Huyết Phượng Cung

Chương 26: Thiên Nhẫn các chủ



Hiện tại cách hoàng cung trăm dặm về phía phía Đông, trên đỉnh núi Phàn Cơ có một bóng hồng như ma quỷ xẹt qua, thoắt một cái đã nhìn không thấy nữa.

“Cung nghênh các chủ trở về!” Thủ vệ nơi này nhìn thấy bóng hồng xẹt qua thì ào ào lui sang hai bên nhường đường.

Bóng dáng kia miễn cưỡng nâng tay phất phất, ý bảo không có việc gì, rồi nhanh chóng lướt vào bên trong.

“Các chủ trở về rồi!” Bên trong căn phòng bí mật có bốn người đang cung kính đứng chờ, thấy bóng hồng y xẹt qua lập tức quỳ xuống trăm miệng một lời nói.

“Đủ.” Bóng hồng kia lúc này mới dừng lại, ngồi dựa giữa ghế huyết mãng chạm khắc hàng ngàn độc xà.

Bốn người kia nghe vậy liền nháy mắt đồng loạt đứng dậy, nhưng vẫn là cúi đầu không dám nhìn thẳng vào bóng hồng kia.

Đó là các chủ của bọn họ a, các chủ Thiên Nhẫn Các nổi tiếng giang hồ.

Trong giang hồ vốn lưu truyền một loại truyền thuyết về Thiên Nhẫn các. Nếu nói đến mười năm trước đây người ta nghe đến ba chữ này chắc chẳng hề có một chút ấn tượng nào, nhưng từ khi tân các chủ vừa nhận chức, tiếng tăm của tổ chức sát thủ thủ đoạn độc ác như ma quỷ giết người không ghê tay bọn hắn lập tức trấn động cả Tây Lãnh quốc, còn có xu thế không ngừng lan rộng ta các quốc gia xung quanh.

Thiên Nhẫn các lúc này vô cùng lớn mạnh, từng sát thủ từ bên trong đi ra đều giống như tu la địa ngục săn đón linh hồn con người xuống địa ngục, không cần biết ngươi là ai muốn giết người nào, chỉ cần ra một cái giá hợp lí thì cho dù là hoàng đế bọn họ cũng không ngại xuống tay.

Muốn làm cho một tổ chức trong vòng mười năm chấn động đại lục như vậy cũng không phải người thường có thể làm được.

Thiên Nhẫn các chủ, tồn tại trong giang hồ chỉ giới hạn là một loại hình ảnh mơ hồ, nguyên nhân là chưa người nào nhìn thấy hắn, chỉ biết vị các chủ này luôn một thân trường bảo đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa tung, trên mặt còn đeo mặt nạ bạc, thị huyết làm cho người ta không dám đến gần.

Thần long không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi này, hắn tàn sát trên giang hồ bao nhiêu năm nay, đều chọc cho người ta nghe tên đã sợ mất mật, không người nào dám cùng Thiên Nhẫn các đối kháng.

Lúc này, hắn đang lười biếng dựa người trên ghế cao, một thân trường bào màu đỏ tươi như máu khiến người lóa mắt kia không thể nhận sai được, trường bào tản ra trên ghế như một bãi máu loang lổ làm người ta sởn gai ốc.

Hắn một tay chống đầu, cả người hơi nhiêng nhiêng, một đầu tóc dài đen không có gì chói buộc chảy xuôi xuống bờ vai hắn vương trên ghế giống như một dòng nham thạch nhỏ, cần cổ trắng nõn, bả vai săn chắc……yêu diễm không nói lên lời, cũng nguy hiểm thần bí không nói nên lời.

Nổi bật trên người hắn chính là mặt nạ màu trắng kia, mặt nạ che đi nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra cái mũi cao đẹp và đôi môi mỏng hơi hơi gợn lên tựa tiếu phi tiếu….. Cặp mắt đen sâu thẳm ẩn dưới mặt nạ bạc, hơi hơi nhíu lại tỏa ra một tia yêu mị, quyến rũ ánh mắt đối phương không thể rời khỏi.

