Tạ Thiên Bích há mồm lè lưỡi, không nói được tiếng nào.
Cơ Linh Phong không màng đến lão, hướng qua Du Bội Ngọc :
- Còn ngươi cứ kể như ngươi đã chết rồi, mỗi người trong trang đều có sờ mó đến thi thể của ngươi, ai ai cũng công nhận như vậy. Song ta lại làm cho ngươi không nói ra, ngươi cũng chẳng tin, bởi con người đã chết rồi, có ai sống lại được?
Du Bội Ngọc trầm lặng một lúc lâu mới thốt :
- Tại hạ không hoài nghi, song vẫn thắc mắc về sự bí mật chết đi sống lại này.
Chắc chắn là chén rượu do tại hạ vừa rồi có liên quan hệ trọng!
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Xem ngươi thì khù khờ đấy nhưng kỳ thực thì ngươi có quá ngu đâu? Ta cho ngươi uống loại rượu đó chẳng phải là loại Đoạn Trường tửu như phu nhân đã nói, mà chính là loại Đoạn Tình tửu! Một loại rượu trốn tình, xa lánh tình!
Du Bội Ngọc cười nhẹ :
- Đoạn Tình tửu! Cái tên nghe thanh nhã làm sao!
Cơ Linh Phong tiếp :
- Nghe nói. Loại rượu đó, ngày xưa do một vị tài nhân đặc chế, y bị ba nữ nhân mê luyện, ráng buộc y quá nửa đời người, cuối cùng thì y không còn chịu đựng nổi nữa. Do đó, y mới chế ra loại rượu này, uống vào lập tức ngưng thở, tay chân lạnh, thân thể cứng đơ, chẳng khác nào một xác chết, nhưng chỉ qua một ngày đêm thôi, chất rượu tan, con người sống lại. Ngươi thấy không? Uống rượu chết đó vào rồi, còn sinh lực nữa đâu mà làm tình được? Ba nữ nhân kia dù có khích động cách nào, cũng chẳng có cách khích động được một xác chết. Nhớ đó, vị tài nhân tránh được móng vuốt ba ả si tình. Vì vậy tài nhân đó cao hứng vô cùng, đặt cho cho loại rượu đó cái tên Đoạn Tình tửu!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Ngờ đâu cái dư hưởng phong lưu của người xưa lại cứu mạng tại hạ ngày nay!
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Ngươi đừng nghĩ sai! Rượu đó chẳng cứu mạng sống của ngươi đâu!
Du Bội Ngọc cười khổ :
- Ân trọng của cô nương, khi nào tại hạ lại dám quên?
Cơ Linh Phong quắc mắt sáng ngời chiếu thẳng vào mặt chàng :
- Ngươi có biết tại sao ta cứu ngươi chăng?
Du Bội Ngọc lắc đầu :
- Việc đó... thì... thì...
Dù cho ai cũng chẳng biết phải đáp làm sao! Tự nhiên Du Bội Ngọc ấp úng mấy tiếng rồi nín bặt.
Cơ Linh Phong vẫn giữ vẻ lạnh lùng, tiếp :
- Giả như ngươi cho rằng ta thích ngươi, ta mê ngươi mà cứu ngươi là ngươi lầm, lầm lớn! Ta không thuộc hạng gái si tình, đừng tưởng là ta si trai!
Nàng phải nói lên câu đó để chận mọi ý nghĩ của Du Bội Ngọc, bởi có chàng trai nào không tưởng như chàng vừa nói?
Gái mà cứu trai, nếu không vì si mê thì cứu làm gì một chàng trai mà mình chưa mảy may liên hệ?
Nàng phải chận để giữ thể diện cho nàng :
Du Bội Ngọc thẹn đỏ mặt, toan cãi, song nàng lại tiếp luôn :
- Ta cứu ngươi như ta đã cứu Tạ Thiên Bích, ta muốn các ngươi tri ân ta, mãi mãi tri ân ta!
Du Bội Ngọc chưa hết bàng hoàng, nàng lại tiếp :
- Chắc ngươi nghĩ rằng, một kẻ thi ân mà mong người báo đáp, hẳn không phải quân tử chút nào?
Tạ Thiên Bích đáp nhanh :
- Không! Không đâu cô nương! Lão phu chẳng có ý tưởng xấu xa như vậy!
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Ngươi không nghĩ cho ta như vậy song ta nghĩ cho ngươi có ý đó, ta cũng nghĩ cho ta như vậy. Bởi sao? Ta không phải là quân tử, ta không muốn làm người quân tử, ta thi ân là mong người thọ ân báo đáp lại ta!
Nàng trầm giọng hỏi :
- Ta đã cứu hai ngươi, thử hỏi hai ngươi sẽ làm gì báo đáp cho ta?
Tạ Thiên Bích nhìn sang Du Bội Ngọc. Du Bội Ngọc nhìn lão. Cả hai cùng giương tròn mắt, cùng há mồm, nhưng cả hai vẫn nín lặng.
Họ phải nói như thế nào?
Việc báo đáp ân nghĩa thuộc về tương lai, mà tương lại thì ai biết nó sẽ như thế nào?
Như vậy, họ làm sao nói được?
Cơ Linh Phong sôi giận :
- Các ngươi câm lặng, các ngươi thọ ân ta rồi lại định quỵt ân, không tưởng đến báo đáp?
Du Bội Ngọc ấp úng :
- Cái ân cứu mạng thì... thì...
Cơ Linh Phong hừ một tiếng :
- Thế nào là ơn với trọng suốt đời chẳng quên? Thế nào là kết cỏ ngậm vành?
Đừng! Đừng nói những lời suông như vậy với ta, những lời suông đó chẳng thực tế chút nào, chẳng gây cho ta một tiếng vang nào! Nói đi, nói cái gì cụ thể, nghe được, thấy được, thấy liền xem nào?
