Sau khi nhận được mệnh lệnh Trác phu nhân truyền đến, Ảnh Thủ liền đi tới gian phòng này của khách điếm.
Thu thập xong hành lý và binh khí, xử lý tốt miệng vết thương, sau đó bắt đầu ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Hắn biết mình nên nhắm mắt dưỡng thần, tích trữ thể lực để đối phó với những ngày tháng bôn ba đường dài kế tiếp, nhưng mà hắn chính là không tĩnh tâm nổi. Có đôi khi, hắn không khỏi nhớ tới con người có bề ngoài giống hệt hắn kia, vì cái gì tất cả mọi người đều chỉ quý trọng một mình y?
Hắn hận y, bởi vì y có được tất cả mọi thứ hắn muốn, được mong chờ sinh ra, có thể quang minh chính đại xuất hiện, có địa vị có tư cách, được người nhà thừa nhận sự tồn tại của y, có danh vọng cực cao trong chốn võ lâm…
Nhưng hắn cũng thương y, bởi vì y là lý do và giá trị duy nhất để hắn tồn tại… Nếu như hắn lựa chọn để cho con người vừa lạ lẫm vừa quen thuộc kia rời đi, hắn cũng sẽ đánh mất chỗ dung thân cuối cùng rồi.
Làm tổn hại đến “chủ nhân” thì ngươi nhất định phải chịu mạt sát, hắn vẫn luôn bị dạy dỗ như vậy, cho nên khi hắn nhận mệnh lệnh của Trác phu nhân, muốn hắn phá hủy thiếu niên Lôi Minh Phượng, hắn liền không chút do dự mà lựa chọn thủ đoạn tàn khốc nhất.
Thân thể mảnh khảnh của thiếu niên có một loại mị lực không nói nên lời, trên da thịt trần trụi phủ đầy dấu vết hoan ái, trên lỗ tai, cổ tay, mắt cá chân đều mang đồ trang sức có biểu tượng của Trác Lạc Vũ. Mỗi một thứ đều đẹp đẽ sáng bóng đến châm chọc, như đang nhắc nhở hắn không thể chạm tay vào…
Nếu như không có Lôi Minh Phượng, Trác Lạc Vũ nhất định phải trở lại Trác gia, như vậy sự tồn tại của hắn mới được thừa nhận.
“Lạc Vũ, vì cái gì…”
Thanh âm không dám tin mà đau thương vang lên làm cho hắn có một loại hận ý bi ai đến nực cười, kết quả… bất kể là người hầu thân cận nhất, đáng tin nhất bên cạnh Trác Lạc Vũ hay là thiếu niên được sủng ái muôn phần kia đều không phân biệt được hắn và Trác Lạc Vũ… không phải sao?
Trên đời này, trong mắt mọi người đều không có hắn, mặc dù hắn mới chính là người xuống tay.
“Bởi vì… ngươi chính là Huyết Phách…”
Nói ra đáp án mà Trác phu nhân cho hắn, nhưng suy nghĩ chân chính của hắn có lẽ chỉ là bởi vì sự tồn tại của người này sẽ cướp mất chỗ đứng cuối cùng của hắn trên thế gian này, vì vậy hắn hận, vì vậy hắn muốn y phải chết…
Nếu như là một “con người”, làm chuyện gì cũng đều cần một lý do, vậy thì đây chính là lý do của hắn.
Thế nhưng, mặc dù hắn đã tự tay phá hủy phần tình yêu không nên tồn tại kia, làm xáo trộn tất cả những thứ vốn “có lẽ” đã được định trước, Trác Lạc Vũ vẫn rời khỏi Trác gia.
Mà hắn, vẫn chỉ là một kẻ không thể lộ diện ngoài ánh sáng, vẫn bị chôn vùi trong bóng tối.
Chưa từng nghĩ muốn thay thế y, chưa bao giờ vọng tưởng sẽ giành lấy địa vị của y, chỉ có một hy vọng duy nhất là có người thừa nhận hắn, có thể tiếp nhận hắn.
Hắn không rõ trong lòng là tâm tình gì đã khiến cho hắn trầm mặc nhìn Huyết Phách giết chóc hơn ngàn người để báo thù Trác Lạc Vũ, cho dù chứng kiến Trác lão gia cùng con cháu trong tộc lần lượt chết thảm, hắn cũng không có cảm giác gì…
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn vẫn trầm mặc như cũ.
Sớm đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng người đến gần, thế nhưng hắn không nghĩ là đến tìm hắn bởi vì đây không phải là tiếng bước chân của Trác phu nhân.
Thuận tay cầm mũ rộng vành đội lên, hắn không có giây phút nào không nhớ không thể để người khác nhìn thấy mặt mình, sau đó mở cửa phòng ra.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, màu sắc giống như trời xanh hắn vẫn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ…
“Có chuyện gì sao?”
Chỉ có mắt là dị sắc… Con lai sao?
