Huyết Sắc

Chương 6



Phương Thành uống thuốc hạ sốt hắn vừa mua, bởi hiệu quả của thuốc mới an lành ngủ một giấc.

Mục Nhiên thật không quen nhìn gian phòng đồ đạc luộm thuộm, quyết tâm giúp Phương Thành dọn dẹp một chút, nhìn Phương Thành chìm vào giấc ngủ mới đứng lên, nhưng cũng đồng thời cảm nhận được một phần trở ngại.

Mục Nhiên cúi đầu nhìn, nguyên lai Phương Thành vì sợ hắn sau khi cậu ngủ mà rời đi, nên gắt gao túm vạt áo.

Nhìn hành động trẻ con của Phương Thành, Mục Nhiên vô thức lộ ra một nụ cười.

Mặc dù có chút không muốn, nhưng Mục Nhiên vẫn lấy tay Phương Thành ra, vì hắn muốn khi cậu thức dậy, thấy phòng gọn gàng, sạch sẽ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Mục Nhiên nhìn đồ dùng có thể bỏ đi xung quanh phòng, cảm thấy có hơi khó khăn, nhưng vẫn vén ống tay áo bắt tay làm việc.

Tuy hoàn cảnh gia đình giàu có, nhưng lại từ bình đân lập nghiệp, mọi người trong gia tộc hắn phi thường chú trọng tới đức trí thể lao (Có thể hiểu là đạo đức, trí tuệ, thể thao, lao động) của con cháu, bởi vậy, quy củ trong nhà là phải động tay chân, cho dù trong nhà hắn có rất nhiều gia nhân. Nhàn khi, trong nhà to như vậy, các phòng đều do người trong nhà dọn dẹp, sửa sang.

Hắn thân là người thừa kế của gia tộc, lại càng bị rèn luyện hà khắc, cha hắn chẳng những yêu cầu hắn văn võ song toàn, càng đòi hỏi hắn cả phẩm đức lẫn thân thủ phải thật tốt. Bởi vậy, hắn trong mắt người ngoài không phải là một công tử bột, kỳ thật ngay cả nhiệm vụ của một gia nhân hắn cũng hiểu biết.

Bởi trong ngoài gian phòng đều cực kì luộm thuộm, Mục Nhiên quyết định để dọn dẹp phòng này, đầu tiên nên đem đống đồ vật hỗn độn trong phòng gom lại trên mặt đất, rồi lau rửa sạch sẽ, sau đó hắn kiếm một cái túi thật lớn, đem đồ bỏ đi cho hết vào đó, những đồ còn lại đợi phân loại xong sẽ sắp xếp lại vị trí cho chúng.

Một người mà sửa sang, dọn dẹp cả một gian phòng rộng cỡ trăm mét vuông, lại còn là một gian phòng luộm thuộm, bẩn thỉu hết cỡ, thật sự mệt không tưởng, cho dù thể năng đã qua luyện tập võ nhưng đến cuối cùng Mục Nhiên vẫn cảm thấy toàn thân mỏi mệt, rã rời.

Lâu lắm chưa từng mệt đến vậy, Mục Nhiên quét dọn đến khi sàn nhà không còn một hạt bụi (!!) mới nghỉ ngơi, nhìn mớ đồ bỏ đi chất đống trên sàn nhà, Mục Nhiên quyết định khi nào về sẽ mang ra bên ngoài một thể.

Cuối cùng Mục Nhiên mới phát hiện ra, hiện tại đã là hoàng hôn.

Bởi nơi này mặt trời không chiếu tới, Mục Nhiên cũng không chú ý tới, hắn hiện tại cảm thấy gian phòng so với giữa trưa mới đến càng thêm vẻ hôn ám, với lại khi nhìn đống đồ bỏ đi mới nhớ đến giờ giấc.

Hắn bởi muốn nhanh chóng gặp Phương Thành, nên đã đi nửa ngày. Không biết có phải vì quan hệ hay không, ông thầy giáo cũng không hỏi nguyên nhân hắn đi là gì ngay lập tức phê chuẩn cho hắn rời đi. Ban đầu hắn cũng không nghĩ sẽ ở nơi này lâu như vậy, ở lại nửa ngày cơ bản là ngẫu nhiên.

Tầm mắt Mục Nhiên chuyển đến Phương Thành đang ngủ trong phòng, Mục Nhiên muốn vì cậu mà làm chút cơm rồi mới rời đi, tuy rằng đây nhất thời chỉ là ý tưởng của hắn, nhưng Mục Nhiên nhớ đến Phương Thành phải ăn mì gói, hắn mới quyết định.

