Huyết Thiếp Vong Hồn Ký

Chương 43: Lâm vân năn nỉ cứu cam đường



Lão mặt sẹo biến sắc lớn tiếng hỏi:

- Ma Bài ư?

- Phải rồi! Tại hạ muốn chứng thực điều này.

Lâm Vân mắt hạnh tròn xoe nhìn Cam Đường không chớp, đột nhiên nàng la lên một tiếng quái gở rồi nói:

- Ủa! Té ra là ngươi!

Cam Đường toàn thân run lên, dằn giọng hỏi:

- Cô nương bảo tại hạ là ai?

Lâm Vân xúc động run lên đáp:

- Ngươi đã thay đổi bộ mặt, hay dù ngươi có cháy thành than ta cũng nhận ra.

Nếu không phải ngươi thì còn ai đến tầm cừu với di mẫu ta. Không phải ngươi thì còn ai biết được Ma Bài và hiểu rõ lai lịch đại biểu huynh ta?

Cam Đường máu chạy rần rần, trái tim đập loạn lên, chàng run run hỏi:

- Cô nương bảo tại hạ là ai?

Lâm Vân nghiến răng đáp:

- Thi Thiên Đường! Bữa nay đã đến lúc chúng ta quyết sinh tử rồi đây.

Cam Đường buồn rầu nói:

- Tại hạ cũng biết là sẽ có ngày nay, nhưng không ngờ nó lại đến sớm quá.

Lâm Vân vẻ mặt thảm đạm, thần sắc biến đổi luôn mấy lần.

Khi Lâm Vân đổi thoa đội mũ, nàng đã cùng Cam Đường tình thân như thủ túc, kêu nhau bằng huynh đệ. Do đó gây nên một mối thâm tình. Mầm tình chớm nở vào giữa đất cừu hận nên bị chết ngạt lập tức.

Cam Đường càng thảm hại hơn, chàng chịu ơn nàng quá nhiều mà chưa báo đáp được.

Lão già mặt sẹo cười hô hố nói:

- Lão phu không ngờ lại là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt. Thế thì cũng chẳng có chi đáng trách.

Đại trang chúa ôm cổ tay chuồn đi mất.

Bao nhiêu mối suy nghĩ nổi lên trong đầu óc Cam Đường như sóng cồn. Hiện giờ chàng cần tránh sự xung đột với Lâm Vân. Kể về công lực thì chàng hạ sát nàng cũng chẳng khó gì. Nhưng đã là bậc đại trượng phu, ân oán cho phân minh, chàng không làm thế được. Huống chi chàng lại biết rõ mối tình này không khi nào nối lại được, nhưng cũng không thể chặt đứt ngay. Còn một lẽ nữa là bản lãnh lão già kia dĩ nhiên ghê gớm vô cùng, chàng không nắm được phần nào hy vọng thành công.

Cam Đường đâm ra nghĩ ngợi liên miên, nào tin tức về mẹ ruột chàng chẳng hiểu ra sao? Nào báo thù không thành hậu quả! Nào nghĩa mẫu đang mong đợi.

Chàng tự nhủ:

- Hay là mình trở về Thiên Tuyệt địa cung tham khảo Thiên Tuyệt Kỳ Thư rồi hãy mưu chuyện báo thù?

Đây là một đường lối duy nhất để làm ngay lúc này. Lời huấn của nghĩa mẫu đã khiến cho chàng thay đổi ý nghĩa hợp thời hơn giữa những mối khích động khôn lường.

Chàng bình tĩnh lại được đôi chút.

Lâm Vân lại cất giọng kích thích hơn nói:

- Thi Thiên Đường! Ta chẳng cần nói ngươi cũng rõ rồi. Giữa chúng ta chỉ còn có một đường để giải quyết tức là tử lộ.

Cam Đường bất giác cũng toàn thân run bắn lên. Chết ư? Cái chết này có ý vị gì?

Nàng không nói ngươi chết thì ta sống, hay ngươi sống thì ta chết. Tiếng “tử lộ” của nàng quàng cả vào đầu hai người. Chẳng lẽ tình và cừu gặp nhau rồi đi đến kết quả này?

Chàng lại lẩm bẩm:

- Phải rồi! Vì mối huyết cừu nàng cùng ta chẳng đội trời chung. Nhưng lại vì ơn nghĩa tày non thì trừ cái chết biết lấy chi giải thoát? Vấn đề này chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Cam Đường còn đang ngẫm nghĩ thì lão mặt sẹo đột nhiên lên tiếng:

- Nhỏ kia! Hay hơn hết là ngươi nói rõ lai lịch tấm Ma Bài này ở đâu đến tay ngươi thì may ra sự tình có thể chuyển biến.

