Đột nhiên hắn quay đi không nhìn nàng nữa. Lí do là vì bộ y phục của nàng đang dính chặt vào người nàng do nó quá ướt làm lộ ra thân hình siêu chuẩn với số ba vòng không thể nào chê của nàng. Hắn không nhìn mà nói đúng hơn là không thể nhìn vì sợ mình không đủ máu. Hơn nữa hắn không như hai đệ đệ miễn cảm với gái của mình đâu. Hắn rất hãm dục. Hắn sợ hắn không kìm được mất. Người hắn bắt đầu nóng hết cả lên rồi.
-Vậy chúng ta về phòng thôi. Lát hẹn ở phòng ta nhé.- Thượng Quan Phong nói. Câu nói của Thượng Quan Phong như giải cứu cho hắn.
(1 canh giờ sau, tại phòng của Thượng Quan Phong)
-Nè Tuyết! Sao ngươi có thể làm được như vậy?- Cả năm người đang ăn thì Thượng Quan Hàn Kì bỗng hỏi.
-Như vậy là như thế nào?
-Thì làm người ta chết mà không cần làm gì ấy. Quả là lợi hại.
-Hahahaha...- Huyết Tử cùng Kiều Tuyết đang ăn thì bỗng phụt hết cơm ra, ngồi ôm bụng cười sằng sặc. Bọn hắn nghĩ nàng không cần làm gì kìa. Bậc đế vương không ngờ cũng có lúc ngốc như vậy. Nếu không cần làm gì thì nàng đã nhanh chóng sử gọn cả đống thánh thú đó rồi.
-Đó gọi là súng. Các ngươi chắc cũng biết bắn tên phải không? Súng tương tự như một loại cung tên vậy.- Kiều Tuyết lau nước mắt nói.
-Nhưng ta đâu thấy mũi tên nào bay ra?- Thượng Quan Khương nghi hoặc.
-Nó không cần tên.- Kièu Tuyết nói rồi cầm con dao lên.
-Thượng Quan Khương! Thứ đã găm vào tim lão ta giống như đầu của con dao này vậy. Tuy nhiên lại sắc hơn rất nhiều.- Kiều Tuyết giải thích.
-Vậy tại sao ta không nhìn thấy nó được?- Thượng Quan Hàn Kì hỏi.
-Tại tốc độ của nó quá nhanh. Thượng Quan Khương à, ngươi nghĩ ở khoảng cách đó thì mất bao nhiêu thời gian để mũi tên cắm đích?- Kiều Tuyết quay sang Thượng Quan Khương hỏi ngược lại.
-Ừm....khoảng hai đến ba giây.- Thượng Quan Khương suy bghĩ một lúc rồi trả lời.
-Vậy thì súng chỉ cần 0.01 giây để tới nơi.- Kiều Tuyết trả lời.
-Cái gì?- Thượng Quan Hàn Kì, Thượng Quan Khương cùng Thượng Quan Phong trợn tròn mắt ngạc nhiên. Thứ gì có thể nhanh như nó được cơ chứ.
-Đừng ngạc nhiên thế chứ. Tuy vậy nhưng nó cũng có điểm yếu chết người đó.- Kiều Tuyết cười.
-Là gì?- Thượng Quan Phong hỏi.
-Độ nhắm rất dễ lệch.- Huyết Tử xen vào trả lời.
-Lệch...sao?- Thượng Quan Phong nhíu mày. Về cơ bản nó cũng tương tự như cung tên thôi mà. Đã thế nó còn nhanh hơn nữa. Làm gì có điểm yếu nào chứ.
-Nếu dùng cung tên, chúng ta sẽ thấy nó rất êm. Tuy nhiên dùng súng thì khác. Để bắn, súng cần một luồng điện chạy qua khiến người cầm súng bị giật. Tùy theo độ giật của súng mà phải canh nơi nhắm. Còn hướng gió nữa. Hướng gió sẽ làm cho viên đạt chệch hướng.-Nàng định nói tiếp thì thấy ba khuôn mặt đang ngơ ra như không hiểu cái gì bèn dừng lại hỏi:
-Nãy giờ cã ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?
-Điện là gì vậy Huyết Tử?- Thượng Quan Phong hỏi.
Kiều Tuyết giật mình. Phải ha. Nàng quên mất. Thời đại này làm gì có điện đâu. Chẳng trách sao bọn hắn không hiểu nàng đang nói gì. Haizz...đúng là bọn cổ nhân mà. Giờ nàng biết giải thích ra sao đây?
-Thôi...các ngươi không cần biết đâu. Chỉ cần biết nó giống như cung tên nhưng nhanh hơn cung tên là được rồi.- Huyết Tử phẩy tay. Giải thích cho bọn cổ nhân này thì có mà đến sáng mai chưa xong mà cũng không chắc bọn hắn đã hiểu. Đúng là bọn cổ nhân ngu ngốc.