Thù Thiếu Phong trong lòng buồn bã, lầm lũi đi sâu vào rừng, gần nửa ngày đường mới thoát ra khỏi cụm rừng ấy và đến một quan lộ.
Chàng đang đi, bất chợt nghe một giọng quát :
- Đứng lại!
Thù Thiếu Phong hồn phi phách tán, bởi chàng đã nhận ra ngay tiếng quát ấy không ai khác ngoài Lâm Kiếm Hổ.
Chàng liền quay phắt người lại định thần nhìn kỹ, sau lưng Lâm Kiếm Hổ còn có thêm hai chục gã vận áo đen, hiển nhiên bọn chúng chẳng xa lạ gì chàng, vì chúng là chúng nhân đệ tử của Hỏa Long phái, chàng rúng động than thầm: “Hết đời ta! Chuyến này khó thoát chết rồi!”
Lâm Kiếm Hổ mặt bừng bừng nộ khí, hậm hực tiến tới quát to :
- Đứa con hoang, những lần trước may mắn mà thoát được, nhưng lần này con có chắp cánh cũng không trốn khỏi tay ta.
Cùng với tiếng quát, gã vận mười thành lực đạo vào hữu thủ đẩy mạnh ra phía trước.
Sau tiếng bình là một tiếng huỵch nặng nề, Thù Thiếu Phong bật ra sau hai trượng hôn mê luôn tại chỗ.
Lâm Kiếm Hổ bật cười rùn rợn, thoắt động gót chân, ánh mắt rực ngời sát khí, chầm chậm, lầm lì xê lần đến Thù Thiếu Phong.
Thù Thiếu Phong vẫn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, hơi thở vẫn còn thoi thóp.
Bằng vào giọng cười âm trầm cùng đôi mắt lóe ngời, Lâm Kiếm Hổ vung mạnh một chưởng về phía chàng trai bất hạnh.
Bất thần, một giọng quát lanh lảnh vang lên như sấm động :
- Dừng tay!
Luồng chưởng lực của Lâm Kiếm Hổ vừa sắp chạm vào người Thù Thiếu Phong, đột nhiên gã cảm thấy cánh tay tê dại và kình lực liền đó tản mát.
Lâm Kiếm Hổ thầm giật mình, vội lật tay đánh chéo ra một chưởng, xoay nhanh người nghiến răng quát to :
- Ai?
Từ không trung bỗng thoát xuống một bóng xanh, là một nữ lang tóc dài xõa ngang vai, tuổi tác hơn bốn mươi song vóc dáng đầy đặn, thuôn tròn, gương mặt như trái xoan, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.
Nữ lang vận áo xanh vừa nhìn thấy Thù Thiếu Phong nằm lịm trên mặt đất liền buột miệng ồ lên một tiếng thảng thốt.
Nhìn thấy trang phục cùng phong thái ung dung của nữ lang nọ, Lâm Kiếm Hổ khe khẽ giật mình.
Nữ lang áo xanh quắc mắt về phía Lâm Kiếm Hổ, dằn giọng hỏi :
- Gã ấy chính là Thù Thiếu Phong?
Lâm Kiếm Hổ cười khẩy :
- Không sai! Hắn chết đi có gì dính dáng đến cô nương mà phải lo lắng đến như thế?
Nữ lang áo xanh xẵng giọng :
- Mi không được hỗn láo với bổn tiên tử. Mau biến đi cho thoáng mắt ta!
Lâm Kiếm Hổ giận dữ rít lên :
- Ngươi chắc chưa biết ta là ai chứ gì?
Nữ lang áo xanh bật cười lanh lảnh :
- Nếu ta đoán không lầm, mi chính là đại thiếu gia của Hỏa Long phái.
Lâm Kiếm Hổ thất kinh, xạm mặt gằn giọng thốt :
- Bà là ai?
Nữ lang áo xanh lạnh lùng đáp :
- Chắc mi cũng đã nghe danh hai mươi năm về trước, giang hồ có xuất hiện một nữ nhân ngoại hiệu Bắc Yêu Phi Cơ.
Lâm Kiếm Hổ giật bắn mình thốt to :
- Bà... bà là Bắc Yêu Phi Cơ...
