Huyết Phượng Kiều Mị Vương Phi

Chương 5



- Lan di nương, ngươi vừa rồi không phải muốn tố cáo ta? - Nàng nhướng đôi mày liễu nhìn người phụ nữ đang run rẩy dưới kia, ánh mắt rộ lên tia sát khí không hề giấu diếm.

- Nhị tiểu thư, sao ngươi cứ phải ép ta...? - Bà ta gầm lên, sao cứ phải chèn ép bà ta cơ chứ, chẳng lẽ chuyện năm đó nha đầu này đã biết được điều gì? Nàng mỉm cười nhàn nhạt, khẽ cất tiếng:

- Phượng Nhi đâu dám, dẫu sao Di Nương cũng là KẺ THAY THẾ của mẫu phi mà... - Một câu nói, nhấn mạnh những thứ cần nhấn mạnh, đây là đe doạ sao? Hay là đang mỉa mai bà ta 13 năm rồi vẫn chỉ là kẻ thay thế? Cái ghế vương phi bỏ trống, chỉ là Lan Dao Ân không đủ bản lĩnh để trèo lên mà thôi.

Thiên Dương Hàn cười xoà, tựa hồ không hề quan tâm vẻ mặt nhăn như khỉ của Lan Dao Ân, ông xoa đầu nàng, thủng thỉnh nói:

- Nga, Phượng Nhi, ta một kiếp chỉ có Tích Nhi là thê tử a~

Thiên Dương Khởi bên cạnh không còn đường làm mặt lạnh nữa rồi, Phượng Nhi thật ghê gớm a, mới về có mấy canh giờ liền mang cả Lan Dao Ân lẫn Thiên Doãn Linh Y ra xử đẹp cả. Nhưng ai bảo nàng là bảo bối trong tim Thiên Dương Hàn, là bông hoa trên tay Thiên Dương Khởi, mà bản thân nàng là một đoá hoa hồng diễm lệ, cao quý và cả... đầy gai. Như nàng, mấy kẻ dám chọc vào?

- Phụ Vương, Phượng Nhi mệt rồi...

- Người đâu, đưa Quận chúa về Huyết Nguyệt các...

Nàng lướt qua bà ta, bạch y thiên dương, mắt thần loé sáng, môi đào khẽ nhếch vẽ nên một đường cong tuyệt mĩ:

- So với năm đó, chuyện hôm nay chẳng là gì đâu nhỉ.

Nàng nói rất nhỏ, bà ta không thể nghe thấy nhưng cơ thể lại bất giác rùng mình.

- ---Ta là dãy phân cách Phượng tỉ tung tăng về Huyết Nguyệt Các rồi lăn đùng ra ngủ đến tối- ---

- Người đâu? - Nàng tỉnh giấc, đưa tay dụi mắt kêu với giọng còn ngáy ngủ. Ngoài cửa, một tì nữ bước vào, giọng kính cẩn:

- Tiểu thư, người dậy rồi, nô tì bảo nhà bếp dọn thức ăn lên cho người

- Ân

Nàng bước tới bàn, cầm đũa gấp thức ăn, hôm nay nàng quả thực ăn không ít, không phải vì thức ăn trong Vương Phủ xa hoa hơn bên ngoài mà là vì nó mang một hương vị đặc trưng mà nàng đã rất lâu, rất lâu chưa được nếm lại. Sau một hồi chiến đấu với đống thức ăn, Thiên Dương Huyết Phượng cúi cùng buông đũa. Nàng chầm chậm lau miệng rồi qua lại nha hoàn vừa nãy tao nhã nói:

- Em tìm cho ta một ít giấy trắng cùng mực.

- Vâng, tiểu thư. - cung nữ

Nàng cầm bút nhẹ nhàng múa xuống, khiến cho nha hoàn mài mực bên cạnh không khỏi có chút loá mắt. Thực không ngờ vị nhị tiểu thư này lại tài giỏi mực này, đúng là con dòng chính có khác. Có điều, suy nghĩ của nha hoàn kia, nàng không mấy quan tâm. Người con gái chỉ một mực tập trung vào lá thư gửi cho sư phụ.

* Sư Phụ thương kính,

Người dạo này thế nào rồi? Bệnh ho của người đã bớt chưa? Buổi tối người có đắp chăn cẩn thận không? Người hãy cẩn thận giữ gì sức khoẻ, Phượng Nhi bất hiếu, không thể ngày đêm kề cạnh chăm sóc cho sư phụ. Người không cần lo cho Phượng Nhi, con ở đây sống rất tốt, phụ vương cùng ca ca rất yêu thương con. Người cứ Yên tâm, Phượng Nhi sẽ bảo vệ tốt bản thân, sẽ không để bị ai ức hiếp. Sư phụ, người nghỉ ngơi thật tốt, có cơ hội, Phượng Nhi nhất định đến làm phiền...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.