Cam Đường run lên đáp:

- Nói hay không cũng vậy mà thôi. Giữa chúng ta không còn có chuyển biến nào khác ngoài chuyện sống hay chết.

- Thế ra ngươi vẫn u mê không tỉnh.

- Tại hạ cho rằng bây giờ nói gì cũng bằng thừa.

- Không phải là lão phu không thể giết ngươi được, mà...

- Mà sao?

- Mà vì y.

Cam Đường lại giật mình, bất giác đưa mắt nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân mặt xanh như băng. Vẻ mặt nàng vừa bi thương, vừa phẫn hận, lại vừa u oán. Cảm giác của tâm hồn nàng không hời hợt như Cam Đường. Nói chuyện sống chết cũng chẳng phải là tâm nguyện của nàng. Nhưng đó là sự an bài của tạo hóa, con người không thể biến đổi được. Người đời như khách qua đường mà có khi con đường đó ý nguyện không muốn đi vào, song không đi không được.

Cam Đường nghĩ ngợi một lúc rồi quay ra hỏi Lâm Vân:

- Bây giờ tiểu đệ nên kêu bằng Lâm huynh hay Lâm thư?

Lâm Vân xúc động lộ ra ngoài mặt đáp:

- Cái đó là tùy ngươi.

- Vậy tiểu đệ kêu bằng Vân thư.

- Ngươi nhận thấy cách xưng hô này cần phải giữ lại ư?

- Dĩ nhiên! Sự thực thì giữa chúng ta chẳng có điều chi đáng mạt sát nhau.

- Vậy hiền đệ có thể nghe ta một lời cuối cùng được chăng?

- Vân thư muốn nói điều chi?

- Hiền đệ cho hay tình trạng lúc lấy được tấm Ưng Long Ma Bài đó.

Điểm này dính líu đến vụ huyết án Thánh Thành và thân thế chàng, nếu nói toạc ra thì hậu quả khó mà lường được. Chàng đã trải qua ba lần tử kiếp thì cái sống đối với chàng rất là trọng yếu. Tuy chàng không tham sống sợ chết, nhưng hiện giờ thì chưa đúng lúc. Cả nhà hơn trăm người chết oan. Vong hồn ở cõi u minh đang đòi chàng phải báo thù. Chàng không thể phế bỏ mối hận ngàn thu này được.

Cam Đường liền đáp giọng đau khổ:

- Vân thư! Về điểm này xin Vân thư tha thứ cho tiểu đệ chưa thể trả lời bây giờ được.

- Nhưng đó là lời thỉnh cầu tối hậu của ta.

- Tiểu đệ không thể nào tuân mệnh Vân thư được.

Lâm Vân mặt co rúm lại, nàng giậm chân nói:

- Thế thì thôi vậy! Lời ta nói đến đây là hết. Hiền đệ giết ta đi, không thì ta cũng giết hiền đệ.

Cam Đường bất giác lùi lại một bước run lên hỏi:

- Vân thư! Có thể hoãn lại ngày khác được chăng?

Lâm Vân vành mắt đỏ hoe kiên quyết đáp:

- Không được!

Cam Đường nhắm mắt lại để cố nén sự xúc động. Rồi chàng lại mở mắt ra giục:

- Vân thư động thủ đi!

Lâm Vân nghiến răng thốt ra một tiếng:

- Coi chưởng đây!

Một chưởng phát ra đánh “binh” một tiếng vào trước ngực Cam Đường.

Cam Đường lùi lại một bước.

Binh!

Phát chưởng thứ hai phóng tới. Bộ mặt tím lịm của Cam Đường co rúm lại. Chàng lùi lại thêm bước nữa.

Sầm! Phát chưởng thứ ba khiến Cam Đường phải lùi lại ba bước. Chàng há miệng phun máu tươi ra.

Lâm Vân lại giơ bàn tay nhỏ nhắn lên nhưng không đánh ra. Hai giọt lệ long lanh như hai hạt châu từ từ nhỏ xuống. Nàng cất giọng thê thảm hỏi:

- Sao hiền đệ... không đánh trả ta?

Cam Đường vuốt máu trên miệng, chàng nở một nụ cười chua chát đáp:

- Tiểu đệ nợ Vân thư nhiều quá rồi!

