Huyết Phượng Cung

Chương 6: Lạc quý phi sống lại



Trong phòng thoang thoảng chút mùi thuốc.

Yết hầu từng trận khô nóng lại dát rất khó chịu, Mạn Châu nhíu mày mở ra phượng mâu mờ mịt.

Mạn Châu xoa xoa thái dương đau nhức, ngồi dậy. Nàng đang ở...trên giường.

Giường lớn chạm khắc hoa văn cổ đại, rồng bay phượng múa, màn sa mỏng manh buông lơi, trên bức bình phong họa đồ đằng phong thủy, bình cổ ngàn năm, xen lẫn trong không khí là mùi trầm hương thoáng qua….

Còn có bạch y trên người… tất cả đều là cổ đại, chuyện xảy ra hôm trước thực không phải là mơ, nàng là xuyên qua sao? Ở một thời không khác, nàng thực đã gặp A Lệ sao?

Nàng là một vong hồn nơi dị thế, linh hồn nàng ở đây, vậy linh hồn của thân xác này đi đâu rồi? Hiện tại nàng là Mạn Châu, hay vẫn là Mạn Phi Lạc đây?

Lau một lớp mồ hôi lạnh trên chán, nghĩ lại mọi thứ đã qua, Mạn Châu không khỏi bật cười. Suy nghĩ tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước đây, quả nhiên là giấc mộng Nam Kha, hư hư thực thực.

A Lệ, nếu được gặp chàng ở nơi này, vậy Tiểu Châu sẽ dùng hết kiếp này của mình để bù đắp cho chàng……

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đêm nay tuyết xem như đã tạm thời ngừng rơi rồi, nhiệt độ thực thấp. Dưới ánh nến khi ẩn khi hiện của đèn lồng lay động, trên hành lang cửu khúc Lục Y đang bưng một khay dược trên tay bước đến tẩm phòng.

Lục Y nhìn bát dược trên khay, thực sự có một chút bấc đắc dĩ lóe lên trong lòng. Với một ám vệ luôn sống trong bóng tối mà nói để rất nhanh thích ứng với cuộc sống ngoài ánh sáng quả thực không rõ ràng. Nàng trước kia đối diện là cả ngày đánh đánh giết giết, hết mình liều chết bảo hộ chủ tử, nàng chỉ cần có một thân hình linh hoạt và ra tay chuẩn xác… Mà hiện tại, ngày ngày đều sống giữa âm mưu dương mưu, tinh thần đều căng như dây đàn, lúc nào cũng nghĩ phải đề phòng đám oanh oanh yến yến của hoàng đế đại nhân gây khó dễ cho tiểu thư các nàng, còn mệt hơn nhiều so với cuộc sống trước kia a.

Lục Y nhìn về cuối con đường hành lang nhớ đến Nhị tiểu thư trước kia, nha đầu kia từ trước đều cười cười nói nói, líu lo khiến cả Tướng quân phủ đều vì nàng mà tràn đầy sức sống, chỗ nào có nàng đều đầy ắp tiếng cười, nàng rất thích quấn quýt bên phu nhân cùng Tướng quân, rất hay trêu đùa cùng Đại thiếu gia… Hiện tại tiểu thư đầu đầy bóng ma, cả ngày đều nghĩ sợ bóng tối và sợ lạnh. Lục Y thở dài. Này cũng chỉ có thể trách số phận trêu người, một đêm chứng kiến cảnh thảm sát đẫm máu như vậy, đừng nói tiểu thư, ngay đến nàng đều cảm thấy ớn lạnh.

Tướng quân từng chỉ rõ cho nàng, nơi hoàng thành này, ngoài Tướng quân phủ thì còn duy nhất Hoàng thượng có thể mang lại an toàn cho tiểu thư. Nàng không hiểu vì cái gì tướng quân có thể tin tưởng hoàng đế trẻ tuổi này như vậy…..

Nhưng nhìn cách đối xử của hắn với Mạn gia, với tiểu thư xem…

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Bên ngoài tẩm phòng có tiếng vang rất khẽ, Mạn Châu ngưng thần nghe được một vài nhịp tiếng bước chân, người tới là nữ, hơn nữ tu vi không kém. Thực không ngờ khi linh hồn nàng xuyên qua vậy mà giác quan vẫn nhạy bén như cũ.

Lục Y mang theo tâm trạng nặng nề bất an vào trong phòng, nhưng đến khi nhìn thấy toàn cảnh bên trong, Lục Y không nhịn được mà lạnh toát sống lưng.

Giữa ánh đèn mông lung, rèm giường nhẹ nhàng lay động nào đâu còn thấy bóng dáng nhỏ bé nằm trên giường lớn nữa, Lục Y run run nhìn về phía cửa sổ lớn trong phòng, nghi ngờ hỏi:

“Tiểu…Tiểu thư?” Lục Y từ trước đến nay đều được tướng quân khen ngợi là một người bình tĩnh, có một lần huấn luyện nàng cùng Cố Phong không cẩn thận rơi xuống dưới vách Hoằng sơn. Nàng và Cố Phong đều bị thương nặng, dưới hoàn cảnh tối tăm không gọi được người cứu trợ, không xác định được phương hướng, nguy hiểm trùng trùng khắp nơi, nàng vẫn trấn định phối hợp với đồng đội vừa chữa thương vừa tìm đường trở ra. Nhưng không hiểu sao lần này nhìn thấy Nhị tiểu thư nàng quen thuộc từ nhỏ, tâm Lục Y run run, có một cảm giác lạnh lẽo leo dọc sống lưng nàng, làm nàng hít thở không không, có chuyện gì xảy ra với tiểu thư vậy?

