Huyết Sắc Bình Minh

Chương 1



Công nguyên năm 2014, tiểu hành tinh “Senna” đã lệch khỏi quỹ đạo và phát sinh va chạm với Địa Cầu, khiến 15% lục địa Châu Phi biến mất, đồng thời cũng mang theo virus D biến cơ thể sống thành xác chết di động.

Virus được lan truyền qua không khí nhanh chóng lây nhiễm đến các quốc gia, càng ngày càng nhiều thành thị bị công hãm trở thành một địa ngục hoang tàn vắng vẻ. Các quốc gia nhanh chóng liên minh để chống dịch xác sống đang càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng vẫn không thể ngăn chặn tận thế giáng lâm.



Năm 2020, sáu năm sau khi “Senna” va chạm, một thành thị ở phía Bắc Châu Á.

Dưới màn đêm bão tuyết trắng xóa, thành thị tĩnh lặng không có một tia sáng nào, trong màn đêm trên đường có những cơ thể đã dần mục rữa đang loạng choạng bước đi. Những con người đã từng sống ở nơi này cứ như bị rút cạn linh hồn, biến thành một vong linh lang thang không có suy nghĩ, chỉ di chuyển theo bản năng để tìm kiếm thức ăn.

Tiếng động cơ của máy bay chiến đấu gầm rú xé toạt màn đêm, cánh quạt xoay tròn thổi bay những bông tuyết tạo thành một mảng sương mù trắng xóa. Tuy vậy nhưng nó vẫn di chuyển rất vững vàng và đáp đất chính xác lên nóc của một tòa cao ốc.

Một bóng đen theo dây thừng nhanh chóng trượt xuống, tiếp đất vững vàng trong tư thế quỳ một chân, đồ phòng hộ màu đen ôm sát cơ thể thon dài và cơ bắp chắc nịch của nam nhân, phác họa ra từng đường cong xinh đẹp mà cũng cực kỳ mềm dẻo đặc trưng của người Châu Á. Trên nóc nhà có hai con xác sống mục rữa giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, há rộng miệng nhanh chóng nhào tới.

Nam nhân nhanh chóng nghiêng người lăn qua một bên né tránh, đôi chân dài dồn lực bật nhảy lộn một vòng trên không ra sau một con xác sống, gập khuỷu tay trái vừa nhanh vừa mạnh đập nát cổ nó. Sau đó rút chủy thủ dắt trong giày ra xoay người ném mạnh, thân dao sắc bén thẳng tắp cắm và0 hốc mắt và xuyên đến tận não, con xác sống thứ hai khựng lại rồi cứng đờ ngã xuống mặt đất.

Sau khi rút chủy thủ ra, vẩy rớt máu đen và dắt lại vào đôi giày, nửa khuôn mặt của nam nhân bị mặt nạ chiến đấu che khuất, tròng mắt đen u ám như một lưỡi đao sắc bén xuyên thấu mọi chướng ngại vật, sau khi xác nhận đã an toàn thì vung cánh tay làm thủ thế ‘hạ xuống’, có hai bóng người từ thân máy bay trượt xuống.

Bạch Dực cảnh giác nhìn bốn hướng, đợi khi hai người rơi xuống đất đã nhanh chóng duỗi tay đỡ người bên trái nhìn có vẻ yếu đuối hơn.

“Hiss ——” người kia thầm hút khí, đôi mắt màu ngọc bích bởi vì đau đớn mà nhăn mày, thiếu niên Âu Mỹ có ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khi tiếp đất đã lỡ làm rơi mũ bảo hộ xuống lầu vỡ nát, thiếu niên lộ ra một đầu tóc vàng óng ánh dính lên một ít bông tuyết, “Xin, xin lỗi, cảm ơn đội trưởng Bạch đã giúp đỡ.”

“Cậu là tiến sĩ nghiên cứu virus của liên minh, sở trường của cậu là sử dụng đầu óc, những chuyện khác không cần quá miễn cưỡng bản thân.” Bạch Dực cúi người kiểm tra mắt cá chân của Claude, hai tay dùng sức nắm chặt kiểm tra. “Trật khớp rồi,” sau khi nhẹ nhàng đánh giá, đã ‘răng rắc’ nhanh chóng vặn khớp xương về vị trí cũ.