Trên thế gian này có sự kiện nào quái quỷ như vậy chăng?
Nàng thi ân như người ta cho vay, nàng đòi đáp ân như người ta đòi nợ?
Nợ dĩ nhiên có hạn kỳ, đến kỳ mà chẳng trả nổi, còn có thể khất nợ.
Ân vừa thi ra lại đòi, đòi báo đáp một cách cụ thể, báo lập tức, không cho khất hẹn.
Nợ thì chỉ trả bằng tiền, còn ân thì trả làm sao? Phải có nhiều hình thức trả ơn chứ? Mà hình thức nào là cụ thể? Cụ thể mức nào mới đáp ứng đúng ý muốn của nàng?
- Cái ý của cô nương thế nào, xin nói cho chúng tôi biết?
Cơ Linh Phong đột nhiên quay mặt về hướng những người chết :
- Các ngươi có biết những người này là ai không? Hay đúng hơn, các ngươi đang đối diện với ta đây, là ai không?
Du Bội Ngọc úp úng :
- Người đó là... là... là phụ thân của Cơ Táng Hoa...
Chàng không nói rõ là nội tổ của nàng, mà lại gọi là phụ thân của Cơ Táng Hoa, chỉ vì chàng nhận thấy thân thế của nàng có vẻ bí mật quá và nàng cũng không thừa nhận là giọt máu của Cơ Táng Hoa!
Cơ Linh Phong gật đầu :
- Đúng đó! Lão tên là Cơ Khổ Tình, ta lạy lão, chẳng phải do cái danh nghĩa lão là phụ thân của Cơ Táng Hoa, mà cũng chẳng phải hoàn toàn do lão chữa lành trọng bịnh của ta, ta lạy lão vì lão là con người trí tuệ, lão từng nói rồi đây giang hồ sẽ tao loạn hãi hùng, một cuộc hỗn loạn không tiền khoáng hậu. Mà ta thì sinh ra giữa cái thời hỗn loạn đó...
Nàng quay mặt trở lại, đối mặt với Du Bội Ngọc và Tạ Thiên Bích, ánh mắt của nàng rực lên như một ngọn lửa, chừng như lửa hận, nàng cao giọng, tiếp nối :
- Bởi ta sanh ra đúng thời kỳ đó, thì thời kỳ đó phải thuộc về ta, tất cả mọi người phải tuân phục ta, tiếp trợ ta. Ta đã cứu sống các ngươi, ta muốn các ngươi đáp ân ta bằng cách tuân lịnh ra mà làm bất cứ việc gì ta muốn. Dù bảo các ngươi chết, các ngươi cũng chẳng được phép tiếc mạng sống!
Tạ Thiên Bích và Du Bội Ngọc nằm mộng cũng chẳng tưởng tượng nổi là một thiếu nữ như nàng lại có cái dã tâm lớn như bầu vũ trụ!
Cả hai sững sờ, nhìn nàng không nói gì được!
Nàng đưa tay vào mình, lấy chiếc bình bằng gỗ, tiếp :
- Trong bình này có hai hoàn thuốc, mỗi người uống một viên, uống xong là mê, tỉnh lại thì hoàn toàn biến thành một con người khác lạ, người quen thân của các ngươi chẳng nhận ra các ngươi, ta muốn các ngươi quên hết, quên dĩ vãng, không nghĩ đến tương lai, chỉ chuyên tâm phục tùng ta, tuân lịnh ta, làm mọi việc do ta sai khiến, các ngươi trở thành công cụ của ta!
Nàng nhấn mạnh :
- Các ngươi cầm như đã chết rồi, và hiện tại thì do ta mà còn sống, thì cái sống của các ngươi phải do ta sử dụng!
Tạ Thiên Bích biến sắc :
- Nhược bằng bọn lão phu không đáp ứng cô nương?
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Các ngươi đừng quên, sanh mạng của các ngươi nằm trong tay ta đây!
Nàng bước tới hai bước.
Tạ Thiên Bích và Du Bội Ngọc lùi lại hai bước!
Đột nhiên, bên ngoài nhà mồ, có tiếng cười vang, rồi một giọng nói cuồng ngạo vọng vào :
- Liễu đầu, chính ngươi cũng chưa chắc gì được sống lâu hơn, ngươi còn hăm dọa ai chi?
Chẳng rõ Du Bội Ngọc mừng hay sợ, kêu lên thất thanh :
- Cơ Táng Hoa!
Ba tiếng gọi của chàng vừa dứt, Cơ Linh Phong đã vọt mình ra bên ngoài.
Du Bội Ngọc cũng vọt theo luôn.
Nhưng Cơ Linh Phong và chàng cùng dội lại. Cánh cửa đã bị Cơ Táng Hoa cài bên ngoài.
Lão bật cười cuồng dại :
- Liễu đầu! Ngươi tưởng chẳng có ai dám đến đây à? Ngươi tưởng chẳng có ai biết được hành động của ngươi à? Con người ta, càng tỏ ra mình chu đáo càng để lộ sơ hở đấy! Và chính những sơ hở đó giết ngươi!
Cơ Linh Phong biến sắc mặt. Nàng thừ người ra đó, biết có làm gì cũng vô ích, bởi bên ngoài đã bị Cơ Táng Hoa khóa chặt rồi!
Cơ Táng Hoa lại cười lên tiếng cười nghe kèn kẹt như sắt nghiền :
- Đáng lý, ngươi phải hiểu, ngôi nhà này chẳng bao giờ dung chứa người sống, chết rồi mới vào đây, và vào đây rồi, sống cũng như chết. Làm gì còn ra ngoài nữa mà hòng sống? Ngươi to gan lắm, ta công nhận điều đó!... Ta cố ý mở khóa từ bao nhiêu ngày rồi, ta nhử ngươi, ta biết có một ngày nào đó, ngươi cũng phải vào đây, ngươi háo hức vào đây! Ha ha! Ngươi cho rằng ngươi thông minh, song thông minh đến đâu cũng mắc mưu ta như thường!