Nói làm liền làm, Mục Nhiên đứng lên, quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn – trong phòng hiện tại ngay cả một hạt gạo cũng không có.

Bởi phải ra ngoài, Mục Nhiên thuận tay cầm túi đồ bỏ đi mang theo luôn, muốn vứt ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên có tiếng đập mạnh, vang như tiếng trống khiến cho Mục Nhiên hơi giật mình.

“Tiểu Thành, là tôi, mở cửa nhanh!” Mục Nhiên không khỏi giật mình, một giọng nữ trong trẻo vang lên. Theo đó là tiếng đập cửa dồn dập.

Mục Nhiên đi đến cửa phòng ngủ, thấy Phương Thành vẫn còn say ngủ, hắn quyết định để Phương Thành yên giấc, chính mình đi mở cửa.

Vì thế, Mục Nhiên đi ra cửa bằng tốc độ nhanh nhất, người ở ngoài đang định gào to hơn thì cửa mở ra.

Không nghĩ rằng cửa lại mở nhanh như vậy, nữ sinh đứng ở ngoài nhất thời không thu lại được sức đang cố gắng đập vào cánh cửa, thiếu chút nữa đập cả vào người Mục Nhiên.

Miễn cưỡng đứng vững, nữ sinh xinh đẹp với mái tóc dài nhìn chằm chằm Mục Nhiên bằng đôi mắt sáng.

Nữ sinh ánh mắt kinh diễm cũng không làm Mục Nhiên chú ý, Mục Nhiên chỉ suy nghĩ, người nữ sinh diện mạo nhu mì xinh đẹp này cùng Phương Thành có quan hệ gì. Nghe cô thân thiết gọi nhũ danh của Phương Thành, hắn bỗng thấy trong lòng như có gai đâm mạnh.

“Oa, anh là ai nhở ? Bộ dạng đẹp trai kinh, cùng Tiểu Thành có quan hệ gì thế ? A, tôi với Tiểu Thành là thanh mai trúc mã, sống ở dưới lầu. Tôi họ Khổng, tên Nguyệt, Khổng trong Khổng Tử, Nguyệt là Ánh Trăng. Xin hỏi anh là……”

Nữ sinh vươn tay muốn bắt tay Mục Nhiên nhưng lại không thấy tay Mục Nhiên đâu.

Mục Nhiên lạnh lùng khiến nụ cười của nữ sinh kia cứng một chút, nhưng cô nhanh chóng dấu đi, vẫn hé ra khuôn mặt tươi cười như cũ,,“Oa, anh đúng là người lạnh lùng nha, không nghĩ Tiểu Thành sẽ có bằng hữu như cái dạng này. Tôi cứ tưởng bằng hữu của cậu ta toàn mấy nam nhân thô lỗ !”

Nữ sinh ca ngợi cũng không khiến Mục Nhiên thay đổi sắc mặt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm.

Nhìn thấy mặt Mục Nhiên vẫn đơ ra, nữ sinh không chấp nữa, bởi Mục Nhiên lãnh khốc như thế, cô biết hắn đang chĩa mũi nhọn vào mình, chính là cô chả hiểu rằng rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với hắn, đành tổng kết lại đây là bản tính của hắn.

“Cái kia –” Khổng Nguyệt cẩn thận hỏi,“Tiểu Thành có nhà không ? Tôi đưa bữa tối cho cậu ấy.”

Khổng Nguyệt nhấc cặp ***g bảo ôn trong tay lên,“Ngày hôm qua Tiểu Thành bị ốm, ba mẹ cậu ấy lại không còn, cho nên tôi phải chăm sóc, tránh cậu ấy khi lười ra ngoài mà đói bụng.”

Mục Nhiên nghe xong, ánh mắt trở nên âm u : Nguyên lai, Phương Thành đã có người nấu cơm cho cậu ta rồi, lại còn là thanh mai trúc mã.

Mục Nhiên không nói gì nghiêng thân cho Khổng Nguyệt vào nhà, đóng cửa lại, thấy Khổng Nguyệt trong phòng mắt sáng rực rỡ sau đó sắc mặt lại chuyển thành sợ hãi :“Trời ạ, không thể tưởng tượng nổi, từ khi Phương Di qua đời, lần đầu tiên tôi thấy gian phòng này sạch sẽ gọn gàng đến vậy ! Anh làm sao ?”