Mạn Châu không nằm trên giường nữa mà đi chân trần ngồi trên bệ cửa sổ lớn. Bạch y mỏng theo cuồng phong rít gào bay bay, ba nghìn sợi tóc xóa tung tựa như… đêm tối vắng lặng đang bao phủ cũng không che giấu được phong thái tao nhã của nàng.

Mạn Châu biết Lục Y vào từ sớm, đột nhiên nghe thấy nàng ta lắp bắp kinh hãi mà khó hiểu. Nàng nghiêng người nhíu mày nhìn lại, trong phượng mâu hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Lục Y, ngươi chính là Lục Y?”

Giây phút bốn mắt chạm nhau, thân thể Lục Y cứng đờ, đây là một đôi mắt như thế nào?

Phượng mâu híp lại thành một đường tỏa ra khí thế sắc bén thâm trầm làm người đối diện không dám nhìn thẳng, dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt sáng hữu thần, con ngươi hắc bạch phân minh dường như trải qua hết nhân gian ấm lạnh, cũng nhìn thấu lòng nàng. Lục Y nhanh chóng cúi đầu không dám lên tiếng. Lần đầu tiên trong đời, Lục Y ý thức được cái gì là sợ hãi, sợ hãi người khác có thể nhìn thấu lòng mình.

Lục Y không lên tiếng làm Mạn Châu nhíu mày càng chặt, nàng xoay người xuống khỏi bệ cửa sổ kia, chân trần bước đến gần. Tiểu thư càng đến gần thân thể Lục Y càng buộc chặt, một áp lực vô hình đè nặng lên người nàng làm nàng vô phương cử động. Ngay tại thời điểm Tiểu thư lướt qua người Lục y, Lục Y đã có một loại suy nghĩ đáng sợ là có phải chăng tiểu thư bị…ma nhập hay không?

Mạn Châu nào biết suy nghĩ người trước mặt như thế nào? Nàng trực tiếp lướt qua Lục Y đến bên khay đựng thuốc vẫn còn bốc khói nghi ngút, không một chút do dự một hơi liền uống cạn. Vị thuốc đắng chát làm cổ họng nàng khó chịu một chút, nhưng rất nhanh làm dịu đi sự khô dát nơi yếu hầu, lúc này nàng mới nhìn về phía nữ tử quỳ trên mặt đất nở nụ cười.

“Ngươi có vẻ rất sợ hãi? Không giống ngươi thường ngày chút nào?”

Nhớ lúc trước, mỗi khi Mạn Hùng hay A bệnh làm nàng mất hứng, hành động trì độn, nàng liền nghiêm khắc điều họ sang Thái Lan làm khổ sai một thời gian dài. Nàng vẫn luôn là như vậy, không đau đớn, không yếu đuối, khoog khoan dung!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Trăng tròn di chuyển về phía tây, những đám mây tùy ý trôi, đêm đen qua đi, bình minh từ từ ló dạng...

Lúc này tại Quảng Dương cung.

Thái hậu nương nương sáng sớm đã ngồi trên giường lớn ở tẩm cung, gương mặt khó coi đến cực điểm, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên thái giám bên cạnh, thật lâu mới mở miệng hỏi một câu: “ Ngươi nói, Lạc quý phi đã sống lại? Bình bình an an trong Huyết Phượng cung?”

“Hồi Thái Hậu, tin tức này là do Lục cô cô bên Huyết Phượng cung truyền ra, nàng còn bẩm báo tin này lên tận Kiền Chính cung phía Hoàng thượng, nô tài suy nghĩ thì không thể giả được.” Người nói chuyện chính là thiếp thân thái giám Hòa công công của thái hậu nương nương, cẩn thận từng li từng tí lời nói, hắn hầu hạ thái hậu nương nương hơn hai mươi năm, đối với bản tính của nàng có thể lý giải được, thái hậu nương nương từ một lục phẩm phi tử bò lên đến ngôi vị hoàng hậu, có thể thấy được tâm cơ có bao nhiêu thâm hậu, bao nhiêu độc ác, đạp lên bao nhiêu thi thể để bước lên địa vị cao hiện tại. Tuyệt không thể khinh thường.

“Cũng đúng, Hoàng thượng tốn nhiều tâm tư trên người nàng như vậy nếu nàng hiện tại chết đi thì còn gì thú vị nữa!” Đôi mắt Thái hậu nương nương nheo lại nguy hiểm.

“A Hòa, ngươi sai người đem vài căn nhân sâm đến Huyết Phượng cung cho nàng đi, thay bản cung hỏi thăm tình hình của nàng kĩ một chút. Thuận tiện nói với vương gia có thời gian thì vào cung thăm bản cung!”

Hoàng thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết khi nào trời đã sáng rõ hết thảy rồi, ngày hôm này khẳng định sẽ là ngày náo nhiệt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.