Huyết Phượng Cung

Chương 49: Náo loạn Chính Kiền cung



Thanh âm này đế thật đúng lúc, tựa như làm cho đám người đang rối loạn trước mặt yên tĩnh trong nháy mắt, đến ngay cả nữ nhân đang chảy máu kia cũng ngừng la hét mà ngóng trông ra ngoài đại điện.

Thái hậu nương nương một thân hoa phục vịn tay Thái giám tổng quản bước vào đại sảnh, đi bên cạnh bà ta là Trưởng công chúa Cung La Y cả người hoàng y, ở phía sau một chút còn đi tới một nữ tử Mạn Châu không có chút ấn tượng.

Nữ nhân này dung nhan thanh tú đoan trang, trên người vô thức lộ ra khí chất cao quý, nàng ta mặc y phục cẩm bào chỉ phi vị mới có thể mặc, mà nhìn gương mặt có chút tái nhợt bệnh tật kia không ai khác chỉ có thể là Thục phi Phùng Thải Uyên. Nàng ta vừa bước vào liền nở nụ cười không rõ ngụ ý, ánh mắt trong suốt không ngừng quan sát trên người Mạn Châu, có chút trào phúng cũng có chút nghiên cứu kĩ.

Vừa nhìn thấy Thái hậu, cung nhân đang có mặt trong đại sảnh Chính Kiền cung đều nhất mực cúi rạp xuống hành đại lễ.

Quân Mi vừa nhìn thấy người tới thì liền giống như người sắp chết đuối tìm được cong rơm cứu mạng, nàng ta lập tức đẩy đám cung nữ vây quanh mình, cố gắng lết thân mình đến trước mặt Thái hậu, khóc đến tê tâm liệt phế:

“Thái hậu, người phải lấy công đạo cho thần thiếp, ô …ô..” Quân Mi như bị muôn vàn ủy khuất, mặc kệ thân mình đang đau đớn gắng sức chỉ tay vào người Mạn Châu, “Người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.”

“Làm chủ?” Thái hậu lúc này mới liếc mắt nhìn nàng ta, đến khi ánh mắt lạnh lùng chạm đến một mảnh đỏ sẫm thì lập tức lớn tiếng hô: “Thục Chiêu dung đây là làm sao, các ngươi còn không mau lập tức thỉnh thái y, chảy máu như vậy, không phải là xảy thai chứ?”

Một câu này vừa ra, trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch. Cung nhân quỳ đầy đất không dám lên tiếng dù chỉ một chữ.

“Thục Sa, mau đến xem cho nàng!” Thái hậu không khách khí ra lệnh, không ngờ nữ quan bên cạnh Thái hậu vậy mà biết y thuật, nàng ta không nói hai lời liền tiến lên kiểm tra trên người Quân Mi, không quá một khắc liền biến sắc nói: “ Bẩm thái hậu, long thai của Thục Chiêu dung nương nương không thể giữ được, nô tỳ nghĩ phải đợi thái y đến tìm cách lấy cái thai chết yểu ra. “ Nói đoạn nàng liền điểm vài huyệt đạo trên người Quân Mi giúp nàng tạm thời cầm máu để chờ thái y đến.

Thái hậu liếc nàng ta một cái rồi dừng ở trên người Mạn Châu, nở nụ cười đầy lạnh lùng nói: “Ngươi nói, là người nào hại ngươi, hoàng tự của Cung gia ta sao có thể chịu đựng sự ô nhục như vậy?”

Thấy cơ hội đến trước mặt, Quân Mi càng khóc lóc thương tâm hơn, nhưng đau đớn làm nàng ta không thể nói chuyện, chỉ có thể liều chết chỉ tay vào trên người Mạn Châu cách đó không xa.

Thái hậu đứng thẳng thân người, nhìn theo ngón tay nàng ta thì như hiểu ra cái gì, lập tức hướng tới Ngự lâm quân bên ngoài hét lớn: “Người tới, Mạn quý phi cố ý mưu hại hoàng tự, tội không thể tha, mau đem xuống, trượng tễ.”

Vài ngự lâm quân ở bên ngoài không rõ chuyện gì xảy ra, vừa nghe thấy tiếng hô có người mưu hại hoàng tự của Thái hậu nương nương thì lập tức xông vào.