“Đưa tin.” Đối phương cũng dùng từ ngữ tinh giản giống như hắn, sau đó đưa ra một phong thư vô cùng quen thuộc với hắn.
Là thư của Trác phu nhân… Còn có cái gì muốn nhắn nhủ hắn sao?
Nhận lấy phong thư rồi trở lại trong phòng, người phía sau cũng đi theo vào.
Không để ý, trực tiếp tháo mũ rộng vành để lên bàn, động thủ mở thư ra, nhìn nét chữ quen thuộc của Trác phu nhân.
Đây là một lá thư rất ngắn, nội dung nói rõ muốn hắn phục tùng chỉ thị của người đưa tin, sau đó cái gì cũng không còn.
“Xem xong rồi?”
Thấy hắn gấp thư lại, nam nhân có đôi mắt màu lam xinh đẹp mở miệng hỏi.
“Ừ, muốn ta làm cái gì?”
Hắn đương nhiên đã tiếp nhận mệnh lệnh này, không mảy may chất vấn vì sao hắn phải nghe theo một nam nhân võ công không bằng mình.
Hắn là Ảnh Thủ, điều hắn nên làm chính là phục tùng, không có tình cảm, cũng không có suy nghĩ…
Chỉ là, khi hắn nhìn vào đôi mắt kia, không tự chủ được mà suy đoán vì sao ngoài nét lạnh nhạt mà hắn đã quen, còn có một loại lạnh lẽo như băng khác.
“Hôn ta.” Hai chữ vô cùng ngắn gọn.
Ảnh Thủ thoáng mở to mắt, đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, thế nhưng chấn động nhỏ này rất nhanh biến mất trên mặt hắn.
Nếu như đây là mệnh lệnh, vậy hắn nên phục tùng…
Tiến lên, hôn môi một người hoàn toàn xa lạ, đôi môi cũng lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào xen lẫn trong đó, đồng tử đen như mực của Ảnh Thủ nhìn thẳng vào đôi nhãn chân lam sắc của người kia, bắt được một tia sát ý lóe lên tức thì.
Sau đó, người kia đem chủy thủ đâm vào ngực hắn nhân lúc hắn không hề phòng bị, hắn ngây ngẩn cả người.
Không có bất kỳ tia sợ hãi hay phẫn nộ nào, chỉ hoang mang nghi hoặc nhìn người bị thân thể nhiều năm tập võ của mình theo bản năng vung chưởng đánh lui.
Chủy thủ đâm vào rất sâu, không chút do dự thẳng tắp đâm vào ngực trái, đau đớn theo máu tươi tràn ra, nhưng hắn lại không có ý điểm huyệt cầm máu.
Thân hình bất ổn lui ra sau vài bước, Ảnh Thủ không để ý đến lưỡi dao sắc bén gần như hoàn toàn găm sâu vào ngực, ngược lại đưa mắt nhìn về phía người bị một chưởng của hắn đánh văng lên bức tường phía sau.
Nam nhân mang theo mệnh lệnh mà đến, không có khả năng không biết hắn là Ảnh Thủ đi?!
Cho nên, người này muốn giết không phải Trác Lạc Vũ, mà là hắn…
Vân Phi ho ra một búng máu, dụng kế lấy được tín nhiệm của Ảnh Thủ, sau đó tùy thời đem hết toàn lực ám sát hắn, cũng bởi vì không kịp phòng bị phía dưới mà trúng một chưởng của hắn, bị thương rất nặng.
Gắng gượng không để cho mình quỳ xuống, Vân Phi biết rõ nếu như mình biểu hiện ra bất cứ một chút yếu thế nào, Ảnh Thủ tùy thời đều có thể cùng hắn đồng quy vu tận, mà hắn vẫn chưa thể chết ở chỗ này.
Khác với vẻ kiên trì hiện rõ giữa hai đầu lông mày của Vân Phi, Ảnh Thủ lại giống như đổi với sinh tử không chút nào để ý.
“Ngươi muốn giết ta…?”
Nhìn nam nhân có dung mạo giống hệt Trạc Lạc Vũ vốn phải là một kẻ không hề có tình cảm lại lộ ra biểu cảm hoang mang giống như hài tử, một loại đau đớn quen thuộc dưới đáy lòng trào ra.
Huyết Phách trong trí nhớ của hắn, cũng từng dùng vẻ mặt này mỉm cười… Mà hắn đã từng ngày đêm suy nghĩ phải làm thế nào để xóa đi nét bi thương tuyệt vọng trong đáy mắt vị chủ nhân quan trọng nhất đối với hắn.
Lần này vẻ mặt đó, xuất hiện trên gương mặt kẻ hắn muốn giết.
Trông thấy biểu cảm kiên định cùng ánh mắt phức tạp của hắn, Ảnh Thủ há miệng, mặc cho máu tươi từ trong miệng không ngừng tuôn ra, tiếp tục kiên trì hỏi:
“Ngươi muốn giết ta sao?”
