Huyết Sắc Bình Minh

Chương 11



Đợi đến khi ép khô toàn bộ sức lực trong cơ thể, Bạch Dực mới uể oải trở lại ký túc xá, bàn tay ấn lên nơi kiểm tra vân tay, cửa mật mã đinh một tiếng rồi mở ra, nam sinh trong phòng cũng quay đầu lại.

“Chào~ chắc cậu là Bạch Dực, huấn luyện viên đã kể về cậu cho tôi biết,” nam sinh nhiệt tình chào hỏi, bước nhanh tới duỗi một bàn tay ra. Hắn vừa mới tắm xong nên trên người mang theo hơi nước thanh mát, từng giọt nước men theo cơ ngực đẹp đẽ chảy xuống, cuối cùng thấm vào khăn tắm đang vây quanh bên hông, “Tôi là Brook, cuối cùng cũng không cần ở một mình nữa.”

Sự thân thiết như vậy đối lập với việc bị coi thường cả một buổi trưa đến giờ khiến Bạch Dực cảm thấy rất hưởng thụ. Sau khi nắm lấy bàn tay kia, Bạch Dực cũng thả lỏng cơ thể, nói: “Xin chào.”

Brooke là người thuần huyết thống Germany, có được con ngươi và mái tóc quăn màu nâu, đôi mắt sáng ngời và đường nét khuôn mặt góc cạnh. Vóc người tiêu chuẩn tam giác ngược có được bằng kinh nghiệm rèn luyện lâu năm, hắn lớn lên cực kỳ đẹp trai cùng một nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.

“Thời điểm cậu đến không được tốt lắm.”

Bạch Dực đã vào phòng vệ sinh quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy?”

“Ba tháng huấn luyện cơ sở vừa kết thúc rồi, huấn luyện viên cũng cho chúng tôi ra ngoài thực chiến,” Brook vẫy vẫy tóc, nhếch miệng lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, “Đánh lũ xác sống động vật, bắt đầu từ lợn rừng dịu ngoan nhất.”

Bạch Dực tưởng tượng một nhóm quân giáo sinh gồm năm, sáu người cao lớn vây đánh lợn rừng, khoé miệng không khỏi giật giật, cậu bình đạm ồ một tiếng sau đó vào phòng tắm rửa.

Lúc cậu đi ra, Brook đang dán một tấm hình lên tường. Bạch Dực nhìn lướt qua người trong hình, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

“Thiếu tá Tô Thần, binh khí chiến đấu mạnh nhất liên minh, chưa kết hôn!” Brook nghiêng đầu qua với vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo. Bạch Dực không nhịn được run run khóe miệng, Brooke bi thương nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, ngài ấy là thần tượng của toàn bộ quân giáo sinh, đây là nhân loại duy nhất có thực lực sánh ngang ngoại tinh Huyết tộc, ngài ấy thực hiện gien cải tạo và đã thành công một cách hoàn mỹ!”

“Ừ…” Bạch Dực ngồi trên giường, sau khi thả lỏng cơ thể, gánh nặng khi huấn luyện cường độ cao lập tức biểu hiện ra, cẳng chân nhẹ run rẩy, mấy ngày sắp tới chỉ sợ không tránh được chuyện đau bắp thịt rồi.

“Đúng rồi, cậu chưa ăn cơm đúng không?” Nói xong, Brook tiện tay ném một đồ vật cho cậu.

Đó là một miếng sandwich còn ấm, kẹp thịt bò và phô mai – những đồ ăn giàu có nhiệt lượng và albumin (một loại protein) để bổ sung thể lực mà cơ thể cần. Bạch Dực mở ra liếc nhìn, lại ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo cảm kích nói: “Cảm tạ.”

Tóc mái còn ướt nên dính lên trán thiếu niên, đôi mắt trắng đen của thiếu niên mang ý cười, vành môi cong cong còn lộ ra vài phần kinh diễm.

Brook thu hồi ánh mắt và chuyên tâm nhìn bức ảnh trên tường, tương tự tóc đen mắt đen của huyết thống Châu Á, tương tự ngũ quan nhu hoà tinh xảo, hai khuôn mặt không tự chủ được trùng hợp với nhau, hắn không thể không lắc lắc đầu, nói: “Đừng cảm ơn tôi, lúc lên lầu có một người nhờ tôi đưa cho cậu, người kia còn là một thiếu tá đấy, nhưng trước đây chưa từng thấy nên chắc không phải người trong quân giáo.”