Cung La Y vừa nghe được lời này lập tức kinh hãi, lúc này cũng không nghĩ được nhiều liền gấp giọng nói: “Mẫu hậu, dù sao đây là cung điện của hoàng thượng, nếu tự tiện trượng tễ như thế cũng có phần không đúng. Hơn nữa, chuyện này còn chưa rõ ràng!”

“Ai nha, trưởng công chúa thật giống như đang bênh vực Lạc muội muội a, bản cung cũng thay muội muội lo lắng đấy!” Phùng Thải Uyên đột nhiên bước lên phía trước, tận lực đè nén cơn ho khan của mình nhỏ giọng nói, “Thái hậu a, thần thiếp nghĩ nên báo cho Hoàng thượng một tiếng mới đúng, dù sao việc Thục muội muội mang thai đúng là rất mới mẻ!”

“Mẫu hậu?” Cung La Y lập tức ngắt lời Phùng Thải Uyên, ánh mắt có chút lo lắng nhìn gương mặt không mấy quan tâm của Mạn Châu trước mặt.

Thái hậu nghe vậy chợt nhíu mày, liếc mắt nhìn Cung La Y cùng Phùng Thải Uyên hai người hai sắc mặt, sau đó nhìn chằm chằm Mạn Châu, “Ý ai gia đã quyết, người tới, bắt nàng mang ra ngoài.”

Cấm vệ quân có ý đồ tiến tới chỗ Mạn Châu, Lục Y cùng Hồng Y vừa nhìn thấy lập tức biến sắc, không chút do dự rút ra trường kiếm bảo hộ trước người nàng.

“Lớn mật, đây là đâu mà các ngươi dám mang theo vũ khí, các ngươi, bắt ba nàng lại.” Thái hậu không chút khách khí vỗ mạnh lên mặt bàn, tròng mắt như bó đuốc nhìn Mạn Châu một thân huyết y vẫn đứng ở đó không một chút biến sắc, liền lấy khí thế kinh người mở miệng.

Tiếng nói vừa rơi xuống, ngự lâm quân vây quanh trong phòng lập tức rút gươm từ bên hông, nhằm thẳng vào ba người giữa đại điện.

“Kẻ nào dám?” Sắc mặt Lục Y cùng Hồng Y đều rất lạnh, tiểu thư của các nàng là Nhị tiểu thư tốn quý của Mạn gia, là Quý phi nương nương do chính tay Hoàng thượng sắc phong, thế nhưng Thái hậu kia ngang nhiên chụp mũ lên đầu tiểu thư như thế, thật sự là đáng giận, đám tôm tép này nếu muốn động đến một sợi lông trên người tiểu thư, vậy liền bước qua xác các nàng trước đi.

Hai người đồng thời phi thân lên, tốc độ ra tay vô cùng tàn nhẫn, chiêu thức mạnh mẽ, nào giống thị nữ hầu hạ thông thường. Đại sảnh Chính Kiền cung nhất thời loạn thành một đoàn.

Mạn Châu nhìn đao quang kiếm ảnh trước mắt, ánh mắt có chút lạnh lẽo, mặc dù không có chút động tác nào nhưng trên người nàng mang theo một áp lực nặng nề vô hình không cho phép người đến gần.

Phùng Thải Uyên kia chính là nữ nhi của Thừa tướng đương chiều, từ nhỏ bệnh tật quấn thân không thể làm việc nặng, từ khi nhập cung liền chỉ ở lì trong Hi Hòa cung không tiếp xúc với bên ngoài. Nàng ta sẽ không liên quan đến vị chủ tử mà hắc y nhân ở ngục thất kia nhắc tới? Ánh mắt trong suốt không thể nhìn thấu kia ngược lại làm Mạn Châu nổi lên một tia đề phòng.

Bất quá tuồng vui này cũng chỉ đến mức độ này mà thôi, cho dù là Thái hậu cũng không thể nào diễn tiếp…

“Tất cả dừng tay cho trẫm.”

Thanh âm ngoan lệ đột nhiên vang lên giữa đại điện hỗn loạn, tất cả người bên trong đều chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám người xong từ bên ngoài khống chế, ngay cả Lục Y cùng Hồng Y đều bị hai thanh kiếm sắc bén đặt trên cổ.