Khổng Nguyệt nhìn Mục Nhiên, Mục Nhiên chẳng thèm gật đầu lấy một cái.

“Anh không nói tôi cũng biết là anh làm, Tiểu Thành chẳng bao giờ đem phòng quét tước sạch sẽ như vậy đâu. Huống hồ cậu ấy còn chưa bao giờ mang bằng hữu tới đây – lại nói tiếp, tôi là lần đầu tiên thấy bằng hữu của Tiểu Thành ở trong phòng này đấy. Anh nhất định là bằng hữu cực tốt, bằng không cậu ấy chẳng cho anh vào nhà rồi. Đừng coi thường căn nhà này không tốt, đây là vật duy nhất Phương Di để lại cho Tiểu Thành đó, nên cậu ấy rất quý nó! Cho nên cậu ta luôn nói, nếu không phải bằng hữu tốt nhất, cậu sẽ không để người khác vào.”

Khổng Nguyệt vừa nói vừa cầm trong tay cặp ***g bảo ôn đặt trên bàn, sau đó hỏi:“Tiểu Thành đâu rồi?”

“Uống thuốc, ngủ rồi.” Mục Nhiên lãnh đạm đáp lời. (Tôi cứ tưởng anh câm rồi chứ Tiểu Mục)

Tuy là việc nhỏ nhưng khiến Khổng Nguyệt kinh ngạc không thôi, “Oa, tôi còn nghĩ anh không trả lời tôi cơ!”

Mục Nhiên không để ý tới cô, xoay người mang túi đồ bỏ đi kia lên vai.

“Này ? Đồ bỏ đi sao ? Mang đi đâu vậy?” Khổng Nguyệt vì hành động của hắn mà khó hiểu hỏi.

“Tôi vứt đi, rồi về luôn.” Mục Nhiên quay đầu lại.

“Không đợi Tiểu Thành dậy rồi hẵng đi?”

“Không được, tôi ở đây lâu rồi, phải trở về. Cô chăm sóc cậu ấy là được.” Nói xong, Mục Nhiên đi tới trước cửa, quay lại nhìn thoáng qua Khổng Nguyệt, liền mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn cửa đóng lại, Khổng Nguyệt nhún vai, Mục Nhiên quả là nam sinh tuấn tú, lạnh lùng mà thấy có điểm tiếc hận.

Mục Nhiên mặt không chút biểu cảm nhận từ nam nhân khuôn mặt nhã nhặn đeo một cặp kính tập tư liệu xem xét.

Nhìn đến Mục Nhiên tay cầm tư liệu không nói gì, nam nhân nhã nhặn đẩy kính lên, hướng Mục Nhiên nói:“Mục tiên sinh, thứ lỗi cho tôi đến giờ mới tìm được tập tư liệu kia theo lời ngài nói. Cũng là có nguyên nhân, bởi vì chủ nhân căn nhà ấy mười năm trước cũng đã đổi chủ, không hề theo ngài nói là vị họ Phương kia sở hữu, vả lại mười năm gần đây, căn nhà này đã đổi chủ đến mấy lần, hiện tại, căn nhà đã được một phòng bất động sản mua lại, chuẩn bị sang năm phá đi xây mới.”

Nam nhân nói khiến Mục Nhiên chăm chú nhìn, anh có chút vội vàng lật mấy trang tài liệu, quả thực theo lời nam nhân nói, căn phòng này gần đây mới đổi chủ.

“Tại sao lại có thể như vậy?!” Thanh âm Mục Nhiên trầm thấp mang theo chút không thể tin,“Chủ nhân chính của căn nhà là bởi sinh bệnh nên nằm viện, không thể xuất viện, cậu ấy làm sao có khả năng ra ngoài để bán nhà, huống gì lại bán đi căn nhà vô cùng quan trọng đối với mình ?!”

Nam nhân nhã nhặn không hiểu tại sao Mục Nhiên lại biểu tình như vậy, nhưng anh vẫn như cũ nói cho Mục Nhiên:“Nguyên do là trong thời gian dài, nên không thể xác định chính xác. Nhưng tôi điều tra biết được ban đầu người bán căn nhà này họ Khổng.”

“Khổng?” Mục Nhiên nhíu mày,“Khổng  Nguyệt?!”

Mục Nhiên nâng ánh mắt lên nhìn nam nhân nhã nhặn ngồi đối  diện.

“Đúng vậy.” Nam nhân gật đầu.“Bởi vì cô ta có khế ước của căn nhà này, tức cô ấy có thể bán nó đi.”