Nữ lang áo xanh đích thị là Bắc Yêu Phi Cơ, quắc mắt nhìn khắp chúng nhân Hỏa Long phái, cuối cùng dừng lại ở Lâm Kiếm Hổ, cất giọng cười ha hả :
- Nếu biết ta là ai, mi khôn hồn cút xéo khỏi nơi đây nếu không chớ trách ta sao lang độc. Còn gã kia hãy để lại ta xử trí.
Lâm Kiếm Hổ đã từng nghe giai thoại lẫy lừng về Bắc Yêu Phi Cơ, dám đâu ngạo nghễ, liền đưa tay phát ra một cử chỉ báo hiệu cho đám chúng nhân Hỏa Long phái rút lui.
Sau khi Lâm Kiếm Hổ và bọn thuộc hạ đi khỏi, Bắc Yêu Phi Cơ cúi xuống kẹp Thù Thiếu Phong vào nách bay đi...
Khi Thù Thiếu Phong tỉnh lại, chàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nệm trải màu hồng, gượng người ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh căn phòng: tường, chăn màn, khăn che cửa cũng đều một màu hồng dịu mát.
Chàng há hốc miệng bàng hoàng, không biết nơi đây là đâu và ai đã cứu mình mang về đây? Vốn là chàng trai tuyệt đỉnh thông minh, Thù Thiếu Phong hiểu ngay mình đã gặp một kỳ ngẫu, vội bước xuống giường quỳ gối vòng tay thốt vu vơ :
- Tại hạ đã thọ ơn, kính mong ân nhân hiển hiện để tại hạ trông qua phương dung, mong có ngày báo đền.
Chợt trước ngưỡng cửa xuất hiện một nữ lang áo xanh tuyệt sắc, tiếp lời Thù Thiếu Phong :
- Nhóc con, ta chẳng cần mi báo ân đền đức đâu. Bổn tiên tử chẳng qua cứu mi là vì con gái mình mà thôi.
Thù Thiếu Phong vẫn giữ tư thế quỳ một gối xuống đất, nhẹ ngước mắt nhìn lên vội hỏi :
- Phải chăng tiền bối đã cứu mạng?
Nữ lang áo xanh Bắc Yêu Phi Cơ lạnh lùng cất lời :
- Từ ngày ngươi rời khỏi thạch cốc khiến con gái yêu của ta là Hạ Lan ngày đêm thương nhớ đến nỗi nằm một chỗ, không thiết ăn uống gì.
Thù Thiếu Phong kinh ngạc :
- Vãn bối có quen biết lệnh ái bao giờ đâu.
Bắc Yêu Phi Cơ nạt to :
- Vậy một tháng trời trong thạch cốc ai đã truyền cho mi môn công Quan Âm Thiết Diện chưởng?
Bấy giờ Thù Thiếu Phong mới sực nhớ ra, thì ra một tháng trời trong thạch động trước đây, chàng được một người con gái tên Hạ Lan dùng phương pháp truyền âm nhập nội để luyện chưởng cho chàng.
Thù Thiếu Phong buồn bã nói :
- Nhưng bây giờ vãn bối đã mất hết công lực rồi!
Bắc Yêu Phi Cơ sửng sốt, ánh mắt lộ tràn kinh ngạc :
- Tại sao? Tại sao?
Thù Thiếu Phong xấu hổ cúi gầm mặt xuống :
- Tại vì... một thiếu nữ...
Bắc Yêu Phi Cơ đùng đùng nổi giận :
- Công lao một tháng trời của con gái...
(Thiếu trang 15, 16 quyển 2)
- ... đáng để con đem lòng yêu thương. Người con nên yêu chính là sư huynh của con Bạch Long.
Hạ Lan lắc đầu :
- Y và con chỉ xem nhau như tình huynh muội...
Một giọng chua chát vang lên từ phía sau lưng Bắc Yêu Phi Cơ :
- Hạ Lan sư muội! Di mạng của sư phụ không lẽ sư muội bỏ qua hay sao?
Hạ Lan xoay người cười khẩy :
- Bạch Long sư huynh, tiểu muội đã nhiều lần nói với anh rồi. Chúng ta hãy xem nhau như anh em một nhà.
