Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

Chương 34



Kiều Tuyết cùng Thượng Quan Khương cùng chạy trong tiếng mưa rả rích. Cả hai người muốm đi nhanh hơn nhưng lại không thể. Cũng giống như Huyết Tử, Kiều Tuyết chưa học khinh công nên không thể dùng khinh công phóng vèo vèo như bọn hắn được.

-Cứ thế này chắc còn lâu chúng ta mới tìm ra nàng ta- Thượng Quan Khương nói.

-Ngươi đừng có nói gở-Kiều Tuyết cau mày.

-....

-Ể? Khương. Kia là....- Kiều Tuyết chỉ tay vào chiếc trâm cài tóc trên tay một ông lão. Đó... đó là...

Thượng Quan Khương nhìn theo hướng tay nàng chỉ, bất ngờ cả hai cùng thốt lên:

-Của nagng ta/Vân Vân.

Cả hai tiến đến gần ông lão, Kiều Tuyết cất giọng trước:

-Ông lão! Cho hỏi cây trâm này...- Nàng lấp lửng, không biết nói ra làm sao. Nhỡ nàng cùng Thượng Quan Khương nhớ nhầm thì sao?

-À là ta nhặt được từ một nữ tử- May thay, lão già ấy đã nhanh nhảu trả lời.

-Giờ nữ tử ấy ở đâu?- Kiều Tuyết sốt sắng.

-À vì ta và nữ tử ấy có chút hiểu lầm nên giờ nữ tử ấy đã chạy về phía kia- Lão già chỉ tay về đường cũ.

-Vậy ở cái ngã ba đó...- Kiều Tuyết lấp lửng.

-Cứ đi thẳng- Lão trả lời.

-Đa tạ.

Kiều Tuyết cùng Thượng Quan Khương chạy ngược lại. Vậy phía Thượng Quan Hàn Kì đã đi là đúng.

~○0○~

Về phía Thượng Quan Phong cùng Huyết Tử:

-Sao lại vậy?- Huyết Tử nhạc nhiên.

-Chúng ta xem trong rậm bụi rậm này xem sao- Thượng Quan Phong nói. Lập tức cả hai chui vào bụi rậm và rà soát. Bỗng:

CỘP

Có vẻ Thượng Quan Phong vừa cộc đầu vào đâu đó. Haesn nhìn quanh. Nhưng ở đây đâu có tảng đá nào. Cộc đầu vào nhánh cây nào đó ư? Không. Rõ ràng là không phải. Hắn chắc chắn đó không phải là nhánh cây. Vậy nó là cái gì nhỉ?

Hắn sờ lại cái chỗ vừa nãy hắn cộc đầu vào thì lại chẳng thấy gig nữa. Vậy đây là cái gì đó di động sao? Kì lạ.

Ế? Khoan đã. Hắn đang sờ tay vào cái gì đây? Lông ư? Không phải. Làm gì có lông nào mà lại dài như thế này cơ chứ? Chắc chắn không phải là lông. Vậy chẳng nhẽ là tóc? Không đúng. Làm gì có chuyện tự dưng hắn nắm phải tóc được.

-Nhị huynh! Tốt nhất là huynh nên bỏ tóc đệ ra đi trước khi đệ cho huynh mấy nhát vào mặt- Bỗng từ đống tóc ấy phát ra tiếng nói của cin người. Thượng Quan Phong giật mình rụt tay lại. Cái gì! Cái đống tóc này biết nói ư? Hắn đang mơ sao? Ơ nhưng sao nó lại gọi hắn là nhị huynh nhỉ? Mà giọng nói này....quen quen.

-A... Kì đệ- Thượng Quan Phong chợt nhớ ra. Phải rồi. Đó là Thượng Quan Hàn Kì. Tuy nhiên không hiểu sao ngay lập tức Thượng Quan Phong bị một cánh tay từ đâu vươn ra bịt chặt lấy miệng, không cho hắn nói.

-Im lặng đi Phong. Nhìn kìa- Huyết Tử đưa cánh tay còn lại chỉ về phía bên kia của bụi rậm.

Thượng Quan Phong đưa mắt theo cánh tay nàng chỉ. Đó là một con dốc không cao. Và dưới con dốc là... một căn cứ.

-Đệ đã theo dõi ở đây một lúc rồi. Có vẻ như Hải Vân đã bị bọn chúng đưa đi.- Thượng Quan Hàn Kì nói.

-Tại sao bọn chúng phải làm vậy?- Huyết Tử hỏi. Bọn khốn! Dám bắt Hải Vân của nàng đi ư? Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn! Bà mà bắt được bọn chúng bà sẽ phanh thây từng đứa một.

-Là d...- Thượng Quan Hàn Kì định trả lời thì bị một giọng nói cắt ngang:

-Là bọn sơn tặc.- Đó chính là Thượng Quan Khương. Hai người Thượng Quan Khuiwng và Kiều Tuyết vừa chạy đến nơi.

-Sơn tặc?- Huyết Tử khó hiểu.

-Phải. Hoàng huynh có kể gần đây ở ven Thánh Rừng có một đám sơn tặc đang lộng hành.-Thượng Quan Khương giải thích.

-Vậy sao không cho quân dẹp đi?- Huyết Tử lại hỏi. Rõ ràng ở đây có uẩn khúc.

-vì chúng có Huyền Khí- Thượng Quan Khương lại nói.

-Ta nghĩ bọn chúng không đơn thuần là sơn tặc đâu- Sau một hồi im lặng nghe, Kiều Tuyết cất tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.