Nam nhân lần nữa khẳng định khiến Mục Nhiên ngồi xuống ghế sô pha trầm tư suy nghĩ, mang theo ánh mắt khó tin lãnh liệt, làm người khác khi nhìn thấy toàn thân lạnh như băng.

Bởi trên người tỏa ra lãnh khí, nam nhân ngồi trên sô pha đối diện Mục Nhiên mồm miệng khô ráo vẫn nuốt nuốt nước miếng, trong câu nói có chút run run,“Mục tiên sinh, ngài chỉ thị ……”

Mục Nhiên cầm tài liệu trong tay đến bàn trà, trầm giọng:“Phải nghĩ cách mua lại căn nhà này. Sau đó, ta muốn gặp nữ nhân đó –” (Từ ‘ta’ ở đây là Tiểu Mục độc thoại)

Hắn muốn cô ta phải trả giá cho tất cả mọi việc !

Mục Nhiên còn chưa vào tới trường thì đã thấy Phương Thành đứng ngay ở cổng.

Nhìn thấy Mục Nhiên xuống xe bus, Phương Thành hơi do dự đi tới trước mặt hắn.

“Này, Mục Nhiên……” Ngay cả tiếng gọi cũng có vẻ nơm nớp lo sợ.

“Sao thế, tôi đâu ăn thịt cậu a!” Mục Nhiên liếc một cái đầy khinh bỉ.(Anh khinh bỉ em nó, tôi khinh bỉ anh)

Mục Nhiên giọng nói không lấy làm vui vẻ khiến Phương Thành có chút thận trọng cười tươi.

“A, tôi còn nghĩ qua buổi tối kia, anh sẽ không để ý tới tôi nữa.”

Mục Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của người kia, liếc mắt một cái, đi trước Phương Thành vào trường.

“Tôi trong mắt cậu là cái loại người thay đổi thất thường a.” Mục Nhiên cũng chẳng thèm quay đầu lại.

Đi sau Mục Nhiên, Phương Thành nghĩ Mục Nhiên sẽ không thấy, lè lưỡi một cái, nhỏ giọng độc thoại:“Tôi còn tưởng anh không biết chứ!”

Mục Nhiên bỗng nhiên đứng lại, tầm mắt chuyển lên người Phương Thành, không phải bởi câu nói của Phương Thành mà tức giận, ngược lại còn khiến hắn vui vẻ.

“Mục Nhiên, ngày hôm qua anh đi thế nào lại không nói tôi một tiếng, hại tôi khi tỉnh dậy nghĩ gặp anh chính là nằm mơ. Nếu không phải Tiểu Nguyệt kia quấn quýt lấy hỏi tên anh, tôi còn thực tưởng là trong lúc mộng du tự mình quét dọn nhà cửa –”

Mục Nhiên vẫn đi đằng trước bỗng dừng lại, khiến Phương Thành phía sau thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng hắn,“Làm sao vậy?”

“Không.” Lạnh nhạt trả lời, Mục Nhiên lại tiếp tục đi,“Cậu cùng cái nữ sinh kia quan hệ có vẻ tốt nhỉ, cô ta còn đưa bữa tối cho cậu.”

Bởi thanh âm Mục Nhiên trước sau đều lãnh đạm, nên Phương Thành nghe không ra tâm tình hắn đang chuyển biến, Phương Thành vì vậy mà vui vẻ nói, “Đúng nha, tôi từ bé cùng cô ấy sinh ra đã dính lấy nhau. Hai bên cha mẹ còn nói vui rằng khi trưởng thành sẽ cho chúng tôi kết hôn nữa, như vậy có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau.”

Hiểu lầm rằng Phương Thành hưng phấn, Mục Nhiên bực bội đi tiếp, bước đi tựa như thi đi bộ. (Thi xem ai đi nhanh hơn =])

“Mục Nhiên, sao vậy? Có việc gấp à ?” Thấy Mục Nhiên đột nhiên đi bộ nhanh hơn, Phương Thành đuổi theo hắn.

Phương Thành có chút lo lắng khiến Mục Nhiên dần dần cước bộ chậm lại, nhìn thoáng Phương Thành phía, Mục Nhiên đứng lại.

“Không có việc gì.” Mục Nhiên trả lời.“Đúng rồi, khỏi sốt rồi sao?”

“Yên tâm đi, Mục Nhiên, tốt lắm á. Sinh mệnh của tôi tựa như con gián ương ngạnh đó, ốm đau gì gì đó đều không đánh bại được tôi đâu.” Phương Thành còn cố ý vênh một cái, hướng Mục Nhiên ưỡn ngực khoe khoang.

