Huyết Sắc Bình Minh

Chương 6



Trần nhà trắng toát nên có hơi chói mắt, sau khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên của Bạch Dực là sờ cổ mình, miệng vết thương đã biến mất. Lượng máu đã mất vẫn trong phạm vi an toàn của người bình thường, nhưng thân thể hiện tại của cậu còn đang trong kỳ phát dục và thiếu chất dinh dưỡng nghiêm trọng.

Trong tầm mắt có hơn trăm cái bóng chồng lên nhau, đại não chậm chạp một lúc mới hoạt động trở lại —— đây không phải phòng cách ly kia…

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của bản thân mình cũng lặng im, sống lưng của thiếu niên không khỏi cứng còng, bàn tay dưới lớp chăn mỏng cũng nắm chặt.

Trong nháy mắt, cái chăn trắng như tuyết bay lên, thiếu niên với thân thủ linh hoạt nhanh chóng bật người nhảy khỏi giường, kim tiêm truyền dịch đang cắm và0 mu bàn tay cũng bị cậu rút ra kẹp giữa hai ngón tay, sau đó thẳng tay đánh về phía nam nhân đang tao nhã uống rượu vang đỏ trên ghế sofa.

Ly thuỷ tinh bị vứt lên cao, toàn bộ mọi thứ cứ như một cuộn băng bị quay chậm gấp mấy lần, rượu trong ly xoay tròn và bóng người nam nhân bổng dưng biến mất. Ánh mắt thiếu niên cũng trở nên sắc bén hơn, chỉ trong thời gian ngắn cánh tay cậu đã bị người nắm chặt và khoá ở sau lưng, cơ thể cũng bị ép vào sofa, nam nhân bình tĩnh nâng đầu gối đè lên trên.

Đưa tay tiếp được ly rượu, Hill Vison đầy hứng thú mà nhìn kim tiêm truyền dịch đã biến thành hung khí kia, cố nhịn để không phát ra tiếng cười, “Muốn dùng cái này để đâm chết tôi sao? Cậu đúng là hài hước.”

Xương sườn bị đè nặng đã phát ra tiếng răng rắc, sau khi hoàn toàn bị đánh bại thì tiểu Bạch đội trưởng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài thoả hiệp, “Tôi sai rồi…”

Mái tóc lông xù xù bị đè lún vào sofa mềm mại, xuyên qua những sợi tóc có thể mơ hồ nhìn thấy con ngươi thuần sắc xinh đẹp kia, âm thanh lộ ra sự quật cường và khó chịu hệt như một con mèo đang cáu kỉnh, những móng vuốt sắc bén ẩn sau vẻ ngoài mềm yếu, có thể nhào tới tấn công bất cứ lúc nào.

Hill Vison lại bị câu xin lỗi trái lương tâm này lấy lòng.

Lỗ kim trên cánh tay vì vận động mạnh lại bắt đầu rỉ máu, mùi máu thoang thoảng trêu chọc từng sợi thần kinh mẫn cảm. Anh nâng cánh tay kia lên và chạm môi mình lên mu bàn tay, đầu lưỡi ẩm ướt l!ếm qua lỗ kim nho nhỏ, ám muội mà mu"t vào. Dòng máu thuần huyết lại bắt đầu sinh động, răng nanh duỗi dài ra đè lên lớp da nhưng không có ý đâm thủng nó.

Bên trong nước bọt của huyết tộc có chứa một chất gây tê mỏi, khiến cho người bị hút máu sinh ra ảo giác kɦoáı ƈảʍ. Bạch Dực cắn chặt môi dưới, nỗ lực duy trì tỉnh táo nhưng vẫn không thể ức chế mà hô hấp dồn dập hơn.

“Nếu cậu tự cắn môi mình chảy máu thì tôi sẽ không nhẫn nại nữa đâu.” Hill Vison lười biếng nhếch khoé mắt, lời nói nửa là trêu chọc nửa là uy hϊếp, đầu lưỡi vẫn tự do l!ếm qua l!ếm lại trên da thịt mà lỗ kim thì đã khép lại từ lâu.

Tại sao mình lại bị động như vậy?! Đội trưởng tiểu Bạch tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể thầm oán giận trong lòng tại sao lại hồi sinh trong cơ thể thiếu niên rác rưởi này.

“Tư thế này không được thoải mái lắm.” Cậu xác thực không thoải mái, những chuyện xảy ra trong rừng rậm ngày hôm qua đã khiến cho cậu bị thương ở một số phần mềm, cộng thêm vẫn bị suy yếu vì mất máu. Lúc này phần ngực lại bị đè nặng khiến toàn thân cậu đều đang kêu gào đau đớn.

