trong rừng ra.
Hách Liên Anh, Thượng Quan Phụng song song nhẩy lên lừa và ngựa giơ tay lên vẫy Mộ Quang với Gia Cát Lang một cái rồi phóng đi ngay.
Lúc ấy Mộ Quang mới nghĩ tới mình đã quên hỏi Hách Liên Anh tại sao lại có con Thiên Lý Hỏa Vân Câu, thì Hách Liên Anh đã phóng đi xa rồi, muốn hỏi cũng không kịp nữa.
Gia Cát Lang thấy thế mỉm cười hỏi :
- Sao đại ca lại có vẻ không vui như vậy? Có phải đại ca muốn đệ cho Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh nếm chút mùi đau khổ đấy không?
Mộ Quang lắc đầu, gượng cười đáp :
- Ngu huynh chỉ mải chiêm ngưỡng tuyệt nghệ của hiền đệ, quên mất hỏi Hách Liên Anh, tại sao lại có con ngựa Hỏa Vân Câu ấy?
Vừa trả lại cây cung vàng, Gia Cát Lang vừa mỉm cười nói tiếp :
- Đại ca quên vấn đề đó cũng không sao, vì không: khi nào đối phương lại chịu để yên chúng ta đâu. Ngọc Môn quan ở cách đây không xa, khi tới nơi đại ca thể nào cũng gặp gỡ lại Hách Liên Anh ở đó.
- Cây cung ở trong tay hiền đệ, oai lực của nó lại còn mạnh đôi khi nó ở trong tay ngu huynh.
Gia Cát Lang mỉm cười hỏi :
- Thượng Quan Phụng với Hách Liên Anh đã bị đệ dọa nạt mà hoảng sợ bỏ chạy đi rồi, chả lẽ đại ca cũng bị đệ đánh lừa nốt, không trông thấy mánh lới của đệ hay sao?
Mộ Quang ngạc nhiên hỏi :
- Hiền đệ nói như thế là nghĩa lý gì?
Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :
- Về việc bắn những mũi tên cong, chỉ cần hơi hiểu biết thủ pháp sử dụng ám khí Nguyệt Nga Đao với Hàn Ngọc Khuyết là ai ai cũng có thể khiến nó bay vòng quanh như thế được, chỉ có khó ở chỗ là trúng hay không trúng thôi.
Mộ Quang gật đầu vừa cười vừa nói tiếp :
- Ba mũi tên bay vòng quanh và bắn ngược trở lại, còn đứt được ba sợi tóc bạc, đó là những điểm khó khăn nhất mà hiền đệ đã biểu diễn được hết.
Gia Cát Lang cười đỡ lời :
- Nếu đệ dùng tay ném tên thì may ra có thể làm dược như đại ca vừa nói, nhưng dùng cung bắn ba mũi tên ấy thì dù sao cũng bỡ ngỡ và không thể nào làm đúng được như ý muốn của mình. Đệ không dám giấu diếm gì đại ca, ba sợi tóc ở trên đầu của. Thượng Quan Phụng hồi nẫy là đệ chỉ bắn đứt được một sợi thôi, còn hai sợi kia thì sai một chút xíu.
Mộ Quang ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Sao hiền đệ lại nói như thế? Vừa rồi rõ ràng hiền đệ bắn đứt hết ba sợi tóc, nên ba sợi tóc ấy mới bay vào tay của hiền đệ. Sao hiền đệ lại bảo chỉ bắn đứt có một sợi thôi?
Gia Cát Lang lắc đầu vừa cười vừa đáp :
- Nói ra thì rất hổ thẹn, đệ thấy hai mũi tên bắn không trúng biết thể nào cũng bị bêu xấu ngay tại chỗ và làm ô nhục mất tên tuổi của đại ca di. Sau đệ nhanh trí khôn, liền giở môn thần công cách không thủ vật, mượn dịp thâu ba mũi tên lại, liền chộp đứt hai sợi tóc chưa bắn trúng kia và thâu ngay vào tay của mình.
Mộ Quang vừa nghe vừa nhìn vào mặt Gia Cát Lang, mồm tủm tỉm cười hoài.
Gia Cát Lang thấy chàng cười như thế, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, cau mày lại hỏi :
- Đại ca cười gì đệ thế?
Mộ Quang vừa cười vừa đáp :
- Ngu huynh cười hiền đệ không khác gì một con chim Anh Vũ rất xinh đẹp và biết nói.