Lâm Vân đột nhiên xoay lưng lại. Hai vai nàng rung động. Lão mặt sẹo tiến gần lại trầm giọng hỏi Cam Đường:

- Lão phu thấy tâm địa ngươi không phải hạng người bạc bẽo mà sao ngươi vẫn chấp nê không tỉnh ngộ?

Cam Đường tâm thần chấn động run lên hỏi:

- Phải chăng các hạ là chủ nhân Ma Bài?

- Ngươi nhất định muốn biết ư?

- Phải rồi!

- Vì mục đích gì?

- Tại hạ chỉ cần các hạ nói là có phải hay không mà thôi.

- Ngươi có biết chủ nhân Ưng Long Ma Bài là ai không?

Cam Đường nghiến răng đáp:

- Ma Vương!

Lão mặt sẹo sa sầm nét mặt hỏi:

- Mục đích của ngươi là kiếm Ma Vương ư?

- Nhất định là thế.

- Ngươi vâng lệnh ai?

- Đó là tự ý tại hạ, chứ không vâng lệnh ai hết.

Lão mặt sẹo bật lên tràng cười hô hố.

Cam Đường hỏi:

- Các hạ cười chi vậy?

- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Cái đó có liên quan gì đến nhiều hay ít tuổi?

- Quan hệ lắm chứ.

- Quan hệ gì?

- Tỷ dụ về tuổi tác, ngươi không thể có điều chi dính líu đến Ma Vương. Vả lại chủ nhân Ma Bài đã thành người thiên cổ hai mươi năm trước.

Cam Đường toàn thân run bắn lên hỏi lại:

- Ma Vương đã chết hai mươi năm trước rồi ư? Vậy... các hạ không phải là chủ nhân Ma Bài hay sao?

- Dĩ nhiên không phải.

Cam Đường khích động như muốn điên lên. Tình trạng này đã ra ngoài sự tiên liệu của chàng, nếu Ma Vương chết hai mươi năm rồi mà vụ huyết án Thánh Thành mới xảy ra mười năm trước đây thì đương nhiên kẻ chết rồi không thể nào sống lại mà làm việc ác. Vậy thì tại sao trong tay phụ thân chàng lúc chết còn cầm tấm Ma Bài?

Giả tỷ hung thủ là truyền nhân của Ma Vương tức Cửu Tà Ma Mẫu lại càng khó tin lắm, vì bản lãnh Võ Thánh, phụ thân chàng, đâu phải tầm thường? Còn công lực mẹ con Ma Mẫu chàng đã biết qua thì không thể gây nên vụ huyết án Thánh Thành được.

Vậy ai đã gây ra vụ huyết án này? Một người hay nhiều ngươi?

Cam Đường lại tự nhủ:

- Lời nói của lão mặt sẹo kia liệu tin được chăng? Phải rồi! Đó là yếu tố duy nhất để mà quyết định.

Chàng nghĩ vậy bất giác la lên:

- Không thể được!

Lão mặt sẹo tiến gần thêm một bước. Hai bên chỉ còn cách nhau không đầy một trượng. Lão trầm giọng hỏi:

- Cái gì mà không thể được?

Cam Đường lạnh lùng hỏi lại:

- Lời nói của các hạ có đúng không?

- Tin hay không là tùy ở ngươi.

- Tại hạ không tin.

- Không tin thì ngươi định làm gì?

- Tại hạ muốn gặp mặt mụ nữ ma họ Châu để chất vấn.

Lão mặt sẹo tức giận quát lên:

- Thằng nhãi này! Mi dám ăn nói như vậy ư?

Cam Đường thấy việc đã xảy ra thế này, chàng nghĩ lại mình phải tạm thời ẩn nhẫn để thoát thân. Chàng liền thản nhiên hỏi lại:

- Có chi mà không dám?

- Mi muốn chết chăng?

Tiếng quát của lão mặt sẹo chưa dứt, lão đã vung song chưởng lên nhanh như điện chớp chụp tới. Chiêu thức này độc địa vô cùng, nhằm vào những bộ vị yếu huyệt để kiềm chế đối phương khiến người ta khó mà đề phòng hay né tránh được.

Cam Đường run lên, song chưởng đánh mạnh ra. Võ học phái Thiên Tuyệt há phải tầm thường.

Lão mặt sẹo bắt buộc phải thu chưởng về, lùi lại, miệng lẩm bẩm:

- Đúng là chân truyền của phái Thiên Tuyệt, chỉ có công mà không có thủ.