“Không thoải mái?” Hill Vison l!ếm l!ếm khoé miệng, ánh mắt thâm sâu nhìn vào phần cổ trắng nõn của thiếu niên, từ từ trượt xuống lưng, đến phần eo thì hơi dừng lại, cuối cùng tuỳ ý thâm nhập vào khe hở giữa h@i chân.

Xê dịch đầu gối đang đè trên lưng cậu qua một bên, thiếu tướng rất dứt khoát đè cả người mình lên, còn cố ý thúc phần dưới vào người thiếu niên, “Nếu cậu muốn thoải mái thì tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ.”

Hơi thở mát lạnh thổi vào lỗ tai, cả người Bạch Dực đều nổi da gà, “Tôi không có ý này!”

“Vậy cậu có ý gì?”

Một giây sau thanh âm của nam nhân đã vang lên ở bên cửa, Bạch Dực sững sờ, cơ thể cậu vẫn trong một tư thế bị kiềm chế rất xấu hổ, người kiềm chế cậu lại đang lười biếng nghiêng người dựa vào khung cửa. Sau khi phản ứng lại, cậu mới rời khỏi ghế sofa và bắt đầu sửa sang quần áo trên người.

Không khí trầm lặng lan truyền ra, trên mặt Hill Vison trước sau vẫn mang lên nụ cười nhợt nhạt, Bạch Dực hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh như thế nào! Bọn họ không ở cùng trình độ, không cần nói đến sức mạnh, chỉ riêng khí tràng đã là một loại chênh lệch dẫn đến việc cậu bất cứ lúc nào cũng ở trong vị thế của phái yếu.

Trong thế giới tưởng tượng, đội trưởng tiểu Bạch vận dụng các loại kỹ năng vây bắt và các loại vũ khí quân đội lên người tên thiếu tướng nào đó.

Sóng đại não dao động kịch liệt nên đã truyền toàn bộ suy nghĩ của cậu vào trong tiềm thức của Hill Vison, anh bị loại tư duy quỷ dị lung tung rối loạn của cậu chọc cho cười ra tiếng. Bạch Dực bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhớ đến chuyện Huyết tộc thuần huyết có thể đọc được tư duy, gò má trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ.

“Là một nhân loại lại có những suy nghĩ như vậy đúng là không tồi,” Hill Vison đánh giá đúng trọng tâm: “Đợi đến lúc cậu có thể làm được những chuyện kia thì chúng ta có thể thử xem, nhưng nếu cậu thua…” Hai bàn tay của anh lồng vào nhau, các đốt ngón tay kêu răng rắc, thiếu tướng hơi nâng cằm lên, chỉ cười mà không nói gì.

Thiếu niên nuốt nước miếng, trong não loé qua vô số biện pháp trừng phạt hết sức biếи ŧɦái. (Editor: Tưởng tượng cho lắm sau hưởng đã luôn nha =))))))))

“Cũng bao gồm những thứ cậu suy nghĩ.” Hill Vison khẳng định nói.

Bạch Dực: “…”

Đội trưởng tiểu Bạch ôm đầu, nội tâm gào thét. Cậu sao lại nghĩ đến những thứ đó chứ! Đúng là điên mất rồi a a a a a a!!

Quang não trên cổ tay loé sáng, Hill Vison rút sự chú ý trên người thiếu niên đang xoắn xuýt nào đó về, ấn nút nhận cuộc gọi. Âm thanh vui vẻ của Angela vang lên, “Hi, boss~ ngài và túi máu mới chơi có vui không? Cậu nhóc kia bây giờ có thể xuống đất không? Chơi đủ rồi thì mau mặc quần áo vào đi nha ~ kiểm tra máu không có vấn đề, phi hành khí cũng đã nạp đủ năng lượng, chúng ta cũng nên về nhà thôi ~ ”

“…” Bạch Dực hận không thể xông tới ăn luôn quang não.

Hill Vison liếc qua nhìn vẻ mặt đang biến đổi liên tục kia, tâm tình suиɠ sướиɠ hỏi: “Quang não của Snow sao lại ở trong tay của cô?”

“Ha ha ~ xương cổ của tên kia bị tôi vặn gãy, bây giờ còn chưa tỉnh lại!”

“Hử… Winny thượng uý, mau… xử cô ta…”

“Vâng, thiếu úy!”

“Á a a a, Winny, đừng mà! Ngón tay của tôi! Chết tiệt ——!”

Ngắt kết nối, thiếu tướng Hill Vison ấn nút khống chế ở trên tường, cửa phòng mở ra, “Đi thôi, mang cậu về nhà.”