Nói xong, chàng lim dim hai mắt, cau mày lai suy nghĩ.
Gia Cát Lang ngạc nhiên vô cùng, lại vội hỏi tiếp :
- Đại ca nghĩ ngợi gì thế?
Mộ Quang mở mắt ra, mỉm cười đáp :
- Ngu huynh đang nghĩ xem tại sao hiền đệ lại phải giấu hành tung của hiền đệ với ngu huynh như thế?
Gia Cát Lang thất kinh hỏi lại :
- Đệ giấu diếm hành tung gì cơ chứ?
Mộ Quang vừa cười vừa đáp :
- Võ công của hiền đệ cao siêu lắm, hình như còn cao siêu hơn cả sư phụ của ngu huynh. Chắc thể nào hiền đệ cũng có một lai lịch rất kinh người. Nhưng không hiểu sao hiền đệ lại cứ phải giấu diếm hành tung của mình như thế chứ?
Gia Cát Lang mặt đỏ bừng, vội biện bạch :
- Đại ca...
Mộ Quang xua tay ngắt lời, không để cho chàng ta nói tiếp, và đỡ lời nói luôn :
- Hiền đệ khỏi cần phải biện bạch làm chi. Dù người nào khôn ngoan đến đâu, thế nào cũng có lúc để lộ mưu cơ. Trong lúc nói chuyện hiền đệ đã ngẫu nhiên lộ ra...
Có vẻ cuống quít, Gia Cát Lang vội hỏi lại :
- Đệ... đệ đã lộ câu nào?
Mộ Quang vừa cười vừa đáp :
- Môn thần công Cách Không Thu Vật chỉ có thể sử dụng khi những vật gì ở cách mình rất gần thôi. Vừa rồi, Thượng Quan Phụng đứng cách hiền đệ gần hai trượng, như vậy hiền đệ làm sao mà vận khí cách không chộp đứt được hai sợi tóc ở cách xa như thế? Nếu lời nói của hiền đệ là thực thì hiền đệ phải là đệ nhất cao thủ đương thời.
Vẻ mặt bẽn lẽn, Gia Cát Lang vái chào Mộ Quang và nói tiếp :
- Đại ca đã hỏi như vậy, đệ không dám giấu diếm nữa. Tiên sư của đệ là Vô Danh thần ni, đã công hành hoàn mãn và viên tịch rồi.
Thất thanh kêu “ối chà” Mộ Quang cả kinh hỏi lại :
Ngu huynh phong thanh Vô Danh thần ni là người có võ học khoáng cổ tuyệt kim. Hiền đệ được một danh sư như vậy, thảo nào mà tài ba của hiền đệ lại chả cao siêu đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi được như thế!
Gia Cát Lang thở dài một tiếng nói tiếp :
- Võ học của Tiên sư quả thực sâu rộng như bể cả. Tiếc thay, vì tiểu đệ ngu dốt nên chỉ học hỏi được ba bốn thành của tiên sư thôi.
- Hiền đệ cứ tự khiêm tốn quá. Theo sự nhận xét của ngu huynh thì trong đời này ít có người địch nổi hiền đệ.
Nói tới đó, chàng bỗng ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Vô Danh thần ni có một cao túc đắc ý như hiền đệ, sao trên giang hồ đồn đại bà ta không hề thâu nhận một người đồ đệ nào, ngoài một tiểu ni cô vẫn theo hầu bà ta quanh năm?
Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :
- Lời đồn đại của giang hồ không sai tý nào. Quả thật tiên sư không hề thâu một đồ đệ nào hết. Tiểu đệ được tiên sư đoái hoài, đã truyền thụ võ công cho, chứ sự thật tiểu đệ vẫn chưa phải là đồ đệ chính thức của bà ta.
Đưa mất ngắm nhìn Gia Cát Lang một hồi, Mộ Quang mỉm cười nói tiếp :
- Hiền đệ đã lộ chân tướng ra rồi, và chúng ta lại kết nghĩa kim lan với nhau, vậy, từ nay trở đi hiền đệ đừng có nề hà gì cả, mà phải chỉ điểm võ công cho ngu huynh luôn luôn mới được.
Gia Cát Lang bẽn lẽn đáp :
- Đại ca cứ nói quá lời đấy thôi. Để đợi chờ đi ra ngoài sa mạc xong, chúng ta du hiệp giang hồ, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu võ công với nhau, như vậy thể nào cả hai ta cũng đều có ích lợi hết.