Bạch Long, người thanh niên vừa xuất hiện, lách mình bước vào trong, cầm tay Hạ Lan rung nhẹ :
- Em nỡ quên những ngày tháng vui đùa bên nhau của chúng ta sao?
Hạ Lan khẽ gỡ tay Bạch Long ra khỏi tay mình, nhỏ giọng :
- Dĩ vãng ấy em không bao giờ quên được. Nhưng anh phải nhớ rằng lúc cha em sắp đi, thần kinh người đã bị chấn động sau cơn trọng thương do Khưu Quang Hộ gây ra, anh nên hiểu lời hứa hôn lúc đó không có giá trị gì cả.
Bao nhiêu căm phẫn Bạch Long dồn tất cả vào Thù Thiếu Phong, gã chỉ tay vào mặt chàng quát to :
- Nhóc con, vì mi mà gây ra mọi chuyện. Mạng mi phải đổi lấy sự đau khổ của Bạch Long này.
Gã dứt lời, song chưởng xoay vòng rồi đồng thời tống mạnh trở ra...
Bình!
Thù Thiếu Phong hự một tiếng thê thảm, loạng choạng lùi về phía sau, té ngồi lên giường, miệng thổ máu tươi ướt cả vạt áo trước.
Hạ Lan nhảy bổ đến, vội thò tay vào túi áo lấy hoàn thuốc trị thương nhét vào miệng chàng, đoạn quay phắt người lại trỏ tay vào mặt Bạch Long hằn học thốt :
- Bạch Long, ngươi dám đánh Thù Thiếu Phong. Nhất định hôm nay ta phải giết ngươi để trả thù cho chàng.
Nhìn thấy sắc thái Hạ Lan lóe bắn khí quang hung tợn, Bạch Long thầm rúng động, thụt lùi mấy bước, thổn thức gọi :
- Hạ Lan... em...
Hạ Lan gằn giọng :
- Mi phải chết mới được!
Bạch Long tâm thần rúng động trước thái độ dữ dằn của Hạ Lan, tuy gã so về võ công hơn nàng một bậc, nhưng gã nào dám động thủ vì còn đó sư mẫu của gã - Bắc Yêu Phi Cơ.
Gã lúng túng :
- Sư muội...
Hạ Lan cắt ngang :
- Chúng ta không còn tình sư môn giữa nhau, từ nay trở đi ta coi mi là một kẻ thù không đội trời chung.
Bàn tay như ngọc chuốt của nàng tiếp theo lời nói tống mạnh ra...
Bạch Long hoảng kinh trước tình thế đột ngột và hung hiểm ấy, nhưng gã vô phương chống đỡ.
Nhưng số mạng gã chưa thể dứt hôm nay, vì một bóng áo xanh đã nhoáng động, lao đến chắn ngang trước mặt gã...
Hạ Lan thấy mẹ mình hứng chưởng giúp cho Bạch Long, vội rút tay thu kình lực về, khóc òa lên nức nở :
- Mẹ! Mẹ còn giúp người dưng để đánh con gái mẹ à?
Bắc Yêu Phi Cơ thở nhẹ một tiếng, buồn bã thốt :
- Sao con si tình quá thế! Hắn chỉ là một kẻ sở khanh, đáng chi cho con phải hy sinh chứ. Còn đối với Bạch Long, con không thể bỏ được tình thân mười năm đồng song.
- Tình sư huynh của y với con tới nay không còn nữa. Y không phải là hạng người tốt trong mắt con.
Bắc Yêu Phi Cơ chép miệng thở dài ảo não :
- Bất luận sư huynh con thế nào, Bạch Long vẫn là người mà cha con đã chọn lựa và hứa gả, con không thể thối thoát được.
Hạ Lan tức tối thét lên :
- Con van mẹ đừng nói tiếp nữa... Ngay mặt mũi cha con thế nào con cũng chẳng nhớ rõ, có thật chăng cha con đã nói những lời như thế?
Bắc Yêu Phi Cơ sầm mặt, giọng nghiêm trang thốt :
- Lẽ nào mẹ dối gạt con! Cha con đã thật sự muốn gả con cho Bạch Long mà!