Người kia nghiêng người chỉ lộ nửa bên mặt, sợi tóc của anh mềm mại buông xõa, và đằng sau anh là tầng tầng ánh sáng trùng điệp lên nhau. Bạch Dực không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng câu nói ngắn gọn kia lại mang một sự quen thuộc vô hình khiến cậu thất thần một lúc.

Vào 400 năm trước, cha mẹ cậu đều là tiến sĩ cao cấp nghiên cứu sinh vật và y học. Ngày virus bùng phát khắp thế giới, bọn họ được liên minh bảo vệ trong trung tâm căn cứ, thực hiện các nghiên cứu liên quan đến vắc xin phòng bệnh, lần thực hiện nhiệm vụ cuối cùng đó thì đã hơn hai năm cậu chưa gặp mặt họ, mà đời này cậu không có nhà…

—— Anh ta lại nói muốn dẫn cậu về nhà.

Cánh cửa máy móc của căn cứ mở ra, phi hành khí bay lên theo hướng vuông góc với mặt đất, động cơ xoay tròn phát ra tiếng động to lớn, và từng cơn sóng nhiệt khuếch tán ra bên ngoài. Trải qua mấy trăm năm tận thế, thành thị hoang phế đã biến thành từng mảnh phế tích màu xám trong cánh rừng rậm. Bạch Dực chống một tay lên cửa sổ bên hông nhìn ra ngoài, dưới bầu trời hoàng hôn mỹ lệ, thế giới cứ như từ thiên đường hạ xuống nhân gian.

Khu rừng nồng nặc mùi máu tươi, động vật sau khi cảm nhiễm virus đã bị biến dị. Nhưng sau khi nhìn lại một lần nữa, Bạch Dực chỉ cảm khái thế giới thật chân thực, một thế giới khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Từ sau khi lên phi hành khí, một nữ đội viên đội đặc chiến vẫn luôn chú ý cậu đã đi đến và ngồi xuống bên cạnh, còn đưa tay vỗ lên người cậu một cái. Một động tác nhìn như tuỳ ý nhưng lại mang theo sức mạnh khủng bố, khiến Bạch Dực lảo đảo suýt chút nữa đã té xuống đất, cổ áo của cậu bị đối phương từ phía sau giữ lại, chỉ nhẹ nhàng kéo thì cả người cậu đã đụng vào hai vật thể mềm mại tròn trịa.

“Ai da, thật ngại quá, không cẩn thận đã quên mất cậu là nhân loại.” Một giọng nói ngọt ngào nữ tính vang lên, đối phương cười nhạo xin lỗi.

Hill Vison ngồi hàng ghế đầu tiên đang nhắm mắt dưỡng thần, đội phó Snow ngồi bên cạnh anh đang dùng quang não để biên soạn văn kiện, Angela thì đang ngồi xổm trong góc và ôm chặt ngón giữa của chính mình, ba người hoàn toàn không quan tâm chuyện gì xảy ra ở phía sau, còn các đội viên khác trên phi hành khí lại xấu xa nhìn về phía cậu.

Đời trước Bạch Dực đã sống 25 năm, lần cuối cùng tiếp xúc với người khác giới là nữ bác sĩ dũng mãnh như nam nhân trong trường quân sự, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy loại kích cỡ như vậy.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Winny ôm Bạch Dực, bộ n9ực dính sát vào người cậu, cô giả bộ nhìn về phía cửa sổ, liếc sơ qua nhìn thấy vành tai thiếu niên ửng đỏ thì rất vừa lòng, “Nhóc thật kỳ quái, những người may mắn sống sót trước đây bọn tôi mang về chỉ biết run rẩy, giống y như người sắp chết, cậu thế mà còn có hứng thú ngắm nhìn phong cảnh.”

Đôi mắt đen láy của thiếu niên hơi rung động, đôi môi cậu mím chặt, đầu ngón tay chạm lên lớp kính pha lê của cửa sổ, giống như muốn chạm đến thế giới chân thật bên ngoài, “Vậy có lẽ đó là sự khác biệt giữa người sắp chết và người đã chết qua một lần.”

Snow đang vùi đầu đánh chữ bỗng dừng lại, Hill Vison bên người hắn cũng chậm rãi mở mắt ra.