Tiếng cười nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng thì chẳng còn âm vang gì nữa.
Cơ Linh Phong đứng lặng tại chỗ, tức uất đến không cầm lệ hận. Chết tại đây, chẳng phải nàng sợ. Nàng chỉ hận là chết như vậy thì cái chí hùng vĩnh viễn tiêu tan...
Du Bội Ngọc và Tạ Thiên Bích cũng sững sờ.
Lâu lắm, Cơ Linh Phong mới từ từ quay người lại, đến ghế đá trống, ngồi xuống, đảo mắt nhìn chung quanh rồi bật cười cuồng dại :
- Ta chết! Ha ha! Ta chết cũng chẳng tịch mịch lắm đâu! Ta chết mà cũng có kẻ bầu bạn với ta! Kể ra cũng thú!
Tạ Thiên Bích trố mắt :
- Cô nương... cô nương đành chờ chết à?
Cơ Linh Phong gật đầu :
- Yên tâm mà chờ cái chết đến từ từ, chắc cái tư vị đó cũng hay hay!
Tạ Thiên Bích chớp mắt :
- Thiết tưởng cô nương nên tìm biện pháp gì ra khỏi nơi đây chứ?
Cơ Linh Phong cười mỉa :
- Ra khỏi nơi đây? Bên ngoài đã được khóa chặt như vậy, còn ra thế nào được?
Đừng mong tìm biện pháp nào cả, vô ích!
Tạ Thiên Bích lắc đầu :
- Nói như cô nương thì nơi đây từ lúc nào đến giờ chẳng có người sống vào cả sao?
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Vào thì có nhưng ra thì không! Sống mới đi đặng mà vào, nhưng vào rồi là giã từ cuộc sống! Từ lúc nào đến giờ, chẳng có một người sống nào rời khỏi đây cả!
Du Bội Ngọc vụt hỏi :
- Muốn đưa một xác chết vào đây, phải nhờ đến người sống, những người sống đó cũng chẳng rời khỏi đây được à?
Cơ Linh Phong lắc đầu :
- Chẳng có người sống nào đưa người chết vào đây cả!
Tạ Thiên Bích trố mắt :
- Không ai đưa vào? Thế thì tại sao các xác chết lại ở đây?
Cơ Linh Phong gằn từng tiếng :
- Tự các xác chết di động! Tự các xác chết vào đây!
Giải thích như vậy có trời mới hiểu nổi? Còn di động được sao gọi là chết? Đã chết rồi, còn đi đứng làm sao được mà vào đây?
Tạ Thiên Bích đảo mắt nhìn các xác chết trên ghế quanh gian nhà mồ, những xác chết đó như trừng mắt như bắn tia nhìn về lão, bất giác lão run người.
Rồi giọng của lão cũng run run theo :
- Cô... cô nương... nói đùa cho vui đấy thôi!
Cơ Linh Phong hừ một tiếng :
- Trong trường hợp này còn ai mà đùa được nữa? Hừ!
Tạ Thiên Bích đổ mồ hôi lạnh ướt đầu :
- Nhưng... nhưng... trên đời này làm gì có xác chết tự di động?
Cơ Linh Phong thốt :
- Tự nhiên là vậy rồi. Đã chết, còn ai đi đứng được? Phải là còn sống mới đi được và đến đây được, song khi ngồi xuống ghế rồi, là chết luôn, là biến thành xác chết!
Tạ Thiên Bích lè lưỡi :
- Tại sao ngồi xuống ghế lại biến thành xác chết?
Cơ Linh Phong cười bí mật :
- Chỉ có người trong họ Cơ mới biết điều đó thôi!
Tạ Thiên Bích cau mày :
- Trong cảnh này cô nương còn giấu làm gì?
Chớp ánh mắt sáng lạnh, nhìn ra trước mặt, Cơ Linh Phong buông từng tiếng :
- Trong dòng máu của người họ Cơ có cái chất ngông cuồng, biến con người thành điên dại. Cái chất cuồng ngạo đó hủy diệt căn tính của mình, khi cái chết đó sôi động mạnh, thì hoặc là tìm người khác mà diệt, hoặc tự diệt lấy mình. Nếu không tìm người để diệt thì tự diệt lấy mình, chung quy cũng tự diệt. Còn như việc tìm người khác để hủy diệt bất quá chỉ là thời gian, trước sau rồi cũng đi đến chỗ tự diệt!
Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp :
- Từ tổ tiên đến Cơ Khổ Tình, người trong họ Cơ đều tự diệt cả, không ai thoát khỏi cái thông lệ đó. Từ Cơ Táng Hoa trở xuống, thì sự việc còn tùy thuộc tương lai!
Tạ Thiên Bích càng lúc càng mơ hồ, hỏi :
- Tự tìm đến đây, tự ngồi vào ghế, tự diệt cũng chẳng phải lạ lùng gì, bởi người điên còn có thể làm được những chuyện còn lạ hơn nữa. Nhưng họ chết đã đã lâu, tại sao thi thể không thúi nát? Xem kỹ thì những xác chết này đều có ướp thuốc, chẳng lẽ họ chết rồi mà còn tự ướp xác của mình? Ướp xác, có khi nào ướp trước khi chết đâu?
Càng mơ hồ, lão càng sợ hãi, một sự sợ hãi vô danh, lão cũng chẳng biết mình sợ gì.
Là Chưởng môn một phái kiếm lớn, là một nhân vật hữu hạn trên giang hồ, có khi nào lão sợ ma quỷ? Vả lại, từng giết người, lão đâu có sợ xác chết?