Là muốn giết hắn, là hắn sao…
Hắn không biết vì cái gì bản thân lại cố chấp với vấn đề này như thế, nhưng nhìn sâu vào thân ảnh nhuốm máu trong đôi đồng thử xanh thẳm kia, đúng là thuộc về mình không sai.
“Đúng vậy, bởi vì ta phải giết ngươi.” Vân Phi thừa nhận, từ trong ngực lấy ra bình dược nhỏ bởi vì một chưởng của hắn mà vỡ vụn, khó khăn dùng mảnh vỡ cắt đầu ngón tay, để cho máu tươi hòa lẫn với bột phấn màu xám phiêu tán vào không khí.
Đó là đối thoại bình tĩnh như người bình thường mua bán đồ dùng sinh hoạt, quỷ dị rồi lại đương nhiên như vậy.
“Độc?”
Đôi môi đỏ thẫm máu tươi kéo ra một nụ cười rất nhạt, có chút lãnh ý, nhưng hơn thế là thản nhiên tiếp nhận.
“Phệ hồn cổ, vì chủ nhân của ta, ngươi phải chết, ngươi làm tổn thương chủ nhân của ta, ta sẽ không từ thủ đoạn giết ngươi.”
Nếu là thuốc bột bình thường, sau khi dính máu sẽ không thể phiêu tán, nhưng Phệ Hồn cổ lại bởi vì máu của hắn mà kích động…
Lời này nói ra, giống như thông báo cho đối phương, cũng giống như tự thuyết phục bản thân.
Đối với Vân Phi mà nói, muốn giết một đối thủ hoàn toàn không có chống cự hoặc sát ý như vậy rất khó. Nhưng chỉ cần nhớ tới cảnh ngộ của Huyết Phách, liền đủ để cho hắn quyết tâm.
“Khục… Vì cái gì…?” Nhìn lá thư bị máu của mình nhuộm đỏ, Ảnh Thủ cảm giác trọng miệng có một loại phức tạp đắng chát.
Biết rõ là không nên hỏi, không cần hỏi, nhưng vẫn cứ như thế nói ra ba chữ không chút ý nghĩa nào đó.
Bất kể đáp án là gì, đối với hắn mà nói, đều không hề có một chút ý nghĩa nào… Không phải sao?!
Vân Phi chần chừ một chút, mới quyết định nói cho hắn biết sự tình từ đầu đến cuối.
“Đối với Trác phu nhân mà nói, Trác Lạc Vũ so với ngươi quan trọng…” Cho nên nàng lựa chọn lấy tính mạng của mình cộng với tính mạng của Ảnh Thủ đổi lấy cơ hội ngăn cản ước định của Huyết Phách và Trác Lạc Vũ, “Với ta mà nói, muốn giết chính là ngươi, không phải hắn.”
Cái này chỉ là điều kiện trao đổi, một cái đại giới, một cái hứa hẹn, hắn ra giá, nàng trả tiền, chỉ có điều giao dịch ở đây chính là nhân mạng.
Hắn cho rằng Ảnh Thủ sẽ bởi vì bị bán đứng mà bi thương phẫn nộ, nhưng vượt quá suy đoán của hắn, Ảnh Thủ dùng thanh âm như người nói mớ, lặp đi lặp lại một câu.
“Ngươi muốn giết chính là ta… Không phải hắn…”
Coi như không tệ…
Nâng lên tay phải nắm lấy lưới dao trên ngực, không phải là rút ra mà ngược lại đâm mạnh vào.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Vân Phi, tức giận đem hung khi rút ra, máu tươi văng tung tóe!
“Ngươi…”
Nhìn hắn hờ hững ném chủy thủ sang một bên, thậm chí trên mặt còn có một chút vui sướng tự mình hại mình rất nhạt, Vân Phi choáng váng, căn bản không biết nên nói gì.
Vì cái gì… Biết được mình bị vứt bỏ, lại lộ ra vẻ mặt này?!
Hắn không sợ người chết, không sợ giết chóc, cũng không sợ nhân tính tàn khốc, nhưng phản ứng của Ảnh Thủ khiến cho toàn thân hắn cứng ngắc không cách nào di chuyển nửa bước.
Chỉ cần một chút sát khí cũng tốt, chỉ cần Ảnh Thủ toát ra một tia địch ý đối với hắn, Vân Phi sẽ nhận định người trước mắt là địch nhân đáng chết.
Thế nhưng ngay cả một chút căm hận đều không có, hắn giống như hoàn toàn không thèm để ý trước ngực thủng một lỗ to như cái động, dùng ánh mắt bình tĩnh đến dị thường nhìn Vân Phi.
Ảnh Thủ giật giật bờ môi, thanh âm khàn khàn bị máu tươi nhấn chìm, y phục đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Tên là gì… hắn muốn biết người này tên là gì… Nhưng máu tươi đã ngăn lại thanh âm của hắn trong miệng.