Âm thanh ma mị của hắn quanh quẩn trong căn phòng, mặc dù đã quá quen thuộc với người trước mặt nhưng tứ đại hộ pháp cúi người phía dưới vẫn không nhịn được âm thầm đổ mồ hôi hột, hảo đáng sợ a.

Một nam nhân mặc trường bào trắng tuyết ở trong đó đi ra, hắn nhướng nhướng mày một chút rồi cẩn thận lên tiếng: “Bẩm báo các chủ, thuộc hạ báo tin mong người trở về là vì người Hầu phủ tới.”

Các chủ từng dặn dò qua bọn họ, không cần biết là gì nhưng nếu người Hầu phủ đưa đến tín thư thì phải lập tức báo tin cho hắn, không được chậm chễ.

“Hầu phủ?” Lời nói chậm rãi phun ra từ cánh môi đỏ tươi của hắn, lạnh lẽo vô tình lại giống như cười cợt.

Người kia không nói hai lời liền cung kính dâng lên tín thư lên, sau đó liền quay lại chờ đợi mệnh lệnh.

Thiên Nhẫn các chủ tao nhã nâng tay tiếp nhận tín thư, sau đó lười biếng từ từ mở ra. Ánh mắt liếc nội dung trên đó một cái, sắc mặt chợt trầm xuống, giống như có hàn khí khuếch tán từ người hắn ra bốn phương tám hướng.

“Quả thực đủ lớn mật.” Cư nhiên dám uy hiếp hắn làm loại việc như vậy.

Ánh mắt Thiên Nhẫn các chủ đảo qua trên người bốn hộ vệ của mình, “Mạn Phi Lạc là người nào?”

Bốn người ở bên dưới nghe vậy thì sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phản ứng kịp.

“Các chủ, Mạn Phi Lạc là nữ nhi của Trấn quốc đại tướng quân Tây Lãnh quốc, Mạn Hùng. Nàng ta hiện tại là Quý phi nương nương trong hậu cung Tây Lãnh.” Một vị hộ vệ tiến lên bẩm báo.

“Theo như thông tin trong tay Thiên Nhẫn các chúng ta, nữ nhân này năm tuổi gặp biến cố, cả tướng quân phủ bị người đột nhập ám sát, mẫu thân nàng là Hứa Ưu Sương chết cùng đêm hôm đó, từ đó nàng ta trở thành si ngốc, nhu nhược vô năng. Vốn đều trú ở trong Tướng quân phủ không ra nhưng không hiểu sao Mạn Hùng quyết định cho nàng tiến nhập vào hậu cung.” Một người khác cung kính bẩm báo, “Các chủ, nếu ngươi cần thêm thông tin thuộc hạ lập tức tra rõ.”

“Không cần” Nam nhân trên ghế nghĩ nghĩ, vẻ mặt không sao cả từ chối.

Bất quá cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.

“Các chủ, cần chúng thuộc hạ ra tay sao?” Vị hộ vệ lên tiếng đầu tiên kia thị huyết đưa ra câu hỏi, sát khí trong lúc vô tình bộc phát ra ngoài.

Hồng y nam tử nghe vậy thì trầm mặc một lúc, đột nhiên xua tay nói: “Không cần, bản các chủ tự mình động thủ.”

Bốn người nghe vậy thì đồng thời sửng sốt ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn quả thực không tiêu hóa kịp lời nói của các chủ mình.

“Làm sao?” Nam nhân bất động thanh sắc, nhìn vẻ mặt giống như gặp quỷ của tứ đại hộ vệ bên dưới thì không nhịn được kéo ra khóe miệng diêm dúa lẳng lơ.

Coi như trả chúng một cái nhân tình, mười năm trước không phải đã ước hẹn như vậy sao? Lần này giải quyết cho xong vậy.

Nhưng mà muốn đích thân bản các chủ ra tay giết nữ nhân, nữ nhân kia mong là có phân lượng một chút, đừng để bản các chủ thất vọng là được!