Vậy mà lão sợ như thường! Cho nên, đừng tưởng là anh hùng thì không biết sợ.
Cơ Linh Phong đáp :
- Rất dễ hiểu. Xác không thúi nát, chẳng phải nhờ chất ướp gì mà là do một loại độc dược, chế biến với hơn mấy mươi, họ vừa ngồi vào ghế là uống ngay. Họ còn đủ thời giờ ngồi sửa dáng ngồi, kéo y phục thẳng nếp. Sau cùng xác thân mới cứng đờ.
Nàng cười nhẹ, tiếp :
- Ngồi trên ghế, sửa dáng ngồi, họ bình tĩnh nghe cái xâm nhập vào cơ thể, bắt đầu từ tay, từ chân dần dần len vào mình, lên đầu, xuống ngực, họ nghe rõ, họ cảm giác rất rõ, như các người nhìn một vật từ từ di động, từ từ chuyển mình, cuối cùng là tim ngừng đập, họ tắt thở, vĩnh viễn tắt thở.
Du Bội Ngọc lẩm nhẩm :
- Điên! Chỉ có những kẻ điên mới khoái làm chuyện quái dị. Cơ phu nhân đã nói, sống họ là người điên, chết, họ là quỷ điên!
Cơ Linh Phong lại tiếp :
- Chất độc đó thấm ra tất cả những lỗ chân lông, có cái hiệu năng giữ gìn cơ thể không thúi nát. Cho nên họ không cần được ướp xác, mà xác vẫn tồn tại thoải mái!
Nàng nhìn Tạ Thiên Bích, hỏi :
- Bây giờ, ngươi đã minh bạch rồi chứ? Họ đến đây tuy chưa chết song có khác nào đã chết nửa phần, bởi họ đi về cõi chết mà! Họ đến đây, chính là cái thây còn sống, chứ chẳng phải là con người thực sự nữa!
Tạ Thiên Bích gật đầu :
- Thảo nào mà chẳng có kẻ sống thoát khỏi từ nơi này!
Cơ Linh Phong trầm giọng :
- Tình huống của chúng ta chẳng khác gì họ. Cứ ngồi tại đây, sửa dáng cho đàng hoàng, rồi bình tĩnh chờ cái chết từ từ đến, tuy chậm nhưng chắc chắn sẽ đến!
Nàng nhìn sang Cơ Khổ Tình, hay đúng hơn là cái xác của Cơ Khổ Tình, tiếp :
- Ta còn nhớ, ngày mà lão này tự diệt, bọn chúng ta đưa lão đến tận ngoài gian nhà mồ, lão thong thả bước vào, vào trong rồi, lão quay ra nhìn bọn ta cười thốt: “Ngoài mặt, các ngươi lộ vẻ bi ai, nhưng trong thâm tâm, các ngươi hẳn cười ta, cho rằng ta điên, là ngốc, các ngươi cứ tỏ lộ cái ý thực đi, chẳng cần giả vờ nữa. Phần ta, ta thú thực là bình sanh, ta chỉ khoan khoái nhất trong giây phút này thôi!”
Tạ Thiên Bích không muốn nghe nữa, bởi lão chẳng dám nghe nữa, song không nghe làm sao được? Nàng ở bên cạnh, nàng nói mãi kia mà :
- Bọn chúng ta không dám nói gì. Lão lại cười hì hì rồi tiếp :
Từ nay, các ngươi nên hiểu, một kẻ chết sánh với một người chết, thỏa thích hơn nhiều! Lão thốt, lão ngồi trên ghế, cơ thể lão cứng dần dần, lạnh dần dần. Rồi nụ cười tắt, lúc đó Cơ Linh Yến được mười tuổi, nó sợ hãi quá, khóc ré lên.
Nàng vừa thốt, vừa quan sát phản ứng nơi gương mặt của đối tượng, càng thấy người nghe sợ hãi hoặc khó chịu, nàng càng háo hức hơn, hứng càng cao, nàng càng nói nhiều, nói chẳng cần có ai nghe, nói để làm khó chịu người nghe, nói để làm khó chịu những người không muốn nghe, nói để gieo thêm nỗi sợ hãi cho người muốn nghe.
- Điên! Lão điên thật! Như vậy càng hay! Ít nhất cũng đỡ được cái khổ chờ chết!
Du Bội Ngọc vụt quay nhanh người lại nhìn chàng, trầm giọng :
- Tuy ngươi có ơn cứu ta một lần, song hiện giờ thì ta đang ở trong cái cảnh chờ chết, ta chờ chết là ta chờ cái lúc trả sự sống của ta cho ngươi, kể từ giờ phút này, ta không thiếu gì đối với người, người không có quyền đòi hỏi gì nơi ta nữa. Nếu ngươi còn toan khích động lão, ta sẽ có thái độ vô lễ với ngươi ngay!
Cơ Linh Phong nhìn sững chàng một lúc, rồi quay mặt nơi khác, không nói một tiếng nào.
Du Bội Ngọc đưa tay vuốt những giọt mồ hôi.
Bỗng chàng cảm thấy không khí nhà mồ nóng lên, càng lúc càng nóng.
Cơ Linh Phong cũng nghe nóng như chàng.
Nàng kêu lên thất thanh :
- Lửa! Cái lão điên ấy phóng hỏa đốt chúng ta!
Từ lỗ hổng trên đỉnh nhà, có khói theo gió lòn vào.
Cơ Linh Phong gằn giọng :
- Lão sợ chúng ta chết khoan khoái, lão sợ chúng ta chết không gấp, nên lão nổi nửa định đốt gian nhà mồ này! Thực ra thì trước sau gì cũng chết, thà chúng ta được chết gấp còn sướng hơn!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Tại sao lão muốn thế? Lão có thể chọn một biện pháp khác thích đáng hơn?