Sự tình quá mức đột ngột, Thái hậu đều phản ứng không kịp đã thấy Cung Lệ Hoa một thân long bào đi lướt qua mình, phía sau hắn là Tấn Minh vương gia Cung Thiên Tuyệt cùng Thống lĩnh Cấm vệ quân Tang Dực dẫn theo một đám cấm vệ quân mặc áo giáp đen tuyền.

Sao có thể?

Thái hậu quả thực bị bất ngờ không nhẹ, vì muốn ngăn cản tin tức truyền đến Ngự thư phòng, bà ta đã an bài không ít cung nhân canh chừng cùng phong tỏa tin tức, vậy mà hắn ta vẫn có thể tới nhanh như vậy? Ngay cả tiếng nội thị thái giám thống báo hắn giá đáo đều không có.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Phùng Thải Uyên buông tay cung nữ đỡ mình, hơi cúi thân người hành lễ, trong thanh âm dường như mang ý cười nhàn nhạt, cung nhân đi theo nàng ta cũng đồng loạt quỳ xuống.

Cung Lệ Hoa không nhìn sắc mặt biến sắc của Thái hậu, cũng không để ý đến Thục Chiêu dung đã gần như hôn mê được cung nữ đỡ trên mặt đất, hắn nhấc chân lướt qua tất cả đám người đến trước mặt Mạn Châu.

“Ai dám động tay với nàng, trẫm liền lập tức giết người đó.” Một khắc này, mọi người đều cảm nhận được sát khí đang không ngừng ngưng tụ vây quanh người Hoàng thượng, thật sự làm người khác phải sợ hãi. Vừa nói hắn vừa vương tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có chút lạnh của Mạn Châu, động tác nhẹ nhàng mà tự nhiên, thậm chí trong mắt hắn nhìn nàng còn bớt đi không ít lạnh lẽo bình thường.

Đầu ngón tay ấm áp của hắn chạm vào bàn tay nàng khiến Mạn Châu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đến khi đôi mắt thâm trầm của hắn đụng tới mắt phượng trong suốt chứ ý cười nhàn của nàng, mới dừng lại động tác của mình, quay đầu liếc nhìn Thái hậu có chút sững sờ ngồi trên trường kỉ.

“Dược Thùy, lập tức đến xem bệnh cho Thục Chiêu dung!” Cung Lệ Hoa thấp giọng nói.

Dược Thùy lập tức từ trong đám người theo hắn đến đi ra, không tiếng động bắt mạch cùng chữa trị cho Quân Mi.

“Tang Dực, đem tất cả đám người này chém đầu cho trẫm.”

Tang Dực hơi hơi nhíu mi bước đến, nhìn Lục Y Hồng Y một cái lại liếc mắt nhìn Mạn Châu bên người Hoàng thượng, nhất thời không biết làm thế nào, hai nữ quan này cũng chém? Cuối cùng hắn liền vung tay ra lệnh khống chế đám người mang ra ngoài.

“Thái hậu, người có phải hay không nên cho trẫm một lời giải thích?”

Sắc mặt Thái hậu có hơi trắng bệch, nhưng nghĩ lại mình đường đường là nhất quốc chi mẫu của Tây Lãnh quốc, lúc nào thì tới phiên một thằng nhóc như hắn chất vấn bà?

“Giải thích? Ai gia tại sao cần giải thích? Hoàng thượng, có phải ngươi thực sự bị nàng dùng yêu thuật mê hoặc rồi hay không, hài tử của ngươi bị hại ngay trước mặt ngươi còn không nhìn thấy, ai gia cũng là vì ngươi mà diệt trừ hồ ly tinh này, ngươi còn dám chất vấn ai gia?

Cung Thiên Tuyệt vừa nghe vật liền khẽ cong môi cười: “Thái hậu thật sự có tâm, bản vương vậy mà nghe có người nói chính Thái hậu hạ lệnh Thục Chiêu dung đến nơi này?”

“Ngươi?” Thái hậu quay đầu trừng mắt nhìn Cung Thiên Tuyệt một thân tử y sang quý, nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.