“Vậy là tốt rồi……” Thấy Phương Thành thật sự không sao, Mục nhiên an tâm đi tiếp.

Nhìn Mục Nhiên so với vừa rồi sắc mặt đã thoáng dịu, Phương Thành mới cẩn thận hỏi hắn:“Mục Nhiên, anh tối nay có rảnh không?”

“Có việc sao?” Mục Nhiên hỏi lại.

“Ân……” Phương Thành có chút khó nói gãi tóc bù xù,“Tôi nghĩ đưa anh đi một số chỗ vui chơi, đều là nơi tôi thích, cho nên, muốn cùng anh đi……Anh – có muốn đi không?”

“Chỉ hai người chúng ta sao?” Mục Nhiên hỏi.

“Đúng vậy, chỉ hai người chúng ta a!” Phương Thành trả lời.

“Ơ kìa – cái cô thanh mai trúc mã kia không đi sao? Hai người không phải làm gì cũng dính lấy nhau sao?” (Ghen á ? =)))

Không hiểu vì sao giọng nói Mục Nhiên lại hơi lên men, Phương Thành nhíu mi,“Ai nha, đó là khi còn bé thôi, hiện tại lại không cùng học với nhau, thời gian học khác nhau, cho nên tôi rất ít gặp cô ấy. Nếu không phải hôm qua tôi ốm, không biết đến bao giờ mới gặp cơ!”

“Như vậy a!” Mục Nhiên có chút thư thái hơn.

“Vậy anh có đi không Mục Nhiên?”

“Ừm, chỉ cần cậu đưa tôi đi bằng xe mô tô.” Mục Nhiên đáp lại vui vẻ.

“A?” Thật vui quá, ngược lại làm cho ai đó ngây người.

“A cái gì mà a, cậu còn đần ra thế tôi sẽ không đi nữa.” Mục Nhiên cười một cái, lại đi tiếp.

Cuối cùng hiểu ý Mục Nhiên, Phương Thành cao hứng nhảy dựng lên.

“VẠN TUẾ!”

Cảm thấy Phương Thành phía sau vui mừng, trên mặt Mục Nhiên không biết từ bao giờ hiện lên một nụ cười.

Cậu say giấc nồng, vẻ mặt điềm tĩnh.

Ngón tay Mục Nhiên thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, đầu ngón tay thanh tú lướt trên làn da mềm mại, vuốt xuống đôi môi non mềm ….

“Thành, vì sao đôi môi em vẫn không có lấy một tia huyết sắc, rõ ràng, vẫn còn hơi ấm a……” Ngón trỏ của hắn miết miết trên đôi môi tái nhợt của cậu, trong ánh mắt Mục Nhiên hiện lên một tia thương nhớ.

“Sao em không nói cho tôi biết, em đang chờ đợi cái gì?” Đầu ngón tay dừng lại giữa đôi môi.

“Nếu không phải, vậy là vì sao?…….Mà em lại biến thành như thế này, trước khi tôi rời đi, em sống rất tốt mà, vì sao khi tôi trở về, hết thảy đều thay đổi?! Cái gì đã khiến em sinh bệnh này, vì cái gì nữ nhân được em chọn kia lại không bên cạnh em, vì sao căn nhà luôn được em yêu quý lại bị nữ nhân đó bán đi, mà bây giờ, cô ta đang ở đâu?–”

Mục Nhiên đau đớn thở dài:“Có phải hay không bởi cô ta đã làm em tổn thương, đến nỗi em tình nguyện phong bế tình cảm (Kiểu như đóng cửa trái tim đó sến), cho dù em có mãi ngủ say cũng đâu trốn tránh được bi thương?”

“Nếu là như thế, vậy sao em không quên đi, chỉ cần mãi nhớ tôi là được rồi. tôi sẽ không khiến em thương tổn như nữ nhân kia đâu, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá gấp bội!”

Cừu hận trong mắt biến mất, Mục Nhiên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.

“Thành, nếu trước kia em phải chịu thống khổ, tôi sẽ khiến em quên hết. Sau đó, bắt đầu lại một cuộc sống tốt đẹp, một cuộc sống không có đau thương—tôi sẽ một tâm yêu em, một tâm che chở cho em, không bao giờ để em rời xa tôi.”

Đây chính là nụ hôn thệ ước, sẽ khắc sâu trong tình yêu, trên một đôi môi không có lấy một tia huyết sắc.

Học hành bê bết: (

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.