Hạ Lan nghe xong lời nói của mẹ mình càng khóc to hơn, nàng nói trong màn lệ nhạt nhòa :
- Cha ơi... cha có biết chăng... cha đã hại con gái của cha phải khổ sở như thế nào không? Hiện giờ cha ở nơi nào? Sao cha không hiện diện nơi đây để chứng kiến sự khổ đau của con gái cha nè!
Dứt lời, Hạ Lan lao ra khỏi lòng Bắc Yêu Phi Cơ phóng đi như gió cuốn, khoảnh khắc sau mất hút vào sau núi đồi chập chùng...
Bắc Yêu Phi Cơ vội giục :
- Bạch Long, sao mi chưa chịu chạy theo Hạ Lan năn nỉ về đây mà còn đứng trơ như tượng phỗng thế kia hả?
Bạch Long vòng tay cung kính :
- Bẩm vâng sư mẫu!
Đoạn gã quay người phóng vun vút, vừa chạy gã vừa suy nghĩ: “Âu Dương Hạ Lan, sẽ có một ngày mi phải nhụy tàn hoa rữa dưới tay Bạch Long này!”
Sau khi Bạch Long đi rồi, Bắc Yêu Phi Cơ dậm mạnh chân xuống đất :
- Lỏi con, mi còn chần chừ gì nữa chưa cút đi cho rồi. Còn nữa, nếu không đem được con gái ta đưa về Trúc Sơn, ta sẽ lột da mi.
Thù Thiếu Phong chậm rãi đứng lên, ngước nhìn Bắc Yêu Phi Cơ một lát rồi mới nói :
- Vãn bối sẽ cố gắng...
Chàng rời khỏi Trúc Sơn trong khi trời thu lá vàng rơi rụng khắp sườn non đỉnh đồi.
Vượt qua bao đèo dốc, suối vực. Mười ngày sau, Thù Thiếu Phong bất ngờ gặp lại Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách và một nam nhân trung niên tuổi trạc ngũ tuần.
Thù Thiếu Phong tay bắt mặt mừng kể lại mọi chuyện cho Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách và nam nhân trung niên nghe, trừ câu chuyện tại Trúc Sơn.
Lời chàng vừa dứt, Giang Hồ Phiêu Bạt Vô Danh Khách gãi đầu gãi tai :
- Lão đệ sao vận quá sui!
Rồi ông day sang trung niên nam nhân tiếp lời :
- Âu Dương huynh đệ, có cách nào hồi phục lại công lực cho Thù Thiếu Phong không?
Té ra nam nhân trung niên nọ là Âu Dương Tâm, cha của Âu Dương Hạ Lan, mím môi suy nghĩ giây lâu mới thốt :
- Người đã luyện Nghịch Thiên thần công thì tuyệt đối không được giao hợp, tiểu hiệp đây vì trúng phải Mê Hồn Hương nên phải kích dâm cùng con yêu nữ họ Tống kia, lão đệ xem ra khó nghĩ đây.
Ông nhíu mày đăm chiêu một lúc lâu :
- Nghe nói Thiên Hoa Thạch có thể hồi phục công lực được, song về trường hợp này không biết có công hiệu hay chăng?
Thù Thiếu Phong mừng rỡ hỏi ngay :
- Tiền bối có biết Thiên Hoa Thạch nằm ở đâu không?
- Thạch Tùng sơn trùng trùng điệp điệp, biết Thiên Hoa Thạch nơi đâu mà tìm.
Âu Dương Tâm trầm tư giây lát :
- Đúng! Nhưng phải kỳ chí mới được, luôn tiện đây lão đệ sẽ cùng đi với hai người. Đã chục năm bế quan luyện công, và cũng đã đến lúc truy tìm hung thủ để tẩy sạch huyết cừu.
Âu Dương Tâm lại buông thêm một tiếng thở dài nói tiếp :
- Mười năm về trước, lão phu rời khỏi Trúc Sơn không một tiếng tạ từ và cũng không hề quay lại chốn xưa, mang theo hận thù canh cánh bên lòng...
Thù Thiếu Phong kinh ngạc ngắt lời :
- Âu Dương tiền bối là phu quân của tiền bối Bắc Yêu Phi Cơ...
