Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 40



Không biết có phải lời cầu nguyện của Harry có tác dụng hay không, mãi cho đến tận khai giảng năm hai Snape cũng không có xuất hiện lại một lần nào nữa.

Bữa sáng hôm nay cú mèo đến đưa thư, từ cái danh sách giáo khoa dài đằng đẵng kia liền biết được giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay vẫn là cái bao cỏ đó.

Sirius bởi vì muốn sửa sang lại gia sản Black đã bị bộ phép thuật ăn mòn bấy lâu nay, mà Lupin lại phải nhìn chằm chằm người nào đó đề phòng hắn vì không còn chút kiên nhẫn nào mà bỏ trốn. Cho nên sau khi thoát khỏi cái ôm chặt của Sirius, Harry liền một mình đến Hẻm Xéo.

"Harry ~" Cũng không biết Moni làm sao có thể từ đám đông trong Hẻm Xéo - đa số là nữ - tìm được người bạn Harry cùng tuổi thấp hơn mình cả một cái đầu, mang theo ngữ khí nhộn nhạo lập tức bổ nhào tới trên người Harry "Làm sao bây giờ Nghe Draco nói Snape muốn tìm chúng ta tính sổ!"

Đến gần Harry mới biết nào phải là nhộn nhạo, rõ ràng là đang run lẩy bẩy "Yên tâm, tớ đã xử lý tốt."

"Thật tốt quá..." Moni thở phào nhẹ nhõm, "truyền thuyết xà vương trong hầm tính sổ", tùy tiện nói cũng có thể hù chết cậu.

"Nhưng mà, đó là nếu Obliviate không mất đi hiệu lực..." Harry đột nhiên trầm mặc.

".... Sẽ thế nào?"

"Moni, không biết thế giới phép thuật Đức có ai đó tương đối nổi danh, hơn nữa có thể khiêng được tấm thân nặng trình trịch của Snape lên hay không. Chúng ta yêu cầu hắn giúp chúng ta toàn thây, để ngừa Snape nấu chúng ta thành độc dược." Mắt thấy Moni thanh âm hơi run đã biến thành run rẩy toàn thân, Harry cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên bảo cậu: "Coi như những ngày sắp đến là những ngày cuối cùng mà tận hưởng đi!"

Cậu thật sự là đang an ủi sao!? Moni đã bị dọa đến mức da đen cũng dần biến thành trắng.

Kéo cái thây cứng ngắc như bị bóng đè, gian nan đi qua hiệu sách. Nữ nhân hâm mộ thần tượng thật quá khủng bố, cái thể chất sau khi thức tỉnh huyết thống này của mình mà cũng muốn bị hất văng ra! Rốt cuộc sau khi trăm đắng nghìn cay, Harry bởi vì dòng người điên cuồng nên không thể không đổi đích đến thành quầy thu ngân. Đến nỗi, Moni không biết đã bị đám người này đạp đi đâu mất rồi.

Bi ai nhất chính là, vừa mới tính tiền xong muốn ôm của chạy lấy người, vai Harry bỗng nhiên bị đè lại "Nhìn này! Harry Potter!" Ăn mặc lòe loẹt cộng với giọng nói đã chứng minh người đến chính là ngôi sao của hiệu sách hôm nay, Gilderoy Lockhart.

"Harry Potter tự mình đi vào hiệu sách chỉ để mua một bộ "Bút ký phiêu lưu" của ta. Xem ra Cứu Thế Chủ cũng là một người hâm mộ của ta!" Mắt thấy trong tay Harry là một chồng sách "Ta thật vinh hạnh nói cho mọi người một tin tốt, từ khai giảng năm nay cho đến mai sau của Hogwarts, ta, Gilderoy Lockhart, sẽ đảm nhiệm chức giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám!"

Hiệu sách tức khắc vang lên nhiều tiếng hét chói tai khác nhau, mấy âm thanh này đa số đều đến từ học sinh của Hogwarts - nữ sinh.

"Nào, Harry, cười một cái." Lockhart đè lại bả vai Harry lại, cưỡng bách y nhìn vào ống kính của phóng viên.

"Xin lỗi, con còn có việc!" Hung hăng hất văng cánh tay trên vai xuống, sau đó xách theo sách của mình lễ phép thủ thế hẹn gặp lại.

Ở trong đám người quay đầu lại nhìn Lockhart, cầm lấy cuốn sách fan đưa mình bằng tay trái, sau đó đặt lên bàn ký tên.

Tại sao bố mày lại không bẻ gãy cánh tay của mi đi luôn! Harry nhìn cánh tay dù đau nhưng không lâu sau liền vung qua quơ lại bình thường, vẫn là nụ cười lòe loẹt ngu ngốc đó.

Trước cửa hiệu sách đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, Harry nhón chân nhìn lên -- chiều cao quá khiêm tốn - Lucius Malfoy vẫn như cũ mà đánh nhau với Arthur Weasley.

Nhíu chặt mày, đời trước bọn họ đánh nhau là vì Lucius Malfoy muốn xử lý quyển nhật ký, đời này là vì cái gì? Chẳng nhẽ Draco còn chưa lấy được sổ nhật ký?

Trên thực tế Harry đoán rất đúng, Draco xác thực không lấy được quyển nhật ký. Loại vật phẩm nguy hiểm thế này, Lucius làm sao có thể một chút phòng hộ cũng không có, tạm thời bỏ qua vị trí cực kỳ bí mật, chỉ mỗi vòng phòng hộ cảm ứng phép thuật cũng đã cho một tá, còn không nói tới mấy vòng công kích khác. Bởi vì ma lực không đủ, không có biện pháp cởi bỏ thần chú, Draco sau khi thật vất vả tìm được quyển nhật ký chỉ có thể giống như thùng sắt mà mỏi mắt trông mong, ngày mà ba mình đưa quyển nhật ký cho Ginny Weasley.

Cuối cùng hôm nay ba của cậu cũng đánh nhau với ông lông đỏ rồi, thừa dịp mọi người xung quanh vẫn còn đang chú ý đến chiến trường, vứt cho lông đỏ một cái ánh mắt: {Ây! Lông đỏ!}

{Gì?} Ron đáp lại.

{Quyển nhật ký!} Nhìn nhìn cái bịch của Ginny Weasly.

{Cậu vẫn chưa lấy được?! Thật vô dụng!} Ron trào phúng.

{Cậu cho rằng thư phòng nhà tớ giống như nhà bếp nhà cậu có thể tùy ý ra ra vào vào sao!} Draco căm tức nhìn.

{........Đơn giản thôi, nhìn không hiểu!} Ron nghi hoặc.

{...Cậu đi lấy quyển nhật ký là được.} Thật là dại dột muốn chết! Moni còn thông minh hơn cậu! Draco xem thường.

Tác giả: Quyết định, Moni vẫn là nên ghép với Draco đi ~

Hoon: Uầy, Moni và Draco à, giờ tui mới biết á, tình hình là không biết vì sao nhìn mắt nhau cũng có thể đoán ra được người khác nghĩ gì, trình độ ăn ý của Draco và Ron đã đến mức thượng thừa mất rồi.

Akki: tui biết lâu rồi editor mà chưa đọc sơ cả bộ á. Ít nhất cũng chap đầu chap cuối chớ.

HẾT CHƯƠNG 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.