Trước khi vì mất máu mà đến cực hạn, hắn cố sức đi về phía trước vài bước, dù cho mỗi bước cũng chỉ làm hắn đến gần tử vong thêm, nhưng hắn muốn đến gần người trước mắt một chút.
Ở trên đời này chỉ có một người duy nhất nhìn hắn, nói muốn giết hắn mà không phải muốn giết Trác Lạc Vũ… Trong đôi đồng tủ màu xanh kia… chỉ có hắn.
Nếu như là vậy, ở chỗ này, lấy tư cách chính mình chết đi, có vẻ cũng không tệ a…
Lẳng lặng đóng lại đôi mắt thâm sâu, Ảnh Thủ hoàn toàn từ bỏ dùng nội lực chống cự độc phấn trong phòng, tùy ý để huyết dịch màu đen từ thất khiếu chảy ra, cuối cùng chìm vào bóng tối vĩnh hằng.
Vân Phi sắc mặt phức tạp nhìn biểu cảm cam nguyện chết đi của Ảnh Thủ, muốn vươn tay dò xét mạch đập của hắn mới phát hiện tay mình đã run rẩy đến mức không cách nào nâng lên.
Hắn nên hận người trước mắt này, nhưng mà sau khi tự tay đâm một dao vào ngực đối phương, hiện tại chỉ cảm thấy trống rỗng cùng rét lạnh.
“Vì cái gì…” Tại sao phải dùng ánh mắt cảm kích như vậy đối với kẻ đã đâm chính mình…
Vậy mà có thể cảm kích kẻ đã giết mình…
Hoang mang mờ mịt bỗng nhiên kéo đến làm cho hắn càng khát vọng nhìn thấy Huyết Phách.
Nếu như là Huyết Phách, có lẽ sẽ nói cho hắn biết, loại cảm giác gần như hít thở không thông này là đại biểu cái gì.
Rõ ràng giết đối thủ, rõ ràng đã đạt thành mục đích, nhưng không có vui mừng, không có an tâm, không có thỏa mãn… Chỉ còn lại hư không và đau lòng lan tràn dưới đáy lòng.
Dùng sức tát chính mình một cái, Vân Phi nghiến răng đi lên phía trước, rút ra kiếm của Ảnh Thủ, vung dao chém xuống thủ cấp của hắn.
Máu tươi phun đẫm thân hắn, chỉ còn lại thân xác lạnh lẽo…
“Ta không hận ngươi… chỉ là không cách nào tha thứ cho ngươi…”
Không thể nói tất cả đều do Ảnh Thủ sai, trên thực tế thị phi đúng sai căn bản không cách nào phân biệt.
Là phụ mẫu ích kỷ muốn bảo hộ nhi tử khỏi “Huyết Phách”, là bởi vì không được thừa nhận mà vặn vẹo phát tiết căm hận, muốn yêu rồi lại cho rằng bị phản bội, muốn yêu rồi lại bởi vậy mà bị tổn thương… Đều là bởi vì cảm giác được đau đớn, vì vậy phản kích, không có ai sai đến mức tội đáng chết vạn lần, nhưng hết lần này đến lần khác bởi vậy mà máu nhuộm võ lâm.
Tội nghiệt này, nên tính trên thân người nào đây?!
Rốt cuộc đến lúc không còn đường lui, vì người quan trọng nhất kia, tính mạng cũng không còn quan trọng.
Bỏ qua tình cảm cùng lập trường, có lẽ thứ mà mỗi người chân chính mong ước đều giống nhau…
Rõ ràng đều giống nhau, thế nhưng lại tàn sát lẫn nhau…
Lung tung lau đi nước mắt cùng máu tươi dấy bẩn gương mặt, Vân Phi dùng khăn trải bàn đem đầu Ảnh Thủ gói kỹ, sau đó rời đi.
Hắn không hối hận khi giết Ảnh Thủ, chỉ là cảm xúc đã từng khắc trên môi, lạnh quá…
Thiên Phật Sơn, ba chữ hừng hực khí thế võ lâm. Toàn bộ người trong võ lâm đều bởi vì lời đồn ước hẹn trên Thiên Phật sơn mà sôi trào.
Thầy trò Liễu Dục Dương chính là dưới tình huống như thế quay trở lại giang hồ, hành động này cũng không tạo nên kinh động gì, giống như giông tố bình thường trên đại dương, cho dù có ném vào vô số gạch đá cũng chỉ giống như thêm một ngọn sóng mà thôi.
Hiện tại toàn bộ võ lâm đều theo dõi nhất cử nhất động của Huyết Phách và Trác Lạc Vũ, về phần những người khác như thế nào… Cho dù La Sát và ba người kia đồng thời cùng hiện thân, chỉ sợ nếu không có tin tức quan trọng nào về Huyết Phách, dù Huyết Phách có quyền quyết định sống còn của bản thân hoặc nắm trong tay tính mạng người của môn phái mình hay không, đám tạp nhân bọn họ cũng không quan tâm.
