Cô cởi chiếc khăn tắm đang quấn quanh người, sau đó đi tới chiếc tủ quần áo của mình.
Mở cửa tủ, lấy ra một bộ váy ngủ trong đó, mặc vào.
Chiếc váy ngủ với chất liệu mỏng tanh, mềm mại. Khi được khoác lên người Hiểu Thiên lại thêm thập phần quyến rũ mị hoặc.
Cô vấn nhẹ tóc lên cao. Mái tóc đen nhánh vẫn còn hơi ẩm ướt.
Tự ngắm mình trong gương một lúc, Hiểu Thiên lại lôi đồ trang điểm ra. Tỉ mỉ trang điểm trên khuôn mặt vốn đã vô cùng động lòng người.
Cô xinh đẹp với mái tóc đen được vấn gọn, có một vài sợi buông thả xuống.
Mắt ngọc trong suốt, long lanh như hai viên đá quý. Làn da trắng mượt như men sứ, cánh môi màu anh đào được tô thêm một chút màu đỏ trong lòng môi càng khiến cho khuôn mặt cô trở nên vô cùng thanh tú mà lại mềm yếu, thanh nhã.
Được rồi.
Quyết định là do cô đưa ra. Cô đã chọn nó, thì phải đi tới cùng.
Hiểu Thiên mỉm cười một cái với cô gái trong gương, nụ cười có phần chua chát.
Sẽ không hối hận!
***
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa liền được mở ra
Xuất hiện sau cánh cửa chính là Vô Dĩnh Kỳ. Anh ta đang mặc một bộ quần áo ngủ theo kiểu cách Yukata của Nhật Bản. Để hở bộ ngực trần rắn chắc rộng lớn, trông vô cùng gợi cảm.
"Ôi, là mỹ nhân Hiểu Thiên... à à không đúng. Là Mạc Thiên mỹ nhân đây mà. Đêm hôm khuya khoắt thế này..." Vô Dĩnh Kỳ cố ý kéo dài bốn chữ "đêm hôm khuya khoắt" và dùng ánh mắt xấu xa nhất để liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: "Lại ăn mặc khiêu gợi thế này..."
Vô Dĩnh Kỳ cắn cắn môi, nhếch khoé miệng, hơi nghiêng đầu dựa vai vào tường, ngón tay đưa lên miệng làm động tác lau khóe miệng: "Phải hay không là đang tìm tôi để..."
Bụp...
"Á... Mạc Thiên. Cô bị điên à? Tôi đùa... khoan... khoan đã! Tôi chỉ đang đùa thôi... Á á...."
Sau gần mười phút kêu la khóc thét, Hiểu Thiên đã dừng tay. Nhưng thay vào đó là khuôn mặt bầm tím và động tác cúi gập người, hai tay ôm lấy tiểu đệ đệ của Vô Dĩnh Kỳ.
Vô Dĩnh Kỳ nhăn mũi, trừng mắt nhìn Hiểu Thiên như muốn nói: đồ độc ác, con cháu tôi mà có mệnh hệ gì thì cô sẽ sống không yên thân đâu.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, Hiểu Thiên bật cười, cảm thấy anh chàng này dù lớn tuổi nhưng tính tình không khác gì trẻ con. Rất đáng yêu!
Có điều ở đây là Mạc gia, cô không cho phép ai đùa mình như vậy trước mặt anh.
Lỡ như... lỡ như anh hiểu lầm...
Lỡ như sao?
Hiểu Thiên cúi mặt, nhẹ nhếch khoé miệng. Hoá ra... cái cô có bây giờ chỉ là hai chữ "lỡ như" kia.
"Này... Này... có nghe tôi nói gì không? Này!!!" Giọng nói của Vô Dĩnh Kỳ vang lớn bên tai khiến Hiểu Thiên giật mình quay về thực tại.
"À ừ... tôi tới tìm anh là có việc cần nhờ." Hiểu Thiên nhìn xung quanh, không có ai, nhưng cẩn thận vẫn hơn: "Chúng ta vào trong nói chuyện."
Nói xong, Hiểu Thiên liền nhấc chân muốn bước vào, nhưng thân hình Vô Dĩnh Kỳ lại đứng chắn trước mặt cô.
Hiểu Thiên khó hiểu nhíu mày nhìn anh.