Cơ Linh Phong hừ một tiếng :
- Lão chẳng thể chọn một biện pháp nào khác, bởi lão rất quý trọng các xác chết, mà xác chết thì có khi nào sợ lửa? Lão chọn một biện pháp nào đừng gây cái sợ cho xác chết. Chỉ có những kẻ sống mới sợ nóng, không chịu nổi cái nóng. Nhà này bằng đá, lão đốt không cháy nổi, nhưng lửa áp vào, chúng ta không chịu nổi sức nóng!
Lúc đó Tạ Thiên Bích ngưng khóc, lão nhìn cơ thể Cơ Khổ Tình rồi lẩm bẩm :
- Kỳ quái!... Kỳ quái!...
Lão nói luôn một lúc mấy tiếng kỳ quái.
Cả Du Bội Ngọc và Cơ Linh Phong đều không để ý đến lão.
Cơ Linh Phong trước sau vẫn ngồi nguyên trên ghế, đôi mắt mơ mơ màng màng, miệng nhếch nụ cười nhưng không cười. Nàng họ Cơ ngồi chờ chết như tất cả những người họ Cơ. Nàng chờ tiếp đón cái tư vị của sự chết dần, chết từ từ.
Nàng ngồi yên, chờ chết nhưng Du Bội Ngọc thì không thể ngồi, chàng còn nuôi hy vọng, một điểm hy vọng cuối cùng trong ngàn hy vọng lần lượt tiêu tan.
Hy vọng đó, chàng chẳng biết nó có hình thức gì, nó sẽ được thực hiện như thế nào, và lúc nào thì nó đến với chàng, có điều là chàng hy vọng.
Bởi chàng nghĩ, đâu có chết vô lý như thế này được?
Hy vọng đó là thoát chết, mà thoát chết thì ít nhất cũng phải ra khỏi được gian nhà mồ!
Ra bằng cách nào? Ra lối nào?
Đột nhiên, Tạ Thiên Bích đưa tay chỉ xác chết của Cơ Khổ Tình, gọi cả hai :
- Các ngươi xem, có kỳ quái hay không chứ? Người chết, xác chết sao lại đổ mồ hôi? Làm gì có việc như vậy?
Rồi lão bật cười lên, cười cuồng dại như trước, vừa cười lão vừa kêu ầm lên :
Chưởng môn nhân một phái kiếm lớn vùng Thiên Nam lại điên loạn trước khi chết!
Xác chết làm gì đổ mồ hôi?
Lão ấy thấy sao mà nói thế? Lão điên rồi mới thấy thế! Chỉ có những người điên mới thấy xác chết đổ mồ hôi!
Nhưng chàng cũng bước tới, nhìn khuôn mặt của xác chết Cơ Khổ Tình.
Trên gương mặt lạnh như giá băng, lúc đó, những hạt nước to bằng hạt đậu từ trong làn da rỉ ra, chảy xuống cổ, xuống mình...
Thôi, đúng rồi! Mồ hôi! Xác chết đổ mồ hôi!
* * * * *
Trong vòng nửa tháng qua, Du Bội Ngọc đã tao ngộ biết bao sự việc kỳ bí lạ lùng, đáng khiếp sợ nhưng chẳng có sự việc nào kỳ quái, lạ lùng, đáng khiếp sợ bằng cái việc xác chết đổ mồ hôi!
Chàng đứng lặng người, nhìn từng hạt mồ hôi rỉ ra, chảy dài xuống, không điên nhìn hiện tượng đó cũng phát điên.
Chẳng những Du Bội Ngọc kinh hãi mà Cơ Linh Phong cũng thất sắc, nàng run run giọng kêu lên :
- Ông ấy... ông ấy đổ mồ hôi! Thật sự! Đúng rồi!...
Tạ Thiên Bích cười khanh khách :
- Người chết đó cũng biết sợ như chúng ta?
Người còn biết sợ gì nữa? Người chết còn đổ mồ hôi thế nào được? Thuật lại điều đó cho bất kỳ ai, chắc chắn chẳng ai tin nổi.
Không khí trong ngôi nhà mồ càng lúc càng nóng, mồ hôi trên gương mặt người chết càng lúc càng đượm nhiều.
Du Bội Ngọc vụt nhảy dựng lên, hét lên :
- Tượng sáp! Xác chết đó, chẳng phải xác người, mà chỉ là một tượng sáp!
Cơ Linh Phong cãi :
- Chính mắt ta trông thấy lão vào đây, vào rồi chẳng hề trở ra, sao lại bằng sáp được?
Du Bội Ngọc bước tới, đưa tay vuốt từ trên đầu xác đó xuống mặt, vuốt đến đâu, sáp nhão theo tay chàng đùn lại, cuối cùng chàng ấn tay lên trên đầu, theo áp lực của bàn tay, xác đó thụm xuống.
Không ai tưởng tượng trong những xác chết tại đây, lại có một pho tượng bằng sáp.
Sự phát giác đó khiến cho Du Bội Ngọc càng sợ hãi hơn là một xác chết đổ mồ hôi.
Cơ Linh Phong cũng sợ hãi không kém chàng, song nàng cố cãi :
- Không thể là bằng sáp được! Ta không hiểu nổi rồi! Chính mắt ta thấy rõ ràng mà, lão vào đây, lão vào trong nhà, lão ngồi xuống chiếc ghế này, ta còn nhớ mang máng nụ cười của lão, ta còn nghe văng vẳng lời lão nói kia mà!
Bởi nếu có tượng sáp như vậy thì cái xác của Cơ Khổ Tình biến đi đâu?
Du Bội Ngọc cười khổ :
- Lão vào đây rồi, lão trốn đi!...
