Trên ô cửa kính vừa hiện lên hai chữ "Hi, Diane" bằng hơi nước, trong khoảnh khắc, hai chữ kia lại mờ đi. Như ẩn như hiện trên mặt kính, in hằn lên trên tấm kính trong suốt.
Trên mặt kính được làm bằng chất liệu chống tia bức xạ và cách âm cực kỳ tốt, phản chiếu một gương mặt đẹp hoàn mỹ, tựa hồ như tượng điêu khắc của Ai Cập cổ đại được vẽ nên.
Cặp mắt hắn hẹp dài, khẽ nheo lại.
Khóe miệng như cười như không hơi cong lên, lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong tay. Chất lỏng sóng sánh tựa như màu đỏ của máu, nhưng lại tràn đầy mùi hương nồng đậm của cồn và nho hòa quyện với nhau, khiến cho hắn nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Máu...
Là một thứ..
Vừa đáng sợ, nhưng cũng đầy quyến rũ.
Cũng như cô vậy.
Diane Hiểu Thiên...
Là một người phụ nữ xinh đẹp và nguy hiểm...
Nhưng cũng vô cùng quyến rũ!
Hắn ngửa cổ, dốc cạn chiếc ly thủy tinh trong tay. Uống cạn giọt cồn cuối cùng còn sót lại ở trong đó. Sau đó xoay người lại.
Khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ liền hiện ra, khí bách cùng áp lực tỏa ra trên người hắn vô cùng mãnh liệt, khiến cho người đàn ông đang đứng ở trước bàn làm việc không tự chủ mà run lên sợ hãi.
Ông ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi, quần áo tây trang có phần nhăn nhúm lại. Đôi môi khô nẻ mấp máy, đáy mắt tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, âm thanh run rẩy: "Ngân thiếu, tôi..."
Choang...
Tiếng thủy tinh rơi xuống sàn nhà giòn tan, cắt ngang câu nói dở dang của người đàn ông kia.
Hắn nhẹ nhàng buông bàn tay đang ở trên không trung xuống, đưa đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn về phía người đàn ông, sau đó đi tới chiếc ghế khuất trong bóng tối sau chiếc bàn bàn làm việc mà nở nụ cười thân thiện, chỉ là hắn cười nhưng cơ mặt lại không hề co giãn, chỉ đơn giản là nhếch môi mà thôi.
Lãnh khí sắc bén tựa sát khí, khiến cho người đàn ông kia run rẩy, miệng không thể thốt nên một lời nào, chỉ còn có thể đứng yên tại chỗ mà há miệng, lại như kẻ câm không biết nên nói gì, đành đứng một chỗ như vậy, khóe mắt nóng lên.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt kia chính là Ngân Kính, hắn là một kẻ nổi tiếng máu lạnh. Giết người như cỏ rác.
Hắn giết người không vì thù oán hay luật lệ. Mà là vì sở thích.
Hắn khi nào cảm thấy muốn giết người, thì kẻ nào xấu số xuất hiện đúng lúc đó sẽ phải chết.
Ngân Kính nhìn chiếc ly thủy tinh tan thành những mảnh vụn dưới sàn nhà. Hắn cau mày, chặc lưỡi nói: "Aiz da... chiếc ly này tôi quý lắm đấy. Lão Mẫn, ông nói bây giờ tôi phải làm sao để có lại nó bây giờ."
Ngân Kính nói xong, môi mỏng vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, hai mắt hắn cũng lạnh lẽo mà cười, dưới mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt của hắn biến thành hai đường khép kín.
Biểu hiện này của Ngân Kính, làm cho người đàn ông được gọi là lão Mẫn kia vô thức run rẩy đến vô lực, liền ngã khụy xuống sàn nhà, hai tay chống dưới sàn, mồ hôi trên trán túa ra, ướt đẫm.
Lão Mẫn cười gượng, cố trấn an bản thân mà loạng choạng đứng lên, bàn tay lau đi mồ hôi trên trán: "Ha... haha... Ngân thiếu... tôi..."
"Nếu như ông không biết cách để làm cho chiếc ly này lành lặn, vậy thì tôi chả cần ông làm gì nữa. Người đâu..."
"Ngân thiếu!" Lão Mẫn hét lớn, bản năng sinh tồn báo hiệu cho ông ta biết là ông ta đang đứng trên bờ vực của cái chết, dù chỉ là một phần trăm khả năng có thể sống, ông ta cũng không thể bỏ lỡ: "T...tôi có thể... "
"Có thể? Có thể cái gì?" Ngân Kính nhướng mày, hai tay đan vào nhau, lưng dựa vào thành ghế phía sau mà hỏi lão Mẫn, giọng nói của hắn rất từ tốn, nhưng lại khiến cho lão Mẫn mồ hôi chảy ra càng nhiều.
"Tôi có thể... làm cho chiếc ly của ngài lành lại..."
"Ây da ây da, lão Mẫn, ông là già rồi nên lú lẫn đúng không?" Ngân Kính không nhanh không chậm nói, sau đó lại làm ra bộ mặt tiếc nuối nhìn lão Mẫn: "Tôi vừa định bảo ông hãy về an hưởng tuổi già. Nhưng có vẻ như ông không muốn. Vậy thì... Vũ."
Sau một câu nói kia, một thiếu niên trạc hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi từ đâu liền bước ra.
Người thiếu niên cúi gập người trước Ngân Kính, bộ dáng cung kính nói: "Vâng, chủ nhân cho gọi."
Ngân Kính không nói gì, chỉ ngả đầu về phía sau, hai mắt nhắm chặt: "Xử lý sạch sẽ vào."
"Vâng."
Vừa nói xong, lão Mẫn chỉ vừa mới thấy Vũ đứng thẳng người lên, mắt ông ta còn chưa kịp nhận biết được thêm gì thì đã thấy mình ngã xuống. đại não ù lên như cối xoay gió, toàn thân cứng ngắc lại không thể cử động được.
Lão Mẫn há miệng ra, nhưng hoàn toàn không thể thốt ra một âm thanh nào.
sau một khắc, liền nằm soài xuống nền nhà, hai mắt vẫn mở lớn, giống như là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Lần sau đem đi chỗ khác, đừng làm bẩn mắt tôi." Ngân Kính từ tốn nói.
Nghe hắn nói vậy, Vũ liền cúi người, như một cái máy lặp lại một từ duy nhất: "Vâng."
Hai mắt Ngân Kính mở ra, nhìn lên trần nhà, khóe miệng cong lên vẻ thú vị cùng ranh mãnh: "Cậu nói thử xem, Mạc Thuần Uy và Diane Hiểu Thiên, bây giờ đang làm gì?"