Đội trưởng tiểu Bạch đang ăn ngấu nghiến hơi sững sờ, người cậu quen biết không nhiều, cho nên lúc này hoàn toàn không nhớ được có quen vị thiếu tá nào như thế, hàm hồ đáp một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu ăn sandwich.

Ba tháng huấn luyện cơ sở đã qua, quân giáo sinh hoàn toàn dựa vào sự tự giác của bản thân để luyện tập.

Đúng 7 giờ sáng, Brook bị đồng hồ báo thức gọi dậy, trong cơn buồn ngủ mông lung vừa lúc nhìn thấy Bạch Dực đi vào phòng, áo trong chiến thuật ướt đẫm dính lên người và mồ hôi không ngừng từ trên tóc nhỏ xuống. Hắn liếc nhìn thấy ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ mới bừng tỉnh, “Cậu đây là…”

“Làm nóng người.” Vẫn như cũ là huấn luyện thể lực cường độ cao, Bạch Dực ngắn gọn trả lời, cởϊ áσ trong ướt đẫm đến mức có thể vắt ra nước, rồi trực tiếp đi vào phòng tắm, chốc lát sau trong đó truyền ra tiếng nước ào ào.

Nửa giờ sau hai người rời ký túc xá đi phòng ăn ăn sáng.

“… Nói chung buổi sáng bình thường sẽ học lý luận và huấn luyện điều khiển phi hành khí; buổi chiều mới có thể mô phỏng thực chiến.” Brook cắt một khối thịt bò bỏ vào miệng, mồm to nhai nhai nhấm nuốt, hàm hồ nói: “Nhưng chuyện này cũng không cố định, chủ yếu phải xem tâm tình huấn luyện viên McKellen có tốt hay không.”

Bạch Dực đổi toàn bộ thức ăn trên bàn thành protin và đồ ăn bổ sung năng lượng, sau đó theo mục đích giải quyết từng cái, hỏi: “Nếu tâm tình hắn tốt sẽ như thế nào?”

“Hả…” Brooke cau mày suy nghĩ, “Lần trước lúc hắn thăng lên thiếu uý đã khen thưởng cho mỗi người chúng tôi 5 km chạy việt dã, lúc đó là huấn luyện cơ sở, hiện tại có khả năng là năm con xác sống? Hoặc là cái gì khác…”

Năm con xác sống… vẫn không có vấn đề gì, dù sao nhân loại bị cảm nhiễm không hung tàn như sói —— Bạch Dực đăm chiêu gật gù, không tiếp tục nói nữa.

Bữa ăn sáng nay ăn mà cực kỳ khó chịu, tất cả mọi người đi qua bàn của cậu đều cố ý đụng vào cánh tay phải đang xúc đồ ăn của Bạch Dực, sau đó không hề áy náy nói một câu linh tinh như “Xin lỗi, đường đi quá hẹp”, Bạch Dực liếc mắt nhìn cái bàn cách hơn hai mét bên cạnh, không chút biến sắc đổi tay trái xúc đồ ăn.

“Bọn họ… ách… vẫn thường như vậy,” Brook đang cố gắng tìm từ, “Bắt nạt kẻ yếu.”

Kẻ yếu sao?

Hững hờ gảy gảy dĩa trứng xào, Bạch Dực thầm suy nghĩ từ này trong lòng, dùng sức đâm nĩa ăn xuống bàn, bàn ăn bằng kim loại dày nhất thời xuất hiện bốn cái lỗ nhợt nhạt.

Không phát ra một tiếng động nào, tất cả những thứ này đều vô thanh vô tức, Brook ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng của mình đang lộ ra ý cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt, nhưng hắn không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi đến nổi da gà.

“Này, tôi nghe nói hôm qua có một tên tiểu bạch kiểm đi cửa sau vào có thật không?”

“Lên giường với những tên quỷ hút máu kia có phải rất thoải mái không?”

“Tôi nghe nói những người cùng bọn họ làm đều mắc bệnh liệt dương!”

“Ha ha ha ha!”