Lão vừa nói vừa biến chỉ thành chưởng chênh chếch phóng ra. Chiêu thức này coi bề ngoài chậm chạp chẳng có chi mãnh liệt, nhưng thực ra nó kỳ dị vô cùng. Diệu ở chỗ khiến cho đối phương không hiểu nó nhằm đánh bộ vị nào.

Cam Đường không cần chống đỡ. Chàng lại vung song chưởng đánh ra một cách cực kỳ lợi hại.

“Binh, binh” mấy tiếng vang lên!

Chưởng lực hai bên đã qua lại đến tám chiêu, và toàn là những đòn trí mạng khủng khiếp.

Hai bên đều thi triển chiêu thức kỳ bí, giao đấu thành một cuộc ác chiến thần sầu quỷ khốc, ít thấy trên chốn giang hồ.

Cam Đường đã luyện được môn Công Lực Tái Sinh nên công lực kiệt quệ rồi lại tiếp tục phát huy không bao giờ hết. Kình khí ồ ạt như sóng cồn làm cho lá rụng cát bay, trong vòng năm trượng trời tối sầm lại.

Năm chục chiêu... một trăm chiêu... rồi hai trăm chiêu...

Lão già râu phờ tóc rối đầu bù quát lên như sấm. Cam Đường cũng mồ hôi nhễ nhãi, thở lên hồng hộc.

Cuộc kịch đấu kéo dài gần ba trăm chiêu. Cam Đường tuy có kỳ công Công Lực Tái Sinh nhưng đối phương lại là một tay kình địch ghê gớm. Hơn nữa trước cuộc giao đấu với lão mặt sẹo, chàng đã hứng chịu ba chưởng của Lâm Vân và bị nội thương khá nặng. Dần dần Cam Đường lâm vào tình thế không chống nổi.

Lão mặt sẹo đột nhiên thu chiêu về lùi lại phía sau.

Cam Đường cũng thừa cơ nghỉ tay hít mạnh mấy hơi chân khí để điều dưỡng.

Lão già thở ồ ồ nói:

- Nhỏ kia! Lão không ngờ phái Thiên Tuyệt lại sản xuất ra được những tay cao thủ như ngươi. Ngươi đã chống chọi được ba trăm chiêu của lão phu, lão phu cũng mến tài mà cho ngươi hay trước là phải đề phòng lão phu sắp hạ sát thủ đó.

Cam Đường nghiến răng nhưng không nói gì. Chàng để tâm chờ đợi xem lão hạ sát thủ thế nào?

Lão mặt sẹo đột nhiên mặt đỏ nhừ. Song chưởng lão giơ lên nửa vời, hướng lòng bàn tay ra ngoài.

Lâm Vân đứng ngoài muốn nói lại thôi. Sắc mặt nàng biến đổi mấy lần.

Cam Đường từ nãy đến giờ vẫn dè dặt, đột nhiên thay đổi ý định quyết liệt.

Chàng đề tụ công lực đến tột độ, chuẩn bị phóng một chiêu trời long đất lở. Nếu thành công thì bữa nay giải quyết xong cả mọi mối ân cừu.

Nguyên lúc trước chàng phỏng đoán bản lãnh lão già quá mức, nhưng sau khi giao đấu qua ba trăm chiêu thì lòng tự tin tăng lên rất nhiều. Chàng cho là đối phương bản lãnh cao thâm cũng chỉ sàn sàn như mình mà thôi. Nếu gặp nguy cấp thì chàng rút lui cũng chẳng khó gì. Cam Đường còn đang suy nghĩ, bỗng nghe lão già quát lên:

- Nằm xuống!

Lâm Vân thét lên lanh lảnh:

- Ngoại công!...

Nghe tiếng thét, lão già hai tay run lên, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cam Đường động tâm vội phóng ra một luồng ám kình bao phủ quanh mình.

Nhưng lập tức chàng cảm thấy tâm thần chấn động, chân khí tiêu tan, mắt chàng hoa lên. Bóng chưởng đã tới nơi mà chàng hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng.

Sầm! Tiếp theo là một tiếng rên ư ử. Cam Đường đã bắn ra ngoài hai trượng, miệng hộc máu tươi.

Lão già cười lạt một tiếng, vọt lại như bóng theo hình.

Cam Đường hồn vía lên mây. Chàng không hiểu võ công của đối phương là thứ gì mà khiến chân lực trong người chàng bị tiêu tan trong chớp mắt. Mất hết bản năng tự vệ, chàng băng người chênh chếch đi.

Lạ thay! Chân lực chàng bỗng tự nhiên khôi phục lại. Có điều thương thế nặng quá nên kình lực giảm đi quá nửa.