Cơ Linh Phong trầm giọng :
- Rất có thể lão không uống hoàn thuốc độc đó, rất có thể lão giả chết, nhưng cửa bên ngoài khóa chặt, lão trốn đi ngã nào?
Nàng run run giọng tiếp :
- Nếu không trốn ra được, lão ở trong này, không uống hoàn thuốc độc cũng phải chết như thường. Lão chết, thì cái xác của lão đâu? Chẳng lẽ lão biến thành sáp?
Du Bội Ngọc chớp chớp mắt, cao giọng :
- Ngôi nhà mồ này hẳn phải có một lối ra, nhất định là Cơ Khổ Tình do theo ngã đó thoát ra, lão đã thoát đi được!
Không màng đến sức nóng của ngọn lửa bên ngoài, sức nóng đó hiện giờ đốt bốn bức vách nóng như sắt nướng, chàng đi quanh, sờ mó từng nơi, tìm tòi.
Là người xuất thân từ Tiên Thiên Vô Cực môn, việc tìm kiếm cơ quan then chốt mở đóng chẳng lạ gì đối với chàng, nhưng chàng tìm mãi mà chẳng thấy gì cả.
Sợ quá, mồ hôi ướt đẫm y phục, rồi lửa đốt nóng quá, mồ hôi khô, y phục khô, duy có đôi mắt thì đỏ ngầu, khí nóng bên ngoài, hơi thở bên trong làm cho đôi môi chàng khô đến rạn nứt.
Chàng không thất vọng, vừa tìm vừa lẩm bẩm :
- Kỳ quái! Kỳ quái! Lối đi ấy ở chỗ nào? Cơ Khổ Tình giả chết để gạt người nhà, vào đây là lão phải biết có lối ra mới dám vào chứ? Lão do lối nào thoát ra?
Cơ Linh Phong lạnh lùng thốt :
- Theo ta biết thì chẳng có lối nào khác hơn vọng cửa của nhà mồ cả!
Du Bội Ngọc quả quyết :
- Nhất định là phải có một lối khác! Nếu không thì làm gì Cơ Khổ Tình thoát đi được?
Cơ Linh Phong trầm ngâm một lúc :
- Biết đâu, chẳng có người bên ngoài mở cửa cho lão ra?
Du Bội Ngọc giật mình, cho là nàng nói đúng. Rất có thể như vậy lắm.
Tuy Cơ Khổ Tình không muốn cho ai biết rõ sự bí mật của lão song biết đâu lão chẳng có một kẻ bí mật nào đó trung thành với lão, giúp lão thoát đi theo đúng kế hoạch của lão? Kẻ nào mở cửa cho lão thoát đi, kẻ đó hẳn phải đồng mưu với lão.
Giải thích như vậy cũng chẳng có gì là chắc chắn lắm, song cứ theo tình hình này lại chẳng có sự giải thích nào ổn thỏa hơn.
Hơn nữa, rất có thể sau khi ra khỏi gian nhà mồ, dù kẻ giúp lão có trung thành với lão đến đâu, lão cũng hoài nghi và lão hạ sát kẻ đó cho sự tình không bại lộ?
Du Bội Ngọc càng nhận thấy giải thích đó hợp lý, chàng càng tuyệt vọng.
Bỗng Tạ Thiên Bích vụt thốt :
- Các người xem kìa, có kỳ quái không kia chứ? Người chết đó biến mất, biến mất rồi!
Tự nhiên là phải mất, bởi sáp làm sao chịu nổi sức nóng lâu? Sáp phải chảy, hình tượng phải mất.
Điều lạ nhất là phần sáp chảy không đọng lại trên nền, bao nhiêu phần sáp đọng lại đó bất quá chỉ bằng độ một phần mười hình tượng.
Thế thì những phần sáp kia biến đi đâu?
Chàng bước tới bên chiếc ghế, quan sát một lúc, chợt reo lên hân hoan :
- Ta đoán có sai đâu! Ta đã bảo là phải có một lối thoát ra ngoài! Lối thoát đó ở ngay bên dưới tượng sáp! Ngay nơi chiếc ghế có tượng sáp!
* * * * *
Nơi chiếc ghế có một chỗ trống, nhưng lỗ trống đó hẹp, bất quá chỉ đủ nhét hai ngón tay vào thôi.
Với một lỗ trống như vậy, làm thế nào một con người thoát đi lọt?
Cơ Linh Phong cười lạnh :
- Ta nghĩ ngươi nên yên trí mà chờ cái chết đến với ngươi thôi, tội gì trước khi chết lại hành hạ trí óc và xác thân ngươi như thế chứ? Nếu nơi đó có một lối thoát thì Cơ Khổ Tình đi rồi, sao lại có tượng sáp đặt lên ghế? Chẳng lẽ tượng sáp đó tự nó di động đến trên ghế sao?
Du Bội Ngọc chớp chớp mắt :
- Cơ Khổ Tình lợi dụng cái điểm đó, lão cho rằng dù có ai phát hiện ra xác chết của lão là một hình sáp cũng chẳng tưởng là dưới tượng có lối thông ra ngoài!
Cơ Linh Phong lắc đầu :
- Vô luận làm sao cũng phải có người mó tay vào, tượng sáp mới ngồi lên ghế được. Vô luận làm sao, sự giải thích đó không thể rõ ràng được! Chắc chắn là phải có người đặt tượng lên ghế, song chúng ta không tìm được giải thích như thế nào thôi!
Du Bội Ngọc hừ một tiếng :
- Cái lỗ trống kia là một giải thích chứ còn gì nữa?
Cơ Linh Phong trố mắt :
- Lỗ trống?...