Âu Dương Tâm xua tay không cho chàng nói tiếp :
- Thiếu hiệp tạm thời đừng hỏi chi khác, chuyến đi Thạch Tùng sơn lần này tất nhiên gặp nhiều gian khổ, thiếu hiệp hãy nhận lấy thanh kiếm này coi như món quà tặng sơ giao. Thiếu hiệp là huynh đệ với Giang Hồ Phiêu Bạt lão huynh đây, lão phu rất lấy làm hạnh ngộ, vì cũng nghe sơ qua sự tình của thiếu hiệp do Phiêu Bạt lão huynh nói cho nghe qua ngày hôm kia. Thanh kiếm này nó có uy lực cùng sự hữu dụng không khác chi cây kiếm thần.
Thù Thiếu Phong kinh ngạc khước từ :
- Âu Dương tiền bối, như tiền bối đã nói, tiền bối đang mang một huyết cừu, vãn bối thật chẳng dám nhận vật quan trọng như thế!
Âu Dương Tâm cười chua xót :
- Không! Lão phu tạm thời cho thiếu hiệp mượn dùng, đợi sau khi rời khỏi Thạch Tùng sơn, thuận đường sang Trúc Sơn đem thanh kiếm này trao lại cho Bắc Yêu Phi Cơ.
Đã hiểu rõ ý của Âu Dương Tâm, Thù Thiếu Phong vui vẻ gật đầu :
- Trách nhiệm ấy vãn bối xin tận lực thi hành!
Dứt lời, chàng đón nhận thanh trường kiếm trên tay Âu Dương Tâm trao cho.
Âu Dương Tâm lại trang nghiêm nói tiếp câu chuyện :
- Còn một việc thứ hai nữa, là khi thiếu hiệp gặp được Bắc Yêu Phi Cơ, bảo bà hãy thủ tiêu đi lời ta hứa gả con gái cho Bạch Long.
Thù Thiếu Phong nghe xong thầm rúng động :
- Quả nhiên Hạ Lan và Bạch Long đã có sự hứa hẹn của người trên.
Âu Dương Tâm chợt buông tiếng thở dài, trước khi nối lời :
- Lúc đầu ta tưởng hắn có thể tu tập thành một đấng kỳ tài làm rạng rỡ cho Trúc Sơn phái của ta, nên mới gả tiểu nữ cho hắn. Nhưng hai ngày nay trên đường đi cùng Phiêu Bạt lão huynh, ta nghe trên giang hồ đồn đại hắn hành động lắm điều thương luân hại lý, khiến ta thất vọng vô cùng, bởi thế nên mới quyết định hủy bỏ hôn ước trên. Hắn quả là tên nghịch đồ!
Thù Thiếu Phong trịnh trọng gật đầu :
- Vãn bối sẽ tuân lời dặn của tiền bối, bẩm rõ lại với Bắc Yêu Phi Cơ tiền bối mọi chuyện như trên.
Âu Dương Tâm bỗng đưa mắt nhìn Thù Thiếu Phong chăm chú một lúc, thầm nhủ: “Tư chất, khí độ, nghi biểu đều hoàn hảo, thật là một kỳ tài hiếm có của võ lâm. Cốt cách thông tuệ, sau này ắt hẳn sẽ là một đóa kỳ hoa của Trung Nguyên”.
Ông nghiêm trang cất lời :
- Tiểu nữ năm nay mười bảy tuổi, võ công cũng khá cao, lão phu muốn đem chung thân của nó phó thác cho thiếu hiệp, mong rằng thiếu hiệp nghĩ tình lão phu mà chăm sóc yêu thương.
Thù Thiếu Phong rất đỗi sững sờ, lưỡi chàng bỗng như líu lại :
- Điều ấy... vãn bối... vãn bối... điều đó...
Âu Dương Tâm nét buồn thoáng hiện rõ lên đôi mắt, giọng khẽ khàng :
- Sao, thiếu hiệp chê tiểu nữ của lão phu không xứng đáng chăng?
Thù Thiếu Phong càng thêm bối rối, chưa lựa được lời đối đáp cho xuôi, bất đồ từ trên cội tùng mà Âu Dương Tâm đứng tựa lưng bỗng vang lên một chuỗi cười sắc lạnh...