chiếc xe ngựa xa hoa chạy thẳng vào hoàng cung, chậm dần, chậm dần rồi từ từ dừng lại. Từ trên xe, nam tử trường bào uy dũng, cả người toát lên một khi khái bức người bước ra. Hắn dùng gương mặt ôn nhu nhất có thể, cưng chiều đón lấy nữ tử yêu kiều trong xe. Thiên Dương Huyết Phượng mỉm cười yêu mị, thuận theo ca ca ra khỏi xe, không khỏi lên tiếng châm chọc.
- Ca ca, ngươi nha, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ta cùng huynh là một đôi tình lữ a
Thiên Dương Khởi hơi hơi giật mình nghĩ lại hành động vừa nãy của mình, nhất thời lắc đầu mấy cái.
- Muội nói ta mới để ý...
- Thôi được rồi a, chúng ta mau một chút, trễ quá không tốt - Thiên Dương Huyết Phượng cố bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn là kinh diễm khó cưỡng.
Hắn mỉm cười, cùng muội muội sải bước.
- Không phải Chiêu Yến muội muội đây sao? - Thanh âm mềm mại sắc bén vang lên sau lưng nàng. Thiên Dương Huyết Phượng quay lại, mày ngà khẽ nhíu, Lục Như Uyển? Sao nàng ta lại ở đây? Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng nhàn nhã cười.
- Vị nữ tử này, ta cùng ngươi quen nhau sao?
Thiên Dương Khởi bên cạnh nhắc nàng.
- Nàng ấy là trắc phi của Nguyên Vương.
Nàng mỉm cười đoan trang đáp lại ca ca. Đoạn, nhắc nhở:
- Không phải huynh còn có việc sao?
- Ân, hoàng thượng lúc nãy có triệu ta, vậy... Phượng Nhi, ta đi trước a
- Ân
Chờ khi bóng Thiên Dương Khởi đi xa rồi. Nàng mới từ tốn lên tiếng.
- Chẳng hay Lục trắc phi cần gì ở ta?
Lục Như Uyển cong môi, nhìn bộ dáng ủy mị, yêu nghiệt của Thiên Dương Huyết Phượng trong lòng không khỏi ganh tị.
- Không có gì. Nhìn người nom cũng quen mặt nên gọi thôi. Thế... Muội như thế nào lại ở đây? Cung nhân ở đây sao?
Thiên Dương Huyết Phượng nhìn xuống y phục trên người, bạch y thêu bỉ ngạn hoa, bên ngoài khoác một lớp áo voan đỏ. Bộ dáng này... Giống cung nhân lắm sao? Hay chẳng qua là do cô ta quá đầu heo tới mức không để ý tình hình... Làm gì có cung nhân y phục thượng hạng, làm gì có cung nhân bước ngang hàng với thế tử...
- To gan.... - Nàng lớn tiếng tri hô.
Mấy vị cung nhân đang gần đấy nghe vậy liền bước lại nhìn xem, trong đó còn có một vị cô nương nhan sắc ngọc ngà, y phục thướt tha. Người này không ai khác mà chính là tỉ tỉ của hoàng thượng, Ngọc Bình trưởng công chúa - Hoàng Tuyết Nhã. Nhìn vị cô nương kiều mị, phong thái kinh người trước mắt, Hoàng Tuyết Nhã nhăn mày, vị cô nương này tựa hồ rất thân thuộc, nhưng lại không nhớ ra là gặp ở đâu.
- Lục Như Uyển... Ngươi chẳng qua chỉ là một trắc phi nho nhỏ. Làm sao gan lại to như vậy dám nói bản quận chúa là cung nhân? Giọng điệu còn cơ hồ châm chọc.- Nàng nâng mắt, giọng điệu tràn đầy ngạo khí nhìn Lục Như Uyển.
Còn Lục Như Uyển, ả ta quỳ rạp trên đất, chịu bao lời xỉa xói, mắng nhiếc của đám cung nhân xung quanh. NHưng ả ta dường như chẳng màng đến, ánh mắt chỉ duy độc nhìn Thiên Dương HUyết Phượng, bộ dáng không thể tin được. Nàng ta rõ ràng chỉ là một nữ tử giang hồ sao thoắt cái lại trở thành quận chúa được cơ chứ. Hoang đường, thật quá hoang đường. Chợt ả ta lóe lên một tia ngoan độc.
- Dương Chiêu Yến, cô đừng giở trò với ta. Vương tộc cùng hoàng tộc không có vị nào họ Dương. Ngươi rõ ràng là mạo danh... Đây là tử tội...
Nàng liếc nhìn ả ta, nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt, mềm mỏng cất tiếng:
- Nha... Lục trắc phi, ngươi gọi ta là Chiêu Yến không sai, nhưng ta bảo ngươi là Dương Chiêu Yến lúc nào chứ. Không nghĩ đến Nguyên vương trắc phi lại tùy tiện như vậy. Ngươi vảnh tay lên nghe rõ cho ta, bản cô nương là Chiêu Yến quận chúa- Thiên Dương Huyết Phượng.
- Phượng Nhi... - Thanh âm trong trẻo như phỉ thúy vang lên. Nàng quay lại nhìn nữ tử thanh y trước mắt, chợt mỉm cười mềm mại.