Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

Chương 29



-Mọi người!!! Chúng ta đã đến trước cửa Thánh rừng rồi.- Câu nói của Thượng Quan Khương cắt ngang nỗi nhục nhã của Thượng Quan Hàn Kì, sự tự hào của Hải Vân và sự xấu hổ của cặp đôi nào đó, len lỏi vào tai từng người một.

-Thánh Rừng?- Kiều Tuyết hỏi.- Thánh Rừng là gì vậy?

-Thánh Rừng là nơi cư ngụ của các Thánh Thú. Chỉ những kẻ có đủ năng lực mới có thể vào được đây. Nếu không sẽ tan xác.- Thượng Quan Khương trả lời.

Kiều Tuyết rùng mình. Không biết nàng có sao không nữa.

-Dù sao cũng chiều tà rồi. Chúng ta không nên vào đây lúc đêm tối thế này. Rất nguy hiểm.- Thượng Quan Khương trấn an. Hắn hiểu cảm giác của Kiều Tuyết. Lần đầu sư phụ hắn dẫn hắn vào đây, hắn cũng đã có cảm giác tương tự. Một cảm giác sợ sệt, lo lắng.

-Vậy giờ sao?- Thượng Quan Phong hỏi.

-Chúng ta đi tìm trọ hay chỗ khách điếm nào đó để dừng chân vậy.- Thượng Quan Khương xuống ngựa, nói. Tiếp theo, hắn chìa tay đỡ Kiều Tuyết xuống ngựa. Nhưng nàng hất tay hắn ra, tỏ ý không cần. Nàng đưa chân xuống trước tìm chỗ để chân của cái con ngựa này. A!!! Thấy rồi. Nàng bước chân xuống. Tuy nhiên không may thay là nàng lại bước hụt. Nàng ngã xuống hứa hẹn một cú đáp đất thật đau. Nàng nhắm mắt thật chặt.

-Cẩn thận chứ- Bỗng từ đâu, một bàn tay rắn chắc đầy nam tính vòng qua eo nàng, đỡ lấy nàng. Hắn thực sự không hiểu nổi hắn nữa rồi. Mà thôi. Dù sao đây có phải nữ tử đầu tiên ở bên cạnh hắn đâu. Hắn để tâm làm cái gì nhỉ?

-Cảm...cảm ơn- Kiều Tuyết cảm ơn hắn. Tuy nàng có hơi ghét tên này bởi hắn là hoàng huynh của cái tên đã bỏ mặc bạn nàng kia nhưng mà dù gì hắn cũng khá tốt. Khoan....khoan đã!!! Nàng đang nghĩ cái quái gì thế này? Nàng thấy vậy cũng là vì hắn giống Uy Phong mà thôi.

Nàng giật mình, mặt lại trùng xuống. Phải rồi!!! Uy Phong!!! Tại sao cơ chứ? Đã bao lần nàng tự nhủ rằng phải quên hắn đi. Hắn không xứng để nàng thương, không xứng để nàng nhớ và càng không xứng đáng để nàng yêu. Nhưng tại sao? Tại sao đến giờ này rồi mà nàng vẫn không thể quên được hắn cơ chứ? Nàng yêu hắn nhiều đến thế sao? Không!!! Chắc chắn là không!!!

-Đang nghĩ gì vậy?- Bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên, không nhanh, không chậm. Kiều Tuyết quay đầu lại. Ra là Huyết Tử. Nàng mải suy nghĩ đến mức không biết là con bạn mình đã đến bên cạnh từ bao giờ. Chắc là nó sẽ lo lắng lắm nếu nàng bảo rằng nàng lại nhớ đến Uy Phong. Đành phải nói dối thôi. Xin lỗi nhé bạn hiền.

-Không...không có gì đâu. Tớ chỉ là...chỉ là....suy nghĩ một chút về khu rừng thần thú đó thôi.

-Và cậu suy nghĩ thấy gì về khu rừng đó?- huyết Tử nhíu mi. Rõ ràng nàng đã nhận thấy Kiều Tuyết nói dối. Kiều Tuyết quả thực khó mà qua mắt nổi con người này.

-Tớ...tớ...tớ thấy...nó....nó...- Kiều Tuyết ấp úng. Chết cha!!! Nói gì bây giờ nhỉ? Mà từ khi nào khuôn mặt Huyết Tử lại trở nên đáng sợ vậy a. Chết rồi, chết rồi.

-Tuyết Tuyết!!! Tử Tử!!! Chúng ta đi thôi.- Hải Vân vẫy vẫy tay gọi. Tiếng gọi của Hải Vân vang lên giải thoát cho Kiều Tuyết khỏi mớ hỗn độn này, giải thoát cho nàng khỏi Huyết Tử đang dò hỏi nàng hòng tìm được một chút sơ hở kia. Nàng yêu quý Hải Vân nhất!!!

Khi đi ngang qua con phố náo nhiệt nằm bên cạnh khu rừng, Hải Vân chạy hết từ gian hàng này sang gian hàng kia, ngắm đủ thứ đồ. Hết thứ này đến thứ nọ. Điều này làm Thượng Quan Hàn Kì chóng cả mặt. Nếu hỏi tại sao hắn lại chóng mặt thì là vì hắn cứ nghĩ rằng Hải Vân trẻ con như vậy thì rất dễ lạc. Mà nếu lạc rồ thì hắn sẽ chẳng biết ăn nói sao với sư phụ hắn bây giờ nên cứ nhìn theo bóng lưng Hải Vân để trông trừng thôi (=_=)

Huyết Tử thì lại luôn đi song song bên cạnh Kiều Tuyết. Khuôn mặt nàng u ám khiến Kiều Tuyết cứ im thin thít. Nàng đang rất bực mình vì cái chuyện xin lỗi Thượng Quan Phong không thành công. Đã thế còn thêm một vụ ngượng ê chề, không nói được câu nào. Đã thế nàng còn thấy Kiều Tuyết đứng vẩn vơ nghĩ gì đó. Nàng chắc chắn là nàng ta lại nhớ đến Uy Phong rồi. Đang bực mình lại còn bực mình hơn nữa. Bây giờ ai mà động đến nàng chắc hẳn kẻ đó sẽ không được toàn thây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.