Du Bội Ngọc tiếp :
- Cơ Khổ Tình dùng một sợi dây, cột tượng sáp, sợi dây đó lòn trong lỗ trống, ăn thông xuống dưới, lão thoát đi, đậy nắp miệng hầm, rồi nắm sợi dây kéo tượng sáp đến ghế. Bất quá, lão thử đi thử lại nhiều lần, sắp xếp thế nào cho lúc lão kéo dây, tượng sáp ngồi đúng chỗ như lão muốn. Làm xong việc đó, lão mới thoát đi luôn!
Cơ Linh Phong kêu lên :
- Đúng! Đúng rồi! Lão nghĩ ra được mẹo đó, tuyệt quá!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Cơ mưu của lão cao, kế hoạch của lão chu đáo, nhưng lão không ngờ một điều là ngôi nhà mồ có lúc bị phóng hỏa! Lửa làm chảy tượng sáp, bày ra sự bí ẩn của lão!
Ngươi thấy đó, một lỗ hổng nhỏ như vậy cũng đủ làm hỏng âm mưu của lão!
Cơ Linh Phong trầm ngâm một lúc, đoạn thở ra :
- Thông minh! Ngươi thông minh lắm đấy!
* * * * *
Bên dưới chiếc ghế có tượng sáp đó, có một tấm đá, đá đó di động được. Dời tấm đá qua một bên, Du Bội Ngọc thấy bên dưới là một con đường hầm tối mò mò.
Chàng thở dài :
- Trong ngôi nhà mồ, có người sống vào mà chẳng phải chỉ có một người thôi!
Có lối thoát đi, tự nhiên họ phải đi.
Du Bội Ngọc dìu Tạ Thiên Bích chui xuống rồi dò dò từng bước tiến tới.
Địa đạo dài, lại quanh co và dĩ nhiên là tối, ngửa bàn tay không thấy ngón.
Đường dù dài đến đâu, có lúc đi phải tận cùng, rồi họ ra khỏi địa đạo.
Có lối thoát là đi, cứ đi mà có sao nữa cũng đi, chứ ai lại chịu ở một chỗ chờ chết?
Họ đi nhưng chẳng ai tin tưởng là họ sẽ ra khỏi địa đạo một cách an toàn.
Chẳng hạn như Du Bội Ngọc, đã bị một lần rồi, hơn ai hết, chàng không tin tưởng là sẽ được an toàn ra khỏi địa đạo, biết đâu nơi đầu địa đạo lại chẳng là gian phòng của Cơ phu nhân?
Chàng vữa nghĩ như thế, trước mắt có ánh đèn chiếu tới, ánh đèn không sáng lắm, nhưng trong một chỗ tối tăm như địa đạo, có một điểm sáng bằng đốm lửa cũng quý lắm rồi.
Có ánh đèn là phải có người.
Du Bội Ngọc buông Tạ Thiên Bích, vọt mình đi tới, vô luận là chàng gặp ai ở phía trước, cũng phải hạ cho kỳ được rồi muốn ra sao thì ra.
Ngờ đâu, nơi đó có ánh đèn mà chẳng có người. Bất quá, một ngọn đèn được đặt tại đó, đặt ngay trên đất, đèn chao chao ngọn như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Du Bội Ngọc nhận ra chiếc đèn đó chính là chiếc đèn do chàng vất đi vừa rồi.
Lúc Cơ phu nhân đưa tay ôm cổ chàng, chàng hoảng hồn quăng đi, đèn không tắt và còn cháy đến giờ.
Trời!
Vậy là chàng trở về chỗ cũ! Chàng nằm mộng cũng không tưởng là ngọa thất của Cơ phu nhân lại là nơi giáp mối của những địa đạo, ăn thông từ tòa tiểu đình bằng giấy đến nhà mồ.
Du Bội Ngọc dở khóc dở cười.
Trải qua bao nhiêu gian lao nguy hiểm, chàng vẫn thoát lọt, giở đây thêm một lần nữa thì có sao? Nhưng cái nguy hiểm này tấu xảo làm sao! Số phận của chàng lại dập dồi mãi về tay Cơ phu nhân!
Chính Cơ Linh Phong cũng sững sờ.
Du Bội Ngọc thốt :
- Theo ta nghĩ, phải một lối thứ tư thoát ra nơi nào đó!
Cơ Linh Phong hỏi gấp :
- Còn một lối thứ tư? Do đâu ngươi dám quả quyết thế?
Du Bội Ngọc giải thích :
- Cái người họ Du nào đó, tình nhân của Cơ phu nhân và cái lão Cơ Khổ Tình này nếu có thoát đi, chắc chắn là chẳng bao giờ thoát ra ngọa thất của Cơ phu nhân.
Tránh nơi này, họ đi bằng lối khác. Mà họ đi được, tất nhiên phải có lối thoát khác!
Cơ Linh Phong gật đầu, lộ vẻ vui ra mặt :
- Nhưng lối đó ở đâu chứ?
Du Bội Ngọc cầm chiếc đèn đi tới, hiển nhiên là chàng đi về phía địa huyệt, bên dưới tòa tiểu đình có vách bằng giấy tô, chàng vừa đi vừa hỏi :
- Ngươi có biết người họ Du nào đó, đến Sát Nhân trang từ lúc nào chăng?
Cơ Linh Phong gật đầu :
- Ta nhớ rõ lắm, ngày mùng ba tháng giêng năm vừa qua, hơn một năm, ngày thứ ba Cơ Khổ Tình uống thuốc độc, lão chọn ngày mùng một là nguyên đán, uống độc dược để cho mọi người không được vui chơi ngày đó, lão muốn đầu độc cuộc sống của mọi người trong ngày đó, tận mắt thấy lão uống độc dược ngày mùng một, thì ngày mùng ba, người họ Du đến.
Du Bội Ngọc hỏi :
- Lão uống độc dược ngày mùng một rồi lão vào nhà mồ ngày nào?