Cam Đường băng mình một cái người đã ra xa ngoài ba trượng.

Lão mặt sẹo cũng đứng ngẩn ra, vì lão chắc rằng Cam Đường không tài nào đứng dậy được nữa.

Cam Đường nghĩ ngay đến tình trạng hiện tại chỉ còn kế chạy trốn là hơn hết.

Nếu chần chờ tất phải mất mạng. Công lực của đối phương làm rúng động tâm thần, tiêu tan chân khí, đúng là tà môn.

Cam Đường trúng chưởng băng mình đi, tìm quyết định, bấy nhiêu biến chuyển chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Người chàng lại vọt đi một cái ra xa tám trượng.

- Đứng lại!

Lão già vừa quát vừa băng mình đến trước mặt Cam Đường. Thân pháp lão thiệt là tuyệt thế vô song. Mắt lão hãy còn đỏ sọng. Tia mắt lão khiến người ta phải khiếp sợ.

Cam Đường ớn lạnh xương sống...

Lão già lại phóng chưởng ra, một luồng ám kình chụp lấy người Cam Đường.

Chàng chưa kịp vận thân thể thì chân khí lại đột nhiên mất hết! Chàng trợn mắt lên nhìn lão già hạ thủ chụp xuống vai mình mà không phản kháng được Tay lão vừa chạm đến mình Cam Đường thì chàng lại phát huy được! Bây giờ Cam Đường càng chắc là đối phương thi triển công lực tà môn, có thể thoáng cái đã làm cho mình mất hết sức chống cự. Và như vậy thì lão có thừa cơ hội để hạ sát mình.

Bỗng lão già cất giọng âm trầm nói:

- Có đi có lại mới là hợp lễ. Ngươi đã bẻ gãy cổ tay đại tôn của lão phu thì lão phu phải chặt ngươi một cánh tay.

Cam Đường sợ quá, hết sức cựa quậy, nhưng chàng bị nội thương quá nặng, nên không làm gì được.

Lâm Vân bỗng la lên:

- Ngoại công! Đừng sát hại gã!

Nàng vừa nói nhảy vọt bên Cam Đường. Lão già thở dài một cái nói:

- Vân nhi! Ngươi nên hồi tỉnh lại.

Lâm Vân trợn mắt nhìn Cam Đường, nhưng vẫn cương quyết nói:

- Ngoại công buông tha cho gã đi!

- Sao lại tha gã?

- Ngoại công! Vân nhi chỉ năn nỉ ngoại công một lần nữa mà thôi!

- Ngươi có biết di mẫu ngươi phải nhịn đau khổ mà sống trộm là vì lẽ gì không?

- Ngoại công! Vân nhi... Ở vào tình trạng phải xin tha cho gã một lần nữa.

Nàng vừa nói vừa sa lệ.

Lúc trước Lâm Vân nằng nặc đòi giết Cam Đường, nhưng bây giờ nàng lại năn nỉ xin tha. Cam Đường cảm thấy một nỗi đau khổ vô bến. Chàng xúc động nói:

- Vân thư! Tiểu đệ không muốn thọ lãnh ân tình của Vân thư nữa. Kiếp này tiểu đệ không còn cách nào đền đáp được.

Lâm Vân đảo mắt nhìn Cam Đường nói bằng một giọng thê thảm:

- Thi Thiên Đường! Đây là lần cuối cùng... Lần sau chính tay ta phải giết ngươi!

- Vân thư! Xin Vân thư chờ cho mọi việc của tiểu đệ xong xuôi. Nếu tiểu đệ còn sống thì xin thề rằng sẽ tự dẫn thân đến nạp mạng và xin Vân thư hạ thủ.

Lâm Vân nét mặt thảm sầu, hai hàng lệ tuôn xuống như mưa. Nàng yêu Cam Đường đã đến mực không thể nào dứt ra được nữa.

Lão mặt sẹo thở dài rồi buông tay ra, trở gót đi luôn.

Cam Đường đứng thộn mặt ngay đương trường. Mắt chàng đăm đăm nhìn người thiếu nữ cừu địch mà có một mối tình sâu tựa biển, chàng không biết nói thế nào.

Lâm Vân cũng ngẩn ngơ nhìn Cam Đường một lúc. Đột nhiên nàng giậm chân nói:

- Thôi ngươi đi đi!

Cam Đường trong lòng có nhiều điều muốn nói mà miệng không thốt ra lời.

Chàng buồn bã gật đầu rồi trở gót bước đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.