Chiều hôm đó, bọn Sirius vẫn không trở về, Harry nhàm chán ngồi bỗng nhớ đến mặt dây chuyền được Kreacher giữ.
Đi tìm một lúc, rốt cuộc cũng tìm được phòng của Regulus Black, mới vừa chạm được nắm cửa, Kreacher bỗng nhiên lao đến hất tay Harry sang một bên: "Mi muốn làm gì?"
"Ta chỉ muốn vào xem bên trong." Trong tay áo, Harry nắm chặt lấy đũa phép.
"Nơi này không phải là phòng của mi, cút đi! Nhanh cút đi!!" Kreacher nhảy nhảy muốn đuổi Harry đi.
"Xin lỗi." Làm bộ chuẩn bị rời đi, rồi lại quay đầu đánh ngất Kreacher lúc nó thả lỏng.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng sạch sẽ như có người ở. Tủ trưng bày nơi góc phòng đặt rất nhiều chiếc cúp khác nhau, Harry tìm được mặt dây chuyền đằng sau một chiếc cúp.
"Ừm, để xem." Là dùng lửa quỷ hay là gì.
Đang nghĩ ngợi, mặt dây chuyền bỗng nhiên mở ra. Harry vội vàng vứt nó xuống đất, cảnh giác nắm chặt đũa phép của mình. Thẳng đến khi mặt dây chuyền mở ra hết cũng không có chuyện gì.
Cẩn thận bước lên phía trước, quăng vài cái bùa, kết quả biểu hiện đều là an toàn. Cẩn thận nhìn vào trong mặt dây chuyền, chỉ có một tờ giấy. Harry hoảng sợ, vội vàng nhặt tờ giấy lên đọc, lại phát hiện người viết không phải Regulus: Một ngày tốt lành, tôi đã chuyển nhà, có gì xin vui lòng tìm nhật ký.
"...." Dại ra nhìn mấy từ trên tờ giấy, Harry có cảm giác hình như mình vừa mới bị ai đó ác ý chỉnh một phen. Bỏ tờ giấy lại vào trong mặt dây chuyền, đặt nó vào lại vị trí cũ.
Khi bước ra khỏi phòng Kreacher vẫn chưa tỉnh lại, sửa chữa một chút ký ức của nó, làm cho nó nghĩ y vẫn luôn ở yên trong phòng, sau đó trở về phòng mình đạp cửa.
"Tom Riddle! Đừng để cho ta bắt được ngươi!" Harry hung tợn lắc lắc tấm da dê, thế là luận văn lịch sử phép thuật hoàn hảo đã biến thành phế tích.
"Harry! Ta và Remus đã trở lại!" Buổi tối, khi đang nấu cơm, Harry nghe được âm thanh vô lực truyền từ phòng khách vào.
"Hai người ổn chứ? Nhìn hai người như mới đi đánh nhau với ai ấy!" Mặc tạp dề bước vào phòng khách Sirius đang dạng tay dạng chân dùng tư thế chữ X nằm liệt trên sofa, mà Lupin tuy là ngồi, nhưng cũng nhìn ra được hắn đang rất mệt mỏi.
Vừa mới rót hai ly nước, Sirius đã như nhìn thấy vị cứu tinh mà uống, bất chấp áo của mình đã ướt một mảng. Lupin tuy rằng không kích động như Sirius, nhưng cũng một ngụm uống hết nửa ly.
"Hô, Bộ phép thuật một miếng nước cũng không có, nói cả ngày xém chút nữa làm ta chết khát rồi." Sirius uống hết ly nước thứ hai liền biến trở lại thành bộ dáng tràn đầy tinh thần, "Fudge kia thế mà muốn nuốt tài sản của Black! Hừ, mơ đẹp quá đi mất!"
"Fudge là bộ trưởng bộ phép thuật sao, hắn ta đã làm cái gì?" Harry tò mò.
"Cái tên đó nói ta đã bị xóa tên khỏi gia phả Black, cho nên tài sản Black ta không có quyền kế thừa!" Sirius phẫn nộ dọng mạnh cái ly lên bàn "Cái gì mà Bellatrix là Tử Thần Thục Tử, cho nên gia sản của Black phải được sung công! Cái nữ nhân điên loạn kia đã sớm gả cho Lestrange!"
".... Remus, hai người đói không? Con nấu bữa tối." Harry trầm mặc một chút, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lupin đang ôm bụng.
"Này thật sự là quá tốt! Ta sắp chết đói rồi!" Lupin làm một bộ cảm tạ Merlin, phải biết rằng sáng nay hắn chỉ ăn được có một nửa!
"Canh là giữa trưa nấu, nhưng mà con không ăn, hai người uống trước một chén, sẽ đỡ hơn." Harry gian nan bê nồi đặt lên bàn ăn, Sirius đã không màn hình tượng mà chuẩn bị bưng nồi uống, vẫn là Lupin bất đắc dĩ cản hắn lại.
Trở lại phòng bếp đảo đảo bánh nhân thịt trong nồi, vừa đảo vừa suy nghĩ mấy chuyện liên quan đến Black mà vừa nãy Sirius nói.
Con người Fudge rất tham lam, muốn chiếm đoạt gia sản của Black, dựa theo cá tính của Sirius thì hơi khó để ngăn cản. Bất quá Fudge rất yêu quý thanh danh của mình, vậy thì đi tìm cô "bọ cánh cứng" kia đi.
Tưới nước sốt lên bánh nhân thịt, mới vừa bưng ra bàn Sirius đã không chịu nổi mà nhào lên, Harry nhìn một chút, nồi canh nấm to kia đã thấy đáy.
"Ăn từ từ thôi, Sirius!" Sirius đói chỉ tuỳ ý chia bánh nhân thịt thành mấy miếng, sau đó không màng gì nữa, trực tiếp nhét vào trong miệng, "Nếu không đủ, thì trong bếp vẫn còn một ít sandwich."
"Ô ô, cô ô ô ô, ô ô." Sirius hình như rất muốn nói gì đó với Harry, nhưng bởi vì mớ đồ ăn trong miệng nên một câu Harry cũng không hiểu.
"Sirius, nuốt đồ ăn xuống cái đã rồi hẵng nói!" Lupin bình tĩnh mở miệng, nhìn thấy Sirius hơi cứng người một chút, sau đó gian nan nuốt hết mớ thức ăn trong miệng xuống bụng "Harry, trù nghệ của con thật tốt."
"Dạ, cảm ơn." Mặc kệ thế nào, một màn vừa rồi rất giống huấn luyện chó a. Chủ nhân ra lệnh một tiếng, cún nhỏ liền lập tức làm theo. Harry một bên ăn canh một bên nghĩ.