Cửa chính phòng ăn bị mạnh mẽ đẩy ra, nội dung thấp kém cùng nội dung ác ý hỗn hợp với tiếng cười to của bảy, tám quân giáo sinh cao to da trắng lần lượt đi vào, tiếng bước chân kéo dài có vẻ vô cùng chói tai, vẫn luôn lan tràn đến vị trí bên cạnh bàn ăn của Bạch Dực và Brook.

“Là mày sao?”

Nam sinh cầm đầu dẫm chân lên trên bàn, nhìn dĩa trứng xào trước mặt bị chà đạp bằng nĩa qua vô số lần lại dưới ủng chiến hoá thành một bãi bùn nhão. Bạch Dực một tay thưởng thức cái nĩa, một tay trống khác cầm lấy khăn giấy bình tĩnh lau khoé miệng.

“Jack, mày đừng quá giới hạn!” Brook phẫn nộ đứng lên, lại bị mấy tên tuỳ tùng mạnh mẽ đè xuốn9.

Tên Jack cao to kia dùng ánh mắt vạn phần khinh thường liếc Brook, hung ác nói: “Câm miệng, bình dân!”

Brook tức đến mặt đỏ bừng, lỗ mũi thở hồng hộc.

Lực chú ý của mọi người bị trò khiêu khích khôi hài này hấp dẫn, trong đó có sinh viên năm 3 hoặc năm 4 hôm qua dẫn đường cho Bạch Dực. Lông mày Ian cau lại, do dự không biết có nên tới hoà giải hay không, còn thiếu niên như nhận thấy ánh mắt của hắn nên khẽ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hai tầm mắt gặp nhau, chỗ sâu u ám trong con ngươi cậu xẹt qua một tia khinh bỉ lạnh lẽo.

Sát ý giống y như đúc ngày hôm qua…

“Này, tao đang nói chuyện với mày đó!” Jack phách lối quơ quơ tay trước mặt thiếu niên, “Con mẹ nó, mày —— a!”

Động tác của thiếu niên cực nhanh, một tay khóa chặt cổ tay của đối phương, xương ngón tay nhanh chóng co lại, hoàn toàn không nhận ra bàn tay tinh tế kia lại có sức mạnh kinh khủng đến như vậy.

Trong chớp mắt, Jack chỉ thấy tầm nhìn có bóng mờ lay động, sau đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bàn ăn kim loại bị lật ngã xuống đất, sau gáy hắn bị một vật thể cứng rắn đập mạnh, ngực bị đè lên, trên cổ cũng truyền đến cảm giác đau nhói khi bị vật sắc bén đâm phải…

Toàn bộ phòng ăn tràng ngập sự yên tĩnh quỷ dị, mọi người hồi ức lại hình ảnh tiểu bạch thỏ trong nháy mắt bạo phát hạ gục một nam nhân to lớn như gấu, sau đó theo bản năng nuốt nước miếng.

Ai sẽ nghĩ tới một tiểu bạch kiểm hiền lành sẽ có lực bạo phát khủng bố như thế!

Lúc Ian phục hồi lại tinh thần thì thấy mình đã đứng lên, hơn nữa lòng bàn tay còn ướt đẫm mồ hôi.

Brook trợn mắt ngoác mồm nhìn Jack như con heo nướng ngã trên mặt đất, lại qua vài giây sau mới từ từ dời tầm mắt về phía Bạch Dực đang đè đầu gối lên ngực Jack và dùng một cái nĩa ăn làm hung khí, “Hay, thật là lợi hại…”

Đánh bại nhân loại bình thường vẫn rất dễ dàng, đội trưởng tiểu Bạch yên lặng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lúc trước tự cho mình là phái yếu ở nơi này hoàn toàn bởi vì đối thủ ban đầu quá biếи ŧɦái!

“Tôi đang nghe, cậu có thể nói tiếp.” Rõ ràng là tiếng nói mềm ấm của thiếu niên, nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm và áp lực. Bạch Dực cười tươi đến híp cả mắt, giống như bọn họ chỉ đang vui vẻ tán gẫu với nhau, nhưng nĩa ăn trong tay lại ác ý chọc chọc khiến từng giọt máu nhỏ bé rỉ ra ngoài. Cả người Jack run lên, dịu ngoan lắc lắc đầu.