Huyết Phách đã nói rất rõ ràng, y chết không quan trọng, bởi vì Cửu Thiên cổ tuẫn chủ dẽ kéo theo tất cả mọi người ở xung quanh chôn cùng, một khi mọi người nghĩ không ra, cùng lắm thì liền cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, đến trước mặt Diêm Vương luận công bằng, y tuyệt đối tự tin a.
Có điều, Liễu Dục Dương mang theo đồ đệ tái xuất giang hồ cũng là một tin tức tốt, bởi vì hắn cùng La Sát Phong Diệc Kỳ hợp lực sẽ có biện pháp hóa giải cổ độc trên người bọn họ, tuy rằng sẽ cần chút ít thời gian, nhưng nói thế nào cũng tốt hơn là đem tất cả hy vọng đặt trên người Trác Lạc Vũ đang bị trọng thương.
Nếu như không phải sợ bản thân và đồ đệ trong phái đều chết sạch thì bọn họ cũng sẽ thấy chết không sờn, cùng mưu tính kế sách vây công Huyết Phách, bởi vì nếu chỉ để cho một mình Trác Lạc Vũ đi đánh cược tính mạng, tự tôn và mặt mũi của bọn họ còn đâu nữa.
Nhưng khi bọn họ đưa ra ý kiến này với Trác Lạc Vũ, liền lập tức bị cự tuyệt.
“Đa tạ hảo ý của các tiền bối, nhưng ta đã quyết định sẽ đi một mình.”
“Trác trang chủ, chúng ta không thể chỉ dựa vào một mình ngươi được. Huyết Ma Tôn đã giết không ít người, như thế nào cũng phải bắt hắn đến mạng!”
“Đúng vậy, cùng lắm thì cùng chết. Có chết cũng phải kéo Huyết Phách theo làm đệm lưng.”
Bọn họ đương nhiên cũng rất muốn tin tưởng Trác Lạc Vũ, nhưng hiện tại thương thế của hắn còn chưa lành, ngay cả cầm kiếm cũng khó khăn, lương tâm của bọn họ cũng chưa đến nỗi vứt cho chó gặm, đâu thể để một mình hắn đi đối phó với Huyết Phách được.
Thật sâu liếc nhìn bọn họ, Trác Lạc Vũ không thể nói nên lời rốt cuộc cảm giác trong lòng là gì khi chính tai nghe thấy tất cả mọi người đều nhao nhao đòi giết người mình tâm ái, hoặc là, lòng hắn đã chết lặng đến không còn cảm giác gì nữa rồi.
“Ta hiểu ý tứ của các vị tiền bối, nhưng các vị còn có môn phái, gia quyến, còn có danh vọng trong võ lâm, võ lâm Trung Nguyên đã trải qua kiếp nạn như thế, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, thật sự không thích hợp hy sinh nhiều người như vậy, tương lai võ lâm còn cần các vị tiền bối ở đây nỗ lực, mà thân thể này của ta coi như cũng chỉ còn sống qua ngày, không thể cống hiến gì được nữa, ta biết cừu hận cá nhân là chuyện nhỏ, nhưng vẫn mặt dày nhờ các vị tiền bối đồng ý để ta tự tay báo thù giết cha… Nếu như một mình ta có thể chấm dứt hết thảy, tại sao còn phải kéo theo những người vô tội chịu chết? Nếu như ta không thể kết liễu Huyết Phách, đến lúc đó hy vọng các vị tiền bối tha thứ cho ta!”
Lời này nói ra rất hay, trước tiên đem trách nhiệm chụp lên đầu mình, rồi nói đến nguyện vọng cuối cùng phải làm, chốt lại bằng việc danh chính ngôn thuận ném ra một cái thang để cho mọi người thuận theo xuống núi, ngôn từ khéo léo như vậy cũng chỉ có Trác Lạc Vũ từ khi năm tuổi đã tiếp nhận giáo dục của người thừa kế gia tộc mới có thể nói ra được.
Hắn đã nói đến mức này, lại nghĩ tới hắn từng trúng độc và chịu nghiêm hình tra tấn để đổi lấy giải dược giúp nhân thủ các môn phái, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể an ủi động viên vài câu rồi ly khai gian phòng hắn đang tạm thời ở lại.
Đợi đến lúc xung quanh khôi phục yên lặng, Trác Lạc Vũ thật sâu thở ra một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn hiện tại đang ở trong một khách điếm ở chân Thiên Phật sơn nghỉ ngơi, nhưng lúc trước bôn ba đường dài công thêm thương thế chưa khỏi hẳn vẫn khiến cho hắn khổ sở nhíu mày, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.
Đột nhiên, cửa sổ bật mở, theo mùi thuốc phiêu tán vào, một thanh âm nam nhân tức giận vang lên.