"Khụ... phòng tôi không thể để người khác tuỳ tiện vào bên trong được." Vừa nói, hai vành tai anh vừa đỏ hồng lên, cảnh tượng này khiến trong lòng Hiểu Thiên có điểm hoài nghi.
"Đừng nói là... anh giấu mấy thứ nhạy cảm mà trẻ con không nên biết nhé."
"Khụ... khụ..." Vô Dĩnh Kỳ ho sặc sụa.
"Hay là anh đang xem GV*?" Hiểu Thiên không chịu thua hỏi thêm.
(*GV: là ngôn ngữ thông dụng trong đam mỹ, viết tắt của "Gay Video".)
"Há... Khụ... Khụ Khụ Khụ..." Lần này Vô Dĩnh Kỳ ho đến mức cả mặt đỏ gay, trong mắt cũng hằn lên tia máu.
Hiểu Thiên cố nén cười nhìn Vô Dĩnh Kỳ đang vật lộn với cơn ho. Cô khoanh hai tay trước ngực: "Thôi được rồi. Thật ra tôi chỉ muốn nhờ anh một chuyện. Nói ở đây cũng không sao. Phiền anh nói với Mạc lão đại lát nữa tới phòng tôi."
Nói xong, Hiểu Thiên còn làm ra vẻ bí ẩn nháy mắt với Vô Dĩnh Kỳ một cái: "Dù anh có đang giấu nam tình nhân trong phòng thì cũng không sao đâu. Tôi ủng hộ mà."
Nói xong, cô đi thẳng về phía phòng mình mà không nhìn lại.
Vô Dĩnh Kỳ cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ho, liền đứng thẳng người, chỉ tay lên trời mà hét: "Diane Hiểu Thiên, dám nói ông xem GV, còn giấu tình nhân gay, tôi thề sẽ khiến cô chết không toàn thây. Ai mà lấy cô thì kẻ đó sẽ là người xui xẻo nhất thế giới này. Ra đường bị xe đâm chết, ăn cơm bị nghẹn chết, đi bơi thì sặc nước mà chết..."
BỘP!!!
"Á Đau!" Vô Dĩnh Kỳ ôm đầu hét lớn. Anh nhìn xuống thủ phạm trực tiếp gây nên cơn địa chấn trên đầu mình.
Đó là một quyển sách, quyển sách có độ dày bằng hai đốt ngón tay, lại là bìa cứng. Sau khi hoảng hốt nhìn thấy thủ phạm thì Vô Dĩnh Kỳ lại nhanh chóng nhìn về thủ phạm gián tiếp đang nhàn nhã ngồi trong phòng anh mà đọc sách, Mạc Thuần Uy.
"Mạc lão đại, anh muốn giết người hả?" Vô Dĩnh Kỳ xoa xoa cái đầu, đóng cửa bước vào bên trong.
"Lỡ tay." Mạc Thuần Uy nói bâng quơ một câu, ánh mắt vẫn chăm chú vào thứ trên tay.
"Có chó nó mới tin vừa rồi là lỡ tay." Đau thấy tổ tông luôn rồi.
Mạc Thuần Uy nhìn Vô Dĩnh Kỳ một cái, hai mắt nheo lại nguy hiểm: "Cậu có tin không?"
Cái... Cái này....
"Tô...Tôi tin." trên trán Vô Dĩnh Kỳ chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, cười gượng: "Lời của lão đại tất nhiên là tôi tin rồi. Ha... haha..."
(Na: Dĩnh Kỳ ca, anh thật không có tiền đồ mà. *thở dài*)
Mạc Thuần Uy gật gật đầu, hai hàng lông mày lúc này mới giãn ra: "Tốt."
Vô Dĩnh Kỳ đi tới, đứng sau lưng Mạc Thuần Uy, thở dài một cái rồi trầm giọng nói: "Lão đại à, tôi đã nói rồi. Đừng dùng tai để nghe, đừng dùng mắt để nhìn. Những thứ nghe được chưa chắc đã là đúng, những gì thấy được chưa hẳn là sự thật."
Thấy Mạc Thuần Uy vẫn ngồi yên lặng, Vô Dĩnh Kỳ nhún nhún vai, một tay bỏ túi áo, một tay còn lại đặt lên vai Mạc Thuần Uy: "Tôi không dám chắc điều gì nhưng mà, lão đại, tôi biết anh đã có suy tính của riêng mình rồi. Cho nên..."