Mộ Quang lại hỏi tiếp :
- Chuyến đi sa mạc này, ngoài việc đến viếng Nam Nhạc song xu ra, chúng ta có nên góp vui vào việc tìm kiếm Huyết Thần Kinh để ganh đua với bọn Thế Ngoại bát hung và đệ tử của phái Tây Nhạc không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Gia Cát Lang gật đầu đáp :
- Góp vui cũng không sao. Cuốn Huyết Thần Kinh ấy là một lai họa của giang hồ và cũng là vật xui xẻo nữa. Nếu chúng ta may mắn tìm thấy, thì nên đem ra trước mặt mọi người mà hủy đi, để các nhân vật của võ lâm từ giờ trở đi khỏi còn tham vọng tranh dành cuốn bí kíp ấy nữa. Làm dược như vậy kể cũng là một công đức lớn.
Mộ Quang vừa cười vừa nói tiếp :
- Có lẽ chúng ta chỉ có thể phá phách, đừng để cho bọn người của Thế Ngoại bát hung và phái Tây Nhạc tìm kiếm Huyết Thần Kinh thôi, chứ còn cuốn bí kíp ấy, ngu huynh e không phải là chuyện dễ.
Gia Cát Lang mỉm cười hỏi tiếp :
- Sao đại ca lại nói như vậy?.
Mộ Quang đáp :
- Vì muốn thấy Huyết Thần Kinh thì ít nhất phải có đủ mấy mảnh Huyết Hà đồ. Theo sự nhận xét của ngu huynh thì hình như bọn người của nhóm Thế Ngoại bát hung với phái Tây Nhạc có lẽ đã tìm kiếm bản Huyết Hà đồ ấy rồi. Bây giờ chúng chỉ việc theo bản đồ mà đi kiếm thôi. Còn chúng ta không có bản đồ ấy, có khác gì mò kim dưới đáy bể vậy, làm sao có hy vọng tìm thấy cuốn bí kíp ấy được?
Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :
- Đại ca đoán sai rồi, bọn người của nhóm Thế Ngoại bát hung với phái Tây Nhạc đã lấy được đủ mấy mảnh Huyết Hà đồ ấy đâu?
Rất kinh ngạc, Mộ Quang thất kinh hỏi :
- Chả lẽ ngoài võ học tuyệt thế ra, hiền đệ còn thông hiểu cả diệu thuật bói toán hay sao? Bằng không, sao hiền đệ lại biết rõ như thế?
Gia Cát Lang cả cười đáp :
- Lý do ấy rất giản dị. Vì trong người của tiểu đệ có một mảnh nên bọn Thế Ngoại bát hung có giỏi lắm cũng chỉ kiếm ra được hai mảnh là cùng.
Vừa nói, Gia Cát Lang vừa móc túi lấy một cuốn da dê nhỏ ra đưa cho Mộ Quang xem.
Giở tờ da dê ra xem. Mộ Quang thấy bên trong vẽ sơn thủy, hai ngọn núi hai bên, ở giữa có một giòng nước, mà nước lại đỏ như máu, nhưng hai ngọn núi ở hai bên hình như chưa đủ, hiển nhiên mảnh da dê này là mảnh ở giữa của bản đồ Huyết Hà.
Xem xong, Mộ Quang lại cuộn tròn như cũ, trao trả Gia Cát Lang rồi cau mày lại hỏi :
- Chỉ có một mảnh này thì làm sao...
Gia Cát Lang vừa cười vừa đỡ lời :
- Đại ca, sống ở trong giang hồ hiện thời ta phải nên dùng đầu óc nhiều hơn, mới có thể hơn người được. Tuy đệ chỉ có một mảnh bản đồ này thực, nhưng đệ cũng đủ để đùa giỡn bọn Thế Ngoại bát hung với Tây Nhạc phải ở trong bàn tay của đệ liền.
Nói tới đó, chàng ta mỉm cười hỏi Mộ Quang rằng :
- Nhưng chúng ta ở gần Ngọc Môn quan, lợi dụng mảnh bản đồ Huyết Hà này là có thể đùa giỡn được bọn hung tà rồi. Tất nhiên thủ đoạn đùa giỡn chúng không sao tránh khỏi có sự quá trớn một chút. Đến lúc ấy, xin đại ca đừng có trách cứ tiểu đệ là kẻ điêu ngoa tinh quái nhé!