“… Ta như thế nào lại không biết thân thể ngươi đã không có tương lai?”
Gia hỏa này lại nói bậy bạ gì đó? Bên ngoài có bao nhiêu người thương tiếc hắn tráng niên mất sớm… Phi, đã có ai chết đâu, sao đã đem nợ nần này tính lên đầu Huyết Phách làm cái gì?
Nghe vậy, Trác Lạc Vũ mở mắt ra, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Đây chẳng qua là lấy cớ mà thôi.”
Cho dù có chấm dứt, cũng là chính bản thân hắn lựa chọn.
“Lấy cớ cái quỷ, ngươi căn bản không cần ngăn cản mấy lão gia hỏa kia, bọn họ nếu không điều dưỡng một tháng thì không thể nào dùng võ công được.”
Đặt bát thuốc lên chiếc bàn thấp cạnh giường, Phong Diệc Kỳ thẳng thắn nói.
Biết rõ đám người võ lâm này có ý niệm vây quét Huyết Phách trong đầu, Phong Diệc Kỳ cảm thấy may mắn vì sư phụ hắn đã dự kiến trước, kiên quyết đổi phương pháp trị tận gốc trong năm ngày thành điều dưỡng một tháng, tuy rằng như vậy sẽ cùng đám người này dây dưa thêm một thời gian nhưng ít nhất không cần lo lắng bọn họ đột nhiên nóng đầu nảy sinh ý định liều chết cùng Huyết Phách đồng quy vu tận.
“Kỳ Nhi, ngươi ở đây cùng Trác trang chủ nói cái gì đó, nghỉ ngơi một chút rồi đến chỗ sư phụ uống thuốc.”
Mới vừa nghĩ đến Liễu Dục Dương, ngoài cửa liền truyền đến tiếng nói ôn nhu ấm áp của hắn.
Ngay lập tức, khuôn mặt so với nữ nhân còn kiều diễm hơn của Phong Diệc Kỳ lập tức xụ xuống.
“Ta không sao, không cần uống thuốc a!” Hắn chẳng qua chỉ lấy chút máu điều chế thuốc giúp Trác Lạc Vũ điều dưỡng, hơn nữa việc đó cũng là chuyện của hai mươi ngày trước rồi, không nghiêm trọng đến mức bây giờ còn phải uống thuốc đi?
Đem mấy lời lẩm bẩm ngậm trong miệng, hắn ai oán nhìn cánh cửa kia, sau ván cửa là người sư phụ mà hắn yêu nhất cùng với bát dược mà hắn ghét nhất đang đợi hắn.
“Có ô mai a.” Liễu Dục Dương mỉm cười, tuyệt không che giấu ý đồ dùng đồ ăn vặt dụ dỗ đệ tử của hắn.
“Sư phụ nói dối!” Phong Diệc Kỳ ảo não đối với cảnh cửa gào lên, “Đã nói khoảng thời gian ở bên ngoài này mỗi ngày ta đều có thể ăn ô mai mà.”
“Sư phụ đâu có không cho phép ngươi ăn ô mai a, chỉ là muốn hỏi ngươi có muốn cùng sư phụ ăn điểm tâm không thôi.” Lần này đem cả mình ra làm mồi nhử luôn rồi.
Đôi mắt mị hoặc mà tràn ngập dã tính kia lập tức sáng ngời. Phong Diệc Kỳ trực tiếp ném khổ dược sang một bên.
* khổ: đắng.
“Cần nghỉ ngơi không? Ta lập tức tới…” Vội vàng đem thìa nhét vào tay Trác Lạc Vũ, lại móc ra mấy bình dược nhét vào trong ngực, thân ảnh hắn nhoáng một cái đã xuất hiện ở cạnh cửa, “Này, họ Trác kia, mau uống dược đi, đợi một chút có cái gì không thoải mái thì nói với ta, đừng để ý đến những người kia, dành thời gian mà tĩnh dưỡng cho tốt…”
Phanh! Những lời còn lại bị chặn lại bên ngoài cửa, chỉ có thể lờ mờ trông thấy bộ dáng cưng chiều của Liễu Dục Dương cùng mấy lời thì thầm của Phong Diệc Kỳ, tiếng bước chân rất nhỏ dần dần rời xa…
Trác Lạc Vũ cười khổ, tuy rằng thời gian ở chung rất ngắn nhưng hắn cũng phát hiện ra tính cách của Phong Diệc Kỳ và Lôi Minh Phượng mà hắn quen thuộc hoàn toàn trái ngược.
Phượng Nhi nói chuyện sẽ thích quanh co lòng vòng, thường xuyên nói ra một câu là đã dự tính mười câu tiếp theo, cẩn thận nhạy cảm lại thích che giấu một chút ám chỉ trong ngôn từ, vì vậy nói chuyện với y phải nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ không ra chắc chắn sẽ bị lừa gạt, nhưng Phong Diệc Kỳ cá tính hấp tấp, lời nói luôn thẳng thắn minh bạch, không hề che giấu nội tâm ngay thẳng, thêm nữa hắn rất thích nói móc, cũng không cần bối phương phải đáp lại bất luận cái gì.