"Cút."
"Hả?"" Vô Dĩnh Kỳ điếng người khi Mạc Thuần Uy bỗng dưng lên tiếng.
Mạc Thuần Uy ngước mắt nhìn lên: "Tránh xa tôi ra,trước khi có người nghĩ tôi là nam tình nhân của cậu."
Một giây... hai giây...
Mặt Vô Dĩnh Kỳ đen thui, sau đó lại chuyển sang trắng, rồi xanh.
Được lắm. Ai cũng hùa nhau ức hiếp anh hết. Vô Dĩnh Kỳ âm thầm thề rằng, nếu còn nói chuyện với Diane Hiểu Thiên và Mạc Thuần Uy nữa thì sẽ không mang họ Vô.
"Mạc Thiên vừa rồi tìm cậu có chuyện gì?"
"Cô ấy nhờ tôi chuyển lời cho lão đại, muốn lão đại qua phòng cô ấy một chuyến." Vô Dĩnh Kỳ trả lời rất nhanh. Nhưng sau một khắc thì cả người liền lập tức như đông cứng lại.
Xong rồi, xong rồi. Anh sẽ rút lại lời thề vừa rồi.
Thật đấy! Vô Dĩnh Kỳ tôi vẫn mang họ Vô.
***
Đứng trước phòng của Hiểu Thiên
Cánh cửa đang được đóng chặt
Cốc Cốc Cốc...
"Vào đi."
Vặn nắm đấm cửa, cánh cửa liền mở ra. Mạc Thuần Uy bước vào bên trong.
Vừa đặt chân vào bên trong, có cái gì đó khác lạ liền nảy sinh. NHưng là anh không biết khác lạ ở chỗ nào. Anh vẫn tiến thêm vào.
"Cô muốn gặp tôi có chuyện gì?" Giọng nói của Mạc Thuần Uy lạnh lùng, tràn đầy từ tính.
"Anh đếm từ một đến ba đi."
Mạc Thuần Uy ca mày không hiểu. Nhưng khi nghe giọng nói dễ chịu của Hiểu Thiên thì bất giác trong người anh lại cảm thấy dễ chịu lan tỏa. Không tự chủ được mà mở miệng ra đếm: "Một... Hai... Ba..."
Số ba vừa đọc xong, toàn thân anh liền bất động. Mạc Thuần Uy đứng sững giữa phòng. Lúc này Hiểu Thiên mới lộ diện bước ra. Đi tới trước mặt Mạc Thuần Uy.
Thân hình cô tha thướt, mềm mại như cánh bướm trong gió. Cô tiến lên thêm một bước, ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt của Mạc Thuần Uy dường như ở ngay trước mắt cô, mà lại dường như ở một nơi nào đó rất xa xăm.
Hiểu Thiên đưa tay lên vuốt ve từng đường nét trên mặt anh, rồi đến cổ, đến bờ vai rộng lớn, đến ngực, nơi mà trái tim đang đập mạnh.
Cô đưa má mình ghé sát ngực anh, giọng nói ma mị lại dễ nghe kia tiếp tục: "Mạc Thuần Uy, từ bây giờ anh chỉ nghe thấy giọng nói của một mình em. Em chính là Lý Hiểu Thiên. Chính là người mà anh đã tìm kiếm mười ba năm nay. Được chứ?"
"Được." Mạc Thuần Uy nói, tựa hồ như một cái máy, chỉ có miệng cử động còn toàn thân vẫn đứng yên như cũ.
"Vậy tốt." Hiểu Thiên mỉm cười, nụ cười mang theo sự cô độc và xen lẫn một chút hạnh phúc: "Em đếm một tới ba, anh sẽ trở lại bình thường. Một, hai, ba."
"Hiểu Thiên? Sao em lại ở đây?" Mạc Thuần Uy nhìn Hiểu Thiên, vẻ mặt có điểm khó hiểu.
"Đây là phòng em mà." Cô đã chọn điều này. Cô sẽ không hối hận.
Thuần Uy, chỉ một lần này thôi. Em cũng không mong muốn gì hơn. Bởi vì em không muốn