Mộ Quang gật đầu đáp :
- Hiền đệ quả thực điêu ngoa tinh quái lắm! Nhưng trò đời bao giờ cũng thế, người đứng ở trong cuộc thể nào cũng không sáng suốt bằng người ở bên ngoài. Mong hiền đệ cẩn thận một chút, đừng có trúng phải mưu kế của chúng.
Gia Cát Lang trên ngược đôi lông mày lên, hớn hở hỏi :
- Đại ca đã là người đứng bên ngoài thì bao giờ cũng sáng suốt hơn, vậy đại ca đã nhận xét thấy ai định hại đệ thế?
Mộ Quang vừa cười vừa đáp :
- Việc mà hiền đệ lo âu cho tôi thì nay nó đã xẩy ra ở bên người hiền đệ rồi.
Gia Cát Lang ngẫm nghĩ giây lát, rồi ngạc nhiên hỏi lại rằng :
- Chả hay việc mà đại ca nói đó là việc gì thế?
Mộ Quang nhìn mặt Gia Cát Lang và lớn tiếng cười như điên như khùng rồi đáp :
- Khi hiền đệ giở tuyệt nghệ thần công ra làm cho Thượng Quan Phụng khiếp phục, thì Hách Liên Anh đã mộ nghệ thương tài và đã đưa mắt tống tình hiền đệ.
Chả lẽ hiền đệ không thấy hay sao?
Gia Cát Lang mặt đỏ bừng, gượng cười nói tiếp :
- Sao đại ca lại nói đùa tiểu đệ như thế?
Mộ Quang nghiêm nét mặt lại đáp :
- Hiền đệ chớ nên cho lời nói của tôi là nói đùa. tôi đứng cạnh xem quả thực nhận xét thấy Hách Liên Anh đã có ý yêu hiền đệ rồi. Vì vậy chuyến đi sa mạc này của chúng ta, nàng ta thể nào cũng phải tốn công giở hết tài ba phong lưu tình tứ và giăng sẵn lưới phấn son để đón tiếp hiền đệ chứ không sai Gia Cát Lang tức cười đỡ lời :
- Nếu Hách Liên Anh có ý định ấy thì quả thực không khác gì đàn gẩy tai trâu thôi.
Mộ Quang cau mày hỏi tiếp :
- Sao hiền đệ lại tự ví mình là một con vật ngu xuẩn như thế?
Gia Cát Lang mỉm cười đáp :
- Vì binh sinh tiểu đệ không biết phong lưu là gì cả. Nên Hách Liên Anh có lòng yêu đương tiểu đệ như vậy, thì có khác gì đàn bên tai trâu không?
Mộ Quang vừa cười vừa nói tiếp :
- Người anh tuấn và tài hoa như hiền đệ phải nên đi tới đâu để lại tình yêu tới đó mới phải. Sao hiền đệ lại bảo không biết phong lưu là gì cả? Nên tôi cho hiền đệ nói như thế là đã dối với lòng mình rồi.
Gia Cát Lang mỉm cười đáp :
-Tiểu đệ không nói dối đại ca đâu. Nếu đại ca có lòng ghen tuông thì xin nhường diễm phúc đột hiên tới đó cho huynh nhé?
Nôi tới đây chàng bỗng lắc dầu, vừa cười vừa nói tiếp :
- Không được! Không được! Đại ca đã có Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở để ý tới rồi. Nếu bây giờ đệ lại nhường Hách Liên Anh cho đại ca thì lúc Lệnh Hồ nổi ghen thì tiểu đệ chịu sao nổi?
Hai anh em kết nghĩa vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Quả nhiên không bao lâu lại gặp những mỹ tửu và thức ăn ngon do Xà Khiết mỹ nhân đã đặt sẵn ở giữa đường để thết đãi hai người. Nàng ta còn để lại một lá đầy thư tình tứ cho Mộ Quang nữa.
Lúc ấy hai người sắp đi tới gần Ngọc Môn quan, Mộ Quang với Gia Cát Lang vẫn chuyện trò rất ung dung, không hay biết bọn Thế Ngoại bát hung với phái Tây Nhạc đã tụ họp rất nhiều hảo thủ ở trước quan ải cuối cùng này rồi. Tuy vậy, bất cứ lúc nào hai người vẫn phải đề phòng cẩn thận, nên khi hai người đi tới Ngọc Môn quan mà vẫn không xẩy ra chuyện gì là thế. Mộ Quang rất ngạc nhiên hỏi Gia Cát Lang rằng :
- Lạ thật! Lạ thật! Chả lẽ bọn hung đồ thấy tài nghệ xuất chúng của hiền đệ mà chúng đã khiếp đảm rồi chăng? Bằng không, tại sao chúng ta đã đi tới Ngọc Môn quan này rồi mà không thấy chúng xuất hiện?
Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :
- Đối phương nói quan ải cuối cùng là thiết lập ở gần Ngọc Môn quan, chứ chúng có định là ở ngay Ngọc Môn quan này đâu? Chả lẽ đại ca không trông thấy hay sao? Bãi cát vàng mênh mông ở phía dằng trước kia mới là chiến trường tuyệt hảo Mộ Quang ngẫm nghĩ giây lát rồi thừ người ra nói tiếp :
- Sao không thấy Lệnh Hồ Sở Sở tới phó ước thế nhỉ?
Gia Cát Lang lắc đầu, vừa cười vừa đáp :
- Đại ca cứ yên tâm, Lệnh Hồ Sở Sở đã có lòng yêu đại ca như vậy khi nào nàng lại sai lời hẹn? Đệ đoán chắc thế nào cũng xuất hiện cùng với hào kiệt của bát phương, và cùng dự trận đấu kịch liệt, nên đệ dám chắc trận đấu này thế nào cũng náo nhiệt lắm.
Mộ Quang không nói năng gì nữa, lẳng lặng đi về phía trước, thì bỗng nghe thấy đằng xa có tiếng văng vẳng với giọng như sau:.
“Khuyến quân tảo tẩu hồi đầu lộ
Khuyến quân sinh nhập Ngọc Môn quan
Tái ngoại Phong cao hồn phách lạnh
Trung Nguyên phản cốt đạo đồ nan”
Tạm dịch :
“Khuyên chàng nên sớm quay đầu lại
Khuyên ai giữ sống tới Môn Quan
Ải xa gió cuốn hồn thêm lạnh
Mang nắm xương về rất khó khăn”
Gia Cát Lang nghe bài ca ấy xong, liền nói với Mộ Quang rằng :
- Đại ca, đối phương đã dùng lời ca ấy để cảnh cáo chúng ta đấy. Đệ cũng muốn ca mấy câu trả lời họ.
Nói xong, chàng cũng ngấm ngầm vận thần công, lớn tiếng ca rằng :
“Khuyến quân hưu mịch Huyết Thần Kinh
Mạc mạc hoang sa hư vô tầm
Tam giác Huyết đồ sai nhất giác
Hà tất phân phân uổng phí tâm”
Tạm dịch :
“Thần Kinh xin bỏ đừng theo nữa
Giải cát mênh mông rất khó tìm
Ba mảnh Huyết đồ đâu một mảnh?
Cớ chi, đôi đoạn, nát con tim”
Mấy lời ca này truyền tới đằng xa rồi, quả nhiên quần ma không còn ung dung như trước, mà đã có mấy bóng người ở trong bãi cát vàng đang đi rất nhanh tới. Mộ Quang với Gia Cát Lang đứng sừng sững như hai ngọn núi để chờ.
Khi những người đó đến gần, Mộ Quang với Gia Cát Lang mới trông thấy rõ những người đó là: Hùng Sách, Mạnh Phi Hùng, Hầu Đỉnh đã gặp ở quan ải thứ nhất rồi, Hách Liên Anh, Thượng Quan Phụng đã gặp ở quan ải thứ hai, và thêm một ông già què chân nữa.
Trông thấy mặt của kẻ địch rồi, Mộ Quang khẽ hỏi Gia Cát Lang :
- Hiền đệ, ông già què chân kia có phải là Phá Túc Thiên Quân Hình Bách Phi ngươi trong nhóm Tây Nhạc tam quái đấy không?
Gia Cát Lang gật đầu :
- Chính lão quái ấy đấy, đối phương có nhiều hảo thủ như vậy, nếu Lệnh Hồ Sở Sở cô nương không xuất hiện thì bên chúng ta sẽ thế cô sức yếu một chút đấy.
Chàng ta vừa nói tới đó thì quần tà đã phi thân tới trước mặt rồi. Đôi bên đứng cách nhau hơn trượng. Hùng Sách lên tiếng hỏi Mộ Quang trước :
- Bạn họ Nghiêm kia, tại sao Lệnh Hồ cô nương lại sai lời hẹn như thế?