Có lẽ hắn cùng với Phượng Nhi đều nhạy cảm giống nhau, nhưng cái khác chính là Phượng Nhi của hắn mỏng manh dễ vỡ, mà hắn lại là người cực kỳ mềm dẻo kiên cường.
Có đôi khi nhìn Liễu Dục Dương và Phong Diệc Kỳ bên nhau, liền không tự chủ được mà nghĩ, giả như lúc trước hắn có thể bảo vệ tốt Phượng Nhi của hắn, có phải hay không ngày hôm nay hắn sẽ cùng Phong Diệc Kỳ buông lỏng để phòng, bởi vì phiền toái mà thì thầm, phàn nàn một chút, có thể làm cho hắn lộ ra bộ dáng tươi cười mỹ mãn…
Bất quá, hết thảy đều đã muộn.
Uống xong bát thuốc nồng đặc, hắn phát hiện mùi vị này rất thích hợp với tâm tình của hắn bây giờ.
Vị đắng chát trong miệng khiến hắn buồn nôn, khó có thể nuốt xuống rồi lại phải nuốt, cắn răng uống xong nhưng vẫn không xua tan được thứ mùi vị đó… Nhưng hắn không có lựa chọn, chỉ có thể uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén không lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần một lúc thì cửa lại một lần nữa đẩy ra.
“Trác công tử!”
Đẩy cửa đi vào là Bạch Ngạn Hải, phía sau còn có Liễu Dục Dương cùng mấy vị võ lâm tiền bối, trên mặt mỗi người đều là thần tình phức tạp, muốn nói lại thôi, điều này làm cho trong lòng Trác Lạc Vũ thoáng qua một tia bất an.
Bởi vì xấu hổ với tư cách đệ tử bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn khiến cho Bạch Ngạn Hải tuy rằng đi cùng bọn họ hành động nhưng vẫn tận lực tránh chạm mặt tiền bối các phái, lần này xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mới có thể khiến cho bọn họ đến cùng một lúc thế này.
“Chuyện gì?” Ngồi dậy, cảm giác được miệng vết thương co rút đau đớn, hắn bởi vì bất mãn với tốc độ phục hồi của bản thân mà nhíu mày.
“Cái kia…” Bạch Ngạn Hải nhìn hắn, ngược lại có chút do dự.
“Trác trang chủ, chúng ta mới nhận được tin, Trác gia chủ trạch xảy ra cháy lớn, lệnh đường lâm nạn.”
Hắn không nói thêm gì, bởi vì không ai có thể tỉnh táo tiếp nhận tin tức mẫu thân đột ngột qua đời, hắn chỉ có thể vừa nói vừa đi đến gần giường, tùy thời chuẩn bị ra tay dự phòng Trác Lạc Vũ bởi vì tâm tình phập phồng mà ảnh hưởng đến kinh mạch.
Trác Lạc Vũ khẽ giật mình, theo bản năng hỏi ngược lại một câu.
“Cái gì?”
Hắn có chút hoài nghi mình nghe lầm, nhưng ánh mắt và biểu cảm của mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều cho hắn biết mình không hề nghe lầm.
Lúc trước nghe tin phụ thân và đệ đệ chết thảm hắn cực kỳ đau buồn, tự giam mình trong phòng ba ngày mới có thể ép buộc bản thân tiếp nhận sự thật, nhưng cảm giác hiện tại ngược lại có chút trống rỗng.
Không phải là không quan tâm mẫu thân, mà là đầu óc trống rỗng, suy nghĩ như bị bịt kín bởi một tầng sương trắng, nghĩ không rõ đoán không ra… Hắn như là đã biết tin “mẫu thân đã chết”, nhưng không cách nào đem ý nghĩa của mấy chữ kia tiếp thu…
Tử vong, không phải chỉ là không còn được gặp lại nữa thôi sao? Còn có nghĩa là hắn không còn cơ hội nói cho nàng nghe, cũng không cách nào nghe thấy thanh âm của nàng nữa, không còn cảm nhận được hơi ấm của nàng, cũng không được ăn đồ ăn nàng tự tay nấu nữa…
Không kịp đáp tạ công ơn nuôi dưỡng, không có cơ hội tâm sự cùng nàng. Năm đó vì tức giận mà rời khỏi nhà, ngay cả tang lễ của phụ thân hắn cũng không trở về, bởi vì hắn cảm giác mình không còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông Trác gia…
Từ sau khi quyết định muốn cùng Huyết Phách đồng quy vu tận, càng không nghĩ tới việc trở về nhà, chỉ sai người tính toán an bài, che giấu hành tung của nàng cho đến khi võ lâm hỗn loạn chấm dứt, bảo đảm an toàn cho nàng nhưng bị nàng cự tuyệt, nàng tình nguyện lấy tư cách gia chủ Trác gia tử thủ Trác gia tiết khí cũng không muốn mang danh tham sống sợ chết.