Bầu trời đêm nay dường như tối tăm hơn bình thường, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng nhiều đến thần sắc lẳng lặng trống rỗng của Mạn Châu, quanh thân nàng đều là thờ ơ thản nhiên.

Hồng Y cùng Lục Y đứng ở phía sau không hiểu được lo lắng, tiểu thư càng ngày càng thích trầm mặc ngẩn người. Ngay cả vết thương trên bả vai các nàng nhìn cũng muốn sợ hãi vậy mà tiểu thư cũng không để ý một chút.

Ánh nến ngoài hành lang chiếu rọi xuống sắc mặt hơi trắng bệnh của Mạn Châu, nàng giống như đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì thì đúng hơn.

Buổi sáng hôm đó nghe Lý công công kia nói chuyện, nàng hiện tại cơ bản đã nắm được tình hình chính trường Tây Lãnh này.

Tân hoàng đăng cơ được năm năm rồi.Triều chính có lão Thừa tướng mắt cao hơn đầu không che giấu dã tâm thao túng, nịnh thần Hầu gia ba đời là nguyên lão trọng thần không dễ dàng động thủ. Binh quyền chia năm sẻ bảy, ba mươi vạn hùng binh trong tay phụ thân trên danh nghĩa của nàng, hai mươi vạn trong tay Tấn Minh vương gia, hai mươi vạn khác lại thuộc về Kim Ngô tướng quân dòng dõi đại thế gia.Trên dưới hậu cung không ngày nào yên ổn, Thái Hậu tuy không thể hiện rõ ràng dã tâm nhưng đều dùng quyền lực phượng ấn trong tay không ngừng củng cố cho nhà mẹ đẻ Ngụy gia. Kinh Thương hầu như một nửa do Hầu Phủ cùng An Ly vương gia thao túng. Biên giới cũng không mấy ngày an ổn….

Loạn, quả thực đủ loạn! Năm năm có lẽ là quá ít để có thể diệt trừ được loạn đảng.

Nhìn bộ dáng cho dù trời có sập đều không nhíu mi một cái của của Cung Lệ Hoa, nàng quả thực không thể tưởng tượng ra cục diện này.

“Tiểu thư, nô tỳ vừa nhận được tin, không quá mấy ngày đại thiếu gia sẽ về tới kinh thành.” Trong giọng nói của Hồng Y phía sau có chút hưng phấn vang lên, nhưng không làm Mạn Châu có nhiều chú ý. Trong đầu Mạn Châu giống như lơ đãng xẹt qua hai gương mặt không mấy ấn tượng trong kí ức của Mạn Phi Lạc, phụ thân cùng đại ca? những từ ngữ này đối với nàng thật xa lạ.

Lúc này đột nhiên có ngọn gió lớn quét qua toàn bộ tẩm điện, ánh nến trong phòng lay động một cái rồi đột nhiên đồng loạt vụt tắt, làm mọi thứ chìm trong màn đêm đen kịt như mực. Lục Y cùng Hồng Y đồng thời rút ra trường kiếm giấu trong người cảnh giác nhìn bốn phía, thính giác trong đêm đen phá lệ nhạy bén, lại không phát hiện được cái gì. Nhưng mặc dù không phát hiện ra đối phương các nàng cũng cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt bao vây lấy mình, các nàng không phải đối thủ của đối phương!

Da đầu tê dần, hai người mạnh mẽ bảo hộ Mạn Châu ở hai phía.

Mạn Châu ngưng thần nhíu chặt mày liễu, nhìn lên một góc tiểu lâu đối diện cửa sổ sát đất trước mặt mình, phượng mâu không một gợn sóng giống như nguy hiểm kia không phải hướng nàng mà đến vậy.

“Ngươi là người nào?” Ánh mắt Mạn Châu lẳng lặng nhìn, ám vệ quanh Huyết Phượng cung của nàng không phải ít, người này lại có thể tránh né tất cả ra vào như chỗ không người là vì muốn cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.