Mộ Quang chưa kịp trả lời, thì Hách Liên Anh đã vội hỏi Hùng Sách rằng :
-Thất đệ nói gì thế? Hai vị này ai là Nghiêm Mộ Quang, ai là Gia Cát Lang?
Gia Cát Lang thủng thẳng tiến lên đáp :
-Tại hạ là Gia Cát Lang, còn vị kia là đại ca kết nghĩa của tại hạ. Vị ấy mới đúng là Nghiêm Mộ Quang!
Hách Liên Anh đưa mắt nhìn, quả thấy cung vàng với sáo ngọc đều đeo trên người của Mộ Quang thực, còn Gia Cát Lang thì không đem theo khí giới gì cả, chỉ mặc bộ nho phục mầu trắng đang bay phất phới trước gió thôi.
Hách Liên Anh rất ngạc nhiên hỏi :
- Người...
Gia Cát Lang đã vội đỡ lời :
- Xin Hách Liên công chúa lượng thứ cho, bữa nọ ở giữa đường Gia Cát Lang đã mượn cung vàng với sáo ngọc của đại ca để đùa giỡn với hai vị đấy.
Hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi và đầy nhiệt tình. Hách Liên Anh nhìn mặt Gia Cát Lang một hồi, mới gật đầu mỉm cười đáp :
- Như vậy mới đúng. Tôi thắc mắc tại sao đệ tử Lãnh Trúc tiên sinh lại có công lực như thế?
Mộ Quang nghe thấy nàng nọ khinh thị mình như vậy, tức giận vô cùng vội rút cày sáo đeo ở lưng ra.
Gia Cát Lang rất thông minh, thấy Hách Liên Anh khinh thị Phái Bắc Nhạc như vậy, thế nào Mộ Quang cũng đau lòng và bực mình, nên chàng nói sang chuyện khác, hỏi Hách Liên Anh tiếp :
- Vừa rồi bài ca “Khuyến quân tảo tẩu hồi đầu lộ. Khuyển quân sinh nhập Ngọc Môn quan, Tái thượng cao phong hồn phách lạnh, Trung Nguyên phản cốt đạo đồ nan” là do ai đã lên tiếng ca thế?
Hình Bách Phi xen lời đáp :
- Chính mỗ ca đấy. Mỗ không hiểu tại sao các người lại không sợ nguy hiểm gì hết, mà dám liều lĩnh xông pha bãi sa mạc như vậy là vì lẽ gì?
Gia Cát Lang mỉm cười nói tiếp :
- Các người không thể nào tìm kiếm thấy Huyết Thần Kinh đâu. Như vậy, hà phải tất ngăn cản anh em mỗ xông pha sa mạc như thế?
Hình Bách Phi lạnh lùng hỏi lại :
- Tại sao ngươi lại biết chúng ta không thể nào tìm kiếm được Huyết Thần Kinh?
Gia Cát Lang không trả lời câu hỏi ấy, trái lại chàng quay đầu hỏi người của phái Tây Nhạc rằng :
- Chả lẽ các người không nghe thấy bài ca của mỗ đã ca hay sao?
Bách Phi cau mày lại nói tiếp :
- Vừa rồi bài ca: “Khuyến quân hưu mịch Huyết Thần Kinh, Mạc mạc hoàng sa vô xứ tầm, Tam giác Huyết Đồ sai nhất giác. Hà tất phân phân uổng phí tâm” đó là ngươi đã ca đấy ư?
Gia Cát Lang gật đầu đáp :
- Phải, các người chỉ có hai mảnh Huyết Hà đồ thôi, như vậy làm sao tìm kiếm ra được Huyết Thần Kinh cơ chứ?
Bách Phi ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Tại sao ngươi lại biết chúng ta chỉ có hai mảnh Huyết Hà đồ như thế? Gia Cát Lang lớn tiếng cười ha hả rồi đáp :
- Việc này dễ đoán lắm. Điều thứ nhất, mỗ đã được trông thấy mảnh Huyết Hà đồ kia rồi, điều thứ hai, nếu các người không lấy được hai mảnh Huyết Hà đồ thì có khi nào lại tốn công rủ nhau đông đảo như thế này ra tận ngoài sa mạc xa xôi như vậy.
Chàng vừa nói tới đó, thì phía Ngọc Môn quan, bỗng có hai cái bóng người, một xanh, một đỏ phi tới như hai đám mây bay vậy.