Sau khi biết được hồi đáp này, hắn chỉ đem nhân thủ đã tài bồi mấy năm an bài xung quanh chủ trạch, bản thân vẫn không trở về, bởi vì không muốn để cho nàng phải chờ đợi, càng không muốn khiến nàng thương tâm, cũng không biết phải đối mặt thế nào với người đã hại hắn và Phượng Nhi đi đến bước đường cùng này, sợ bản thân thốt ra những lời chất vấn bất hiếu, vì vậy tình nguyện hy vọng nàng coi như không có đứa con trai này.
Không có quá nhiều hoài niệm, nên khi biết tin nàng qua đời, phát hiện bản thân chưa từng bao giờ nghĩ đến sẽ mất đi nàng.
“Trác trang chủ…” Hắn không có chút phản ứng nào khiến cho Liễu Dục Dương vô cùng hoang mang, tiến lên muốn dò xét mạch tượng của hắn.
“… Không… Không sao.” Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình, có vẻ rất gần lại như rất xa, rõ ràng phát ra từ miệng hắn, nhưng nghe ra có chút không thật, “Không việc gì, ta không sao… Đừng lo lắng…”
Hắn có chỗ nào gọi là không sao? Sắc mặt trắng bệch không nói, ánh mắt cùng ngữ khí đều không sai a!
Bọn họ thà rằng hắn vô cùng kích động hoặc giãy giụa truy vấn cái gì, hoặc là yêu cầu để cho hắn một mình yên tĩnh cũng được, phản ứng nào cũng đều tốt hơn khuôn mặt tỉnh táo không biểu cảm lúc này, ánh mắt và khẩu khí đều trống rỗng như người mất hồn…
Bạch Ngạn Hải theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Liễu Dục Dương cùng các vị trưởng bối, tất cả mọi người cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ đều sống trong võ lâm huyết tinh phong vũ, cũng ít nhiều thể nghiệm nỗi đau mất đi người thân hoặc tri kỉ, tự nhiên cũng hiểu được rằng ở thời điểm này có nói ra mấy câu đại loại như thật đáng tiếc, nén bi thương đều không có tác dụng, phần đau đớn tan nát cõi lòng này chỉ có thể dựa vào chính bản thân vùng vẫy thừa nhận mà thôi.
Liễu Dục Dương lấy một bình ngưng thần dưỡng tâm hiệu quả mở ra, để cho mùi thuốc được đặc biệt tinh luyện nhẹ nhàng phiêu đãng trong phòng, sau đó cùng mọi người rời đi.
Trác Lạc Vũ vẫn giữ nguyên tư thế, cứ ngồi như vậy thật lâu, mùi hương thoang thoảng của ngưng thần dược hòa lẫn với mồ hôi, không biết có phải ảo giác hay không rất giống như mùi vị cái ôm của mẫu thân trong trí nhớ…
“Vũ Nhi, để nương nhìn xem, tại sao con lại gầy như vậy? Ở cùng với sư phụ cũng phải tự chiếu cố bản thân a…”
“Lại cao thêm nữa rồi. Mau đến mặc thử y phục nương mới may cho con, không vừa thì để ta sửa lại, lần này con chỉ ở nhà một tháng, ta muốn may thêm mấy bộ cho con mang đi.”
“Vũ Nhi, Vũ Nhi… Đừng sợ, nương ở đây… Tướng công, Vũ Nhi vẫn chưa hạ sốt, đại phu đâu?”
Những hình ảnh tưởng rằng đã sớm quên mất lúc này lại hiển hiện rõ ràng trong đầu, nhớ tới nàng thân là phu nhân Trác gia lại tự tay may y phục và làm điểm tâm cho hắn, khi hắn bị bệnh thì không quản cực nhọc thức trắng đêm trông chừng hắn, nhớ đến bàn tay ấm áp và khuôn mặt hiền từ của nàng, sương mù trong đầu dần dần tản đi, khiến cho hắn nhìn rõ rốt cuộc mình đã bỏ lỡ thứ gì
Mặc kệ nàng đã từng đối với hắn làm ra chuyện gì, đều không thể xóa sạch hơn hai mươi năm nàng yêu thương chăm sóc hắn. Mà nàng, ở nơi hắn không cách nào bảo hộ… chết rồi…
Giơ cánh tay lên, đem mặt vùi sâu vào trong tay áo, cắn chặt răng, thống khổ tuyệt vọng mà nức nở nghẹn ngào.
“Nương…”
Cho dù nói xin lỗi, mặc kệ có nói bao nhiêu lần chăng nữa, nàng cũng không nghe được…