“Hả?” Winny không nhịn được bật cười, giống như trừng phạt mà cố xoa loạn tóc Bạch Dực, “Tiểu quỷ, cậu mới lớn bao nhiêu, chỉ là sự cố lúc di chuyển mà thôi, muốn chết thì đợi cậu tốt nghiệp học viện quân sự và gia nhập đội đặc chiến rồi nói sau.” Sau đó nàng ám muội dựa lại gần, “Chị đây đồng ý cùng cấp mẫu gien cho cậu nha ~ ”

Bạch Dực nghi hoặc quay đầu lại, dung nhan tinh mỹ của nữ tử gần ngay trước mắt, đuôi mắt có một viên lệ chí (nốt ruồi) quyến rũ, sau đó cô cực kỳ bát quái liếc nhìn đội trưởng của mình, “Nói cho chị biết, hai ngày qua boss của bọn tôi đã làm gì với cậu rồi?”

Angela đang hờn dỗi cũng giật giật lỗ tai và nhanh chóng tỉnh táo lại, nhanh như chớp chen qua ngồi vào một bên khác, đặt cùi chỏ lên vai Bạch Dực hỏi: “Nói mau nói mau, có phải rất hung tàn hay không? Chúng tôi đã ra ngoài nửa tháng, ngay cả thời gian ngủ cũng không có… Khoan! Có phải ngài ấy bắt cậu để ph@t tiết trong hai ngày nay không?!”

“…” Đội trưởng tiểu Bạch bị hai người phụ nữ kẹp ở giữa, “Cô, các cô đang nói cái gì vậy?!”

“Đừng nói cậu vừa mới bắt đầu đã bị làm cho bất tỉnh đấy chứ?” Angela thất vọng lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa màu đỏ theo sau vẫy vẫy, sau đó nhìn về đội trưởng oán giận: “Boss, ngài thật quá đáng, cũng không biết ôn nhu một chút!”

Người trên phi hành khí đều cười ầm lên.

Sự lúng túng trên mặt cậu không giấu được nữa, Bạch Dực giận dữ nói: “Tôi với anh ta chẳng xảy ra chuyện gì hết!”

“Lừa ai chứ ~” Angela chậc chậc lắc đầu, “Boss không thể tẻ nhạt đến mức chỉ nhìn cậu cả hai ngày được?”

Bạch Dực muốn hét to câu ‘Anh ta chính là người tẻ nhạt như thế’, nhưng một giây sau cơ thể cậu đã căng cứng theo bản năng, hơi thở lạnh như băng đột nhiên tới gần, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện thêm một đôi chân mang ủng chiến đấu, tầm mắt dần hướng lên trên đã rơi ngay vào đôi mắt màu xanh biển. Bạch Dực nuốt nước miếng, miễn cưỡng nghẹn câu nói kia lại trong cổ họng.

Kéo thiếu niên vào trong lồng ngực của mình, trong thời khắc đó Hill Vison của như bị ảnh đế nhập. Đầu ngón tay nâng cằm thiếu niên lên, sự hài hước trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc thậm chí còn mang theo một chút tự trách nói: “Hai ngày nay đã khiến em oan ức rồi, sau này tôi sẽ ôn nhu hơn.”

Một đạo thiên lôi đánh xuống, Bạch Dực suýt chút nữa đã hồn phi phách tán: “…”

Hai nữ đội viên bát quái đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được ôm nhau cười.

Bạch Dực đỡ trán thở dài, trọng sinh chưa đến 72 tiếng, mà cậu đã cảm nhận được ác ý đến từ thế giới mới.

Tám tiếng sau, phi hành khí bắt đầu giảm tốc độ, chầm chậm hạ xuống để vượt qua cánh cửa máy móc và tiến vào căn cứ dưới lòng đất.

Không gian ngoài cửa sổ trải qua một lúc tối tăm ngắn ngủi, sau đó ánh sáng mặt trời xuất hiện, giống như thế giới chưa từng xảy ra tận thế, nhân loại mất một trăm năm để tạo thành căn cứ tổ ong dưới lòng đất, đi kèm với mặt trời nhân tạo mỗi ngày mọc lên từ phía đông. Bạch Dực không thể tin nhìn thế giới ngoài cửa sổ —— Những thứ đã rất lâu không nhìn thấy, không có xác sống và những sự gϊếŧ chóc bên trong vùng đất an toàn, mang theo văn hoá cổ xưa của hàng tỉ năm để lưu truyền đến bây giờ, nơi này cứ như thế giới nguyên bản được thần linh bảo lưu lại.

—— cậu đã từng hi vọng mình có thể sinh sớm một trăm năm, để được sinh sống ở một thế giới an bình, mà nguyện vọng này lại không biết bằng cách nào đã được thực hiện vào 400 năm sau, mặc cho đây chỉ là một cấu trúc nhân tạo, mặc cho nó khó có thể hoàn mỹ thay thế được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.