Cơ Linh Phong đáp :
- Ngày rằm tháng giêng. Từ lúc lão uống độc dược đến ngày rằm, người trong trang bận rộn lo hậu sự của lão, nên không ai lưu ý đến họ Du.
Họ đã đi đến chỗ tượng sáp của Cơ Khổ Tình, chiếc túi gấm vẫn còn trên giường, luôn cả mảnh ngọc.
Tạ Thiên Bích bật cười ha hả :
- Thảo nào mà chẳng mất cái xác chết nơi nhà mồ! Thì ra y chui vào đây!
Du Bội Ngọc không để ý đến những gì lão nói, chàng cầm lấy mảnh ngọc, trầm ngâm một lúc, đoạn thốt :
- Họ Du đó chưa thoát khỏi nơi này, Cơ phu nhân trách oan người ta đó!
Cơ Linh Phong trố mắt :
- Ngươi nói gì?
Du Bội Ngọc giải thích :
- Họ Du đó chưa đi đâu cả. Nếu đã đi thì chẳng bao giờ y bỏ mảnh ngọc lại đây.
Chiếc túi gấm kia có giá trị đối với y hay không, y bỏ lại hay mang theo, chẳng quan hệ gì, còn mảnh ngọc này, nhất định là y chẳng rời nó.
Cơ Linh Phong suy nghĩ một chút :
- Có lý! Mảnh ngọc này là vật gia truyền, dù y có khẩn cấp thế nào cũng không thể sơ xuất bỏ nó lại đây, nếu y quyết ý bỏ đi nơi khác!
Du Bội Ngọc tiếp :
- Không ai biết được địa đạo này, y còn sợ gì nữa mà khẩn cấp? Nếu tìm được lối thứ tư thoát đi, thì y cứ ung dung mà đi, có gì khiến y phải vội vàng đâu? Trừ ra...
Cơ Linh Phong hỏi :
- Trừ ra làm sao?...
Du Bội Ngọc đáp :
- Trừ ra y chưa muốn thoát đi, nhưng lại bị người bức bách phải đi! Có như vậy, y mới vội vàng, y mới bỏ quên vật gia truyền!
Cơ Linh Phong giật mình :
- Ngươi nghĩ là họ Du bị Cơ Khổ Tình phát hiện y?
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Rất có thể như vậy! Cơ Khổ Tình trốn khỏi nhà mồ đến đây gặp y, tự nhiên lão không dung cho kẻ thứ hai nào ở đây, hơn nữa, kẻ đó thấy lão là cơ mưu của lão bị bại lộ. Lão phải bức bách họ Du đi nơi khác!
Cơ Linh Phong giật mình :
- Mà cũng có thể là lão giết chết họ Du để diệt khẩu cũng nên!
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Họ Du nào đó, hẳn đã bị Cơ Khổ Tình hạ sát! Giả thuyết này vững hơn là giả thuyết y thoát đi!
Cơ Linh Phong trầm ngâm một lúc :
- Nếu biết được họ Du đã chết, thì Cơ phu nhân đấu đến đỗi quá thương tâm, quá sầu khổ như thế? Hơn nữa, bà ấy còn nuôi hy vọng họ Du ấy trở lại kia mà? Nếu họ Du bị hạ sát, hẳn bà ta phải biết chứ?
Du Bội Ngọc thở dài :
- Trái lại là khác! Nếu bà ta biết được tình nhân đã chết thì ba ta còn đau khổ hơn nhiều! Niềm đau tuyệt vọng hẳn phải mãnh liệt hơn cái khổ mà còn hy vọng!
Cơ Linh Phong không đồng ý :
- Tử biệt, hẳn phải là một niềm đau to lớn, song rồi cũng có lúc nguôi ngoai không còn mong vọng gì nữa. Chứ sanh ly thì bao giờ cũng gây nên cái khổ dai dẳng, họ yêu nhau, vì trở ngăn, họ không được gần nhau, chứ họ có tuyệt vọng đâu? Trừ khi nào họ tự nguyện ly khai, tự nguyện đơn phương thì để hận cho một người, tự nguyện song phương thì cả hai cầm như thỏa thuận! Cho nên, ta dám quả quyết là nếu họ Du chết, bà ta không đau khổ nặng nề như vậy đâu. Nếu có thì chỉ là lúc đầu thôi, huống chi một năm đã qua rồi, ít nhất bà cũng nguôi ngoai nửa phần!
Du Bội Ngọc hừ một tiếng :
- Cũng có thể là nghe họ Du chết, bà ấy hả dạ lắm!
Cơ Linh Phong gật đầu :
- Có thể lắm! Bởi họ Du chết là vĩnh viễn của bà, họ Du còn sống, bà sợ có người tranh! Hoặc giả trong một ngày nào đó, họ Du chán bà, phụ bạc bà, chẳng những bà khổ mà còn thêm hận!
Du Bội Ngọc không đáp, chỉ thở dài, rồi cầm đèn rọi khắp nơi.
Nếu có lối thoát thứ tư, lối đó hẳn phải ở quanh quẩn chiếc giường con.
Nhưng chàng không tìm lâu được bởi bình đèn đã cạn dầu, lu dần rồi tắt.
Du Bội Ngọc thở dài :
- Nhất định phải có một lối thoát thứ tư! Song tối tăm như thế này, làm sao tìm được?
Cơ Linh Phong vụt thốt :
- Thực ra, ngươi chẳng cần tìm lối đi đó nữa, bởi chúng ta vẫn có thể thoát đi như thường!
Du Bội Ngọc cười khổ :
- Ngươi đùa đấy thôi! Không có lối đi thì làm sao thoát đi?
Cơ Linh Phong gật gù :
- Vậy mà đi được!
Du Bội Ngọc cau mày :
- Biện pháp của ngươi thế nào, thử nói cho ta xem?