Vừa nãy cậu đã khống chế sức mạnh nên chỉ đâm thủng một tầng biểu bì bên ngoài, đối phương cũng chỉ là một thiếu niên bị sủng hư, đứa nhóc này mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, chỉ cần giáo huấn một chút là được.

Bạch Dực ném nĩa ăn qua một bên, vỗ vỗ khuôn mặt đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng của Jack, nói: “Ngoan ~ chọc tôi sẽ không có kết quả tốt đâu, phải biết nghe lời, hiểu chưa?”

Jack lập tức gật đầu.

Thu đầu gối lại, Bạch Dực một lần nữa ngồi lên ghế, giơ giơ cằm, phân phó nói: “Đi lấy một phần trứng xào cho tôi.”

Dưới tầm mắt thương hại của mọi người, Jack chầm chậm bưng một dĩa trứng xào tới, sau đó ngoan ngoãn đứng một bên.

Thiếu niên giảo hoạt chớp chớp mắt, “Giẫm một chân.”

Quần chúng vây xem: “…”

Jack: “…”

Đội trưởng tiểu Bạch không chút hoang mang mà nhấn mạnh từ then chốt, âm thanh ung dung thong thả vang lên, “Không phải nói sẽ nghe lời sao?”

Jack khóc không ra nước mắt, nhấc chân đạp nhẹ lên dĩa trứng xào vạn ác kia.

Một lần nữa cầm cái nĩa dính máu lên, Bạch Dực cong mi mắt, cười híp mắt ra lệnh: “Ăn đi.”

Mặt Jack nhăn như trái khổ qua, run rẩy tiếp nhận cái nĩa, tuyệt vọng nhìn dĩa trứng xào.

Trò khôi hài đến đây đã có thể tưởng tượng được những chuyện kế tiếp sau đó, Ian thu hồi ánh mắt và thầm thở dài, bưng khay ăn đến nơi thu dọn, chuẩn bị rời phòng ăn.

Trong nháy mắt mở cửa ra, hắn vừa lúc gặp được bóng lưng của người nào đó đang rời đi, thân hình cao lớn kiên cường và luồng sát khí lạnh lẽo đang lan tràn ra xung quanh. Ian kinh ngạc mở to hai mắt, khuôn mặt lãnh ngạo loé lên sự vui mừng, không ngờ lại là người đó!

Ba năm trước, hắn từng theo phụ thân là thiếu tướng dự tiệc rượu của vương thất, ở cái loại tiệc xa hoa kia, nam nhân mạnh mẽ đó đã dùng sự lạnh lùng ngăn cách tất cả mọi thứ, vừa trầm mặc vừa kiêu căng lộ ra sự uy nghiêm không thể xâm phạm. Hình ảnh đó đã vững vàng chiếm cứ một vị trí trong trí nhớ của hắn.

Hắn muốn trở thành một người nam nhân giống như người đó…

Thấy thân ảnh kia sắp biến mất sau ngã rẽ, Ian theo bản năng đuổi theo, nói: “Đại tá Statham!”

Conrad dừng chân lại nhưng không quay đầu, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng nói lạnh lẽo như một thanh đao sắc bén vô hình gác trên cổ. Ian trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, nhịp tim cũng tăng nhanh, “Đại tá, nếu như có thể, tôi hi vọng sau này có thể gia nhập vào tiểu đội của ngài!”

Bóng lưng trước mặt trầm ổn bất động, khó có thể thân cận, nhưng lại khiến người ta mê luyến.

Cảm nhận được tầm nhìn nóng bỏng phía sau, Conrad chỉ nhàn nhạt trả lời, “Tôi không cần nhân loại.”

Không phải có năng lực hay không, cũng không phải do một phần ba tỷ lệ thành công quá thấp, lý do cự tuyệt chỉ vẻn vẹn là…

“Tôi có thể ưu tú hơn Huyết tộc!” Lời vừa dứt miệng, Ian mới ý thức được mình đang mạo phạm đối phương.

Conrad hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm đâm thẳng vào đáy mắt Ian, gò má anh tuấn hoàn mỹ của nam nhân hơi động, vành môi mấp máy, hắn vẫn trả lời như cũ, “Tôi không cần nhân loại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.