“Á ách ——” mặt Claude đỏ rực vì đau đớn, đôi mắt xanh lục tích tụ hơi nước, âm thanh phát ra vì đau đớn bị một đôi găng tay chiến đấu chặn lại nên biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào. Động tác của Bạch Dực quá nhanh đến mức không giống nhân loại, ngón tay để trên môi làm động tác im lặng, đội viên đứng bên cạnh đang cười trộm bị đội trưởng của mình liếc mắt nhìn một cái thì nhanh chóng ngậm miệng.

“Nhóm A đã vào vị trí, báo cáo tình huống.” Trong tai nghe lần lượt truyền đến âm thanh của chín nhóm còn lại báo cáo, Bạch Dực vừa nghe vừa gỡ mũ bảo hộ của mình rồi đội lên đầu tiến sĩ chân tay vụng về đứng bên cạnh.

Nam nhân giống như đùa dai cố ý đội mũ che khuất tầm nhìn của thiếu niên, Claude tức giận đẩy cái mũ đang che mắt mình lên. Đang muốn mắng to thì bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đen tuyền xinh đẹp.

Cho dù là người Châu Á cũng rất ít người có được đôi mắt màu đen thuần túy như vậy, đen tuyền giống như loại mực nước thượng hạng. Tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ giúp cho người đội trưởng trẻ tuổi này càng thêm mạnh mẽ và cao lớn. Từ góc độ này có thể nhìn thấy dáng người tỉ lệ hoàn mỹ của đối phương, những ngón tay thon dài được bao quanh bởi găng tay chiến thuận đang ấn tai nghe. Cho dù đang ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, thì đôi mắt kia vẫn luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhưng thật đáng tiếc khi không nhìn được mặt —— từ khi lên máy bay chiến đấu, Bạch Dực xuất hiện và nói sẽ bảo vệ hắn, thì Claude đã luôn muốn biết khuôn mặt đó trông như thế nào.

Đây là một nhiệm vụ cứu viện, báo cáo nói rằng có phản ứng của sự sống đang ẩn náu ở nơi nào đó dưới ngầm thành thị này, tiểu đội của Bạch Dực nhận được nhiệm vụ tìm kiếm và cứu viện. Một nhóm ba người, chín nhóm còn lại lấy tòa cao ốc này làm trung tâm theo hình lưới phân tán xung quanh, trước khi trời sáng phải tiến hành tìm kiếm toàn thành thị và giải cứu những người may mắn sống sót. Mà lần này Claude theo đội là chuyên gia phụ trách kiểm tra tình trạng cơ thể của người may mắn sống sót.

Sau khi xác nhận tình huống của các nhóm khác, Bạch Dực phủi rớt bông tuyết dính trên sợi tóc, lại gần hàng rào trên sân thượng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của thành thị đang kéo dài vào bóng đêm vô hạn.

Đây là một tòa cao ốc hơn ba mươi tầng. Từ trên nhìn xuống, đám xác sống du đãng tụ tập lại cứ như một điểm đen nhỏ bé, và tuyết rơi dần dần nhiều hơn. Claude trơ mắt nhìn đội trưởng kia nhảy ra xa mấy tấc, thoăn thoát và nhẹ nhàng như một con mèo tao nhã.

Sau đó thiếu niên nghe thấy Bạch Dực lầm bẩm tự nhủ với mình: “Nếu có thể sinh sớm một trăm năm thì tốt rồi.”

Thế giới một trăm năm trước rất an bình, không có gϊếŧ chóc, không có xác sống, cảnh tuyết rơi như vậy ở miền Bắc nên là mọi nhà phải đèn đuốc sáng trưng, chứ không phải hình ảnh một thành phố chết như bây giờ.

“Cậu cầm lấy cái này, chúng ta đi thôi.” Như một cơn gió thổi qua, mang theo bông tuyết rơi trên đồ phòng hộ, Claude chỉ cảm thấy trong ngực mình bị nhét vào một vật cứng lạnh lẽo, cánh tay thiếu niên căng cứng. Khi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạch Dực kéo vào trong tòa nhà, một đội viên khác cầm chủy thủ bọc hậu.

Trong hành lang khắp nơi đều là thang lầu đứt gãy và thi thể, hầu như bọn họ qua ngã rẽ nào cũng gặp được mấy con xác sống. Mỗi đội viên đội đặc chiến đều được phát súng, nhưng dùng súng để gϊếŧ xác sống thì cực kỳ không có lời, nhiệm vụ đêm nay vừa mới bắt đầu, trước khi tìm được người sống sót thì không thể tính toán được số lượng xác sống phải đối mặt. Bởi nơi này dù sao cũng đã từng là một thành phố có dân số hơn mười triệu người ……

Tòa cao ốc ba mươi lăm tầng, bọn họ đến tầng hai mốt đã không thể tiếp tục đi, Bạch Dực vừa nhấc chân đá văng cửa sắt rỉ sét đã nghe một tiếng gào khủng bố vang lên, thúc đầu gối mạnh mẽ đá nát cằm xác sống, sau đó quét ngang đá bay một cái đầu chỉ còn một nửa mặt.

Dưới bàn tay Bạch Dực là tiến sĩ đang há to miệng, Claude chỉ cảm thấy sự đau đớn sau lưng cứ như bị dập nát, cả người thiếu niên bị đè lên tường, đối phương giống như muốn ấn cả người hắn vào lớp tường bằng bê tông cốt thép này.

“Nghe tôi nói đây tiến sĩ, đã thấy tôi gϊếŧ nhiều như vậy thì cậu cũng nên tập làm quen đi, không thể mỗi lần gϊếŧ một con xác sống thì tôi phải đưa một tay che miệng để cậu không thể kêu ra tiếng.” Claude bị đè giữa tường và Bạch Dực cứng đờ gật đầu. Bạch đội trưởng vừa lòng vỗ vỗ mặt hắn: “Ngoan ~”

Gương mặt của Claude đang tái nhợt bỗng đỏ bừng: “…”

“Báo cáo vị trí của thang máy.” Bạch Dực nhìn một đội viên khác ra lệnh.

“Cuối hành lang này quẹo trái, vượt qua cánh cửa thứ ba của một sảnh lớn bên tay phải, mất khoảng năm phút.”

“Số lượng xác sống bao nhiêu?”

Tiểu binh u buồn nhìn đội trưởng nhà mình, buồn rầu nói: “Bạch đội, tầng này trước kia là một công ty tư nhân có khoảng hơn sáu trăm công nhân, không biết ngày virus lây lan có người nào xin nghỉ hay không.”

Bạch Dực trầm tư một lúc, một quyền đánh nát kính thủy tinh của tủ phòng chữa cháy và lấy cây rìu bên trong ra, “Theo sát tôi.” Claude chỉ nghe mấy từ ngắn ngủn này, sau đó người hắn đã tiếp tục bị kéo đi.

Hai bên hành lang là tường thủy tinh phân cách các khu làm việc, đôi mắt nhìn theo ánh sáng của đèn pin, trong bóng tối có số lượng xác sống đong đưa kinh người. Bạch Dực vung một rìu đánh nát đầu của một con xác sống, dịch vàng kinh tởm văng tung tóe, động tác của hắn quá nhanh, trong nháy mắt đã mở cánh cửa bên trái để tiến vào rồi khóa chặt cửa lại, bọn xác sống trong khu làm công bên trái tham lam nhìn con mồi nhưng lại không ra được.

Tường thủy tinh bên phải bị thủng một lỗ, con đường phía trước đầy rẫy xác sống, Bạch Dực nhanh chóng quyết định ném Claude ra ngoài, giống như trái bowling đâm ngã một đám xác sống. Tiến sĩ tay trói gà không chặt sợ đến mức mặt mày tái nhợt, mùi tanh tưởi xung quanh xông vào khoang mũi khiến hắn buồn nôn nhưng cơ thể lại cứng đờ không thể nhúc nhích.

Đội trưởng Bạch Dực rút chủy thủ quân dụng tước bay nửa đầu của xác sống, vớt Claude lên kẹp dưới nách, dẫm lên đám xác sống đang nằm giãy giũa dưới đất, xương cốt dưới chân bị dẫm gãy phát ra những tiếng răng rắc khiến người rợn tóc gáy.

“Chuẩn bị quẹo trái.” Đồng đội phía sau ra tiếng nhắc nhở.

Cánh tay của Bạch Dực đè lên vùng bụng mềm mại của Claude, trong khi chạy bị lắc qua lắc lại khiến hắn buồn nôn, mà trên mặt đất đều là dịch mủ dính nhớp, cuối cùng tiến sĩ cũng nhịn không được mà nôn ra.

Không gian của sảnh lớn tương đối rộng rãi và số lượng xác sống ở đây cũng ít hơn nhiều, sau khi bọn họ gϊếŧ chết mấy con xác sống nhào lại gần thì vội vàng đi tiếp. Bạch Dực đưa chân đá văng cửa thang máy, trước nhét Claude vào trong, sau đó ra hiệu để đồng đội vào trong, còn hắn đứng lại xử lý hai con xác sống rồi mới lắc người vào trong. Con xác sống gần nhất đụng vào cửa, dịch thể ghê tởm theo cửa thủy tinh chảy xuống.

Cả tòa thành thị này đã cắt điện mấy tháng rồi, thang máy đã sớm hư hỏng, Bạch Dực và đội viên hợp lực cạy cửa thoát hiểm trên nóc cabin, sau đó rọi đèn pin để kiểm tra tình huống xung quanh, mới bắt đầu cố định dây thừng.

Claude cuộn người trong góc tường, cả người như sắp hư thoát đến nơi, nhìn thấy Bạch Dực lại đứng trước mặt nên theo bản năng co rụt người, tội nghiệp nói: “Tôi, tôi muốn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.”

Bạch Dực liếc mắt nhìn bên ngoài thang máy xác sống đang tụ tập càng ngày càng nhiều, tiếc nuối thở dài. Trong ánh mắt hoảng sợ của tiến sĩ mà kéo hắn đứng lên, dùng dây thừng cố định hắn với mình, “Sợ thì nhắm mắt lại.”

Đường hầm thang máy đen kịt, đèn pin lóe sáng kèm theo tốc độ lao xuống khủng bố, khiến cho lúc Claude vừa đáp đất đã suýt nôn cả dà dày của mình ra ngoài.

Bạch Dực nhìn thời gian, trước khi xuất phát đã quy ước nửa tiếng phải báo cáo tình huống một lần, nhưng tai nghe lại chậm chạp không có động tĩnh…

Có một loại cảm giác kỳ quái tự nhiên ập tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên, cậu binh sĩ kia chậm chạp quá.

Trong bóng đêm có cái gì đang nhanh chóng rơi xuống, không khí chấn động, con ngươi u ám bỗng nhiên đông cứng. Bạch Dực phi người kéo Claude lăn qua một bên. Hai người cùng lúc lăn vào một cái rãnh, đồng thời bên tai cũng nghe thấy một âm thanh của vật nặng rơi xuống.

Trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, mới mẻ và còn mang theo nhiệt độ.

“Hắn, hắn…” Đôi mắt ngọc bích dần dần trợn to, tiến sĩ vừa từ nơi ẩn náu ra làm nhiệm vụ, hiếm khi nhìn thấy trường hợp đầm đìa máu me như vậy.

“Hắn đã chết.” Bạch Dực bổ sung hoàn chỉnh câu nói của thiếu niên, xoay người bắt đầu kiểm tra tình hình của cái rãnh.

Vừa nãy chưa kịp kiểm tra, mà nơi này lại không có đèn chiếu sáng, nên lúc này mới phát hiện nơi này có đường hầm, mà khe rãnh bọn họ vừa nấp là lối vào.

“Cậu cầm cho chắc khẩu súng.” Bạch Dực nhắc nhở.

Lúc này Claude mới phản ứng được, ban nãy trên nóc nhà Bạch Dực đã nhét khẩu súng của mình cho hắn.

Dựa theo kế hoạch, mỗi điểm mà các nhóm đến đều là nơi người sống sót có khả năng ẩn náu. Bạch Dực cũng đã xem qua kết cấu của cả tòa cao ốc này, hắn chắc chắn đường hầm này không được đánh dấu.

Bạch Dực quỳ một gối trên mặt đất, không chớp mắt nhìn chằm chằm lối vào tối tăm kia, cơ bắp toàn thân căng chặt giống một con dã thú đang dồn sức để tấn công. Sau đó hắn vương một bàn tay về phía tiến sĩ phía sau, “Nhất định phải theo sát tôi.”

Bóng lưng đang tập trung cao độ cảnh giác kia lại đẹp đẽ một cách lạ thường, ánh mắt của Claude dừng trên đôi tay mang găng tay chiến thuật, sau đó hướng lên trên đảo qua toàn bộ cánh tay, tham lam nuốt nước miếng, trong đôi mắt màu ngọc bích kia hiện lên sự hưng phấn cuồng nhiệt.

Sau đó hắn đặt tay mình vào lòng bàn tay của đối phương, hai bàn tay nắm chặt với nhau.

Đường hầm cũng không dài, sau khi đi được mười phút đã dần rộng rãi hơn, cuối đường là một cánh cửa mật mã khép hờ, bên trong có tia sáng lộ ra ngoài.

Thành thị đã cắt điện được mấy tháng rồi, chẳng lẽ nơi này có thiết bị dự trữ năng lượng?

Cảm giác kỳ quái lại càng mãnh liệt hơn, Bạch Dực dựa vào một bên tường, đưa tay đẩy cửa ra.

Mọi thứ đều rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào.

Ánh sáng màu trắng xanh chiếu lên mặt đất bằng xi măng, đó là một loại thiết bị phát ra ánh sáng đặc biệt, mang theo sự lạnh lẽo của kim loại.

Rút chủy thủ ra nắm ở trong tay, Bạch Dực cẩn thận bước vào trong, còn tiến sĩ Claude vẫn như cũ được hắn dắt theo sau bảo vệ.

Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh bên trong phòng, vị đội trưởng trẻ tuổi của đội đặc chiến cũng phải sợ ngây người.

Cả căn phòng rộng lớn như vậy rậm rạp đều là các loại máy móc sắc nhọn, trên giá trưng bày vô số bình tiêu bản, bên trong các bình chất lỏng sền sệt là thi thể của động vật —— những thi thể xấu xí vặn vẹo sau khi nhiễm virus, ở hàng cuối cùng hắn thậm chí còn thấy được tiêu bản của một xác sống trẻ con!

“Nơi này là……”

Sau lưng hắn có một vật thể lạnh lẽo đụng vào, sau đó vang lên âm thanh lên đạn. Sau lưng hắn, tiến sĩ Claude dùng súng của Bạch Dực chỉa vào người hắn, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên là nụ cười vặn vẹo, điên rồ.

“Hoan nghênh anh đến phòng thí nghiệm số tám, đội trưởng thân ái của tôi, đây là nơi virus D ra đời.”

Sau khi bóp cò, khẩu sún phát ra âm thanh yếu ớt khi linh kiện bên trong chuyển động, viên đạn chính xác xuyên thủng tim của hắn. Claude vui sướng nhìn thân thể như một tác phẩm nghệ thuật kia từ từ ngã xuống đất, cùng với đôi mắt độc nhất vô nhị kia nhìn về phía mình.

Màu máu đỏ thẫm chảy tràn lan, mang theo mùi vị tanh ngọt, ánh bình minh xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ trên mặt tường rọi vào phòng. Claude vô cùng thành kính quỳ xuống lật thi thể của Bạch Dực lên, duỗi tay gỡ tấm thẻ bài quân nhân bị viên đạn xung kích đến biến hình ra, ngón tay miêu tả theo cái tên được khắc bên trên, sau đó nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Cuối cùng Claude gỡ mặt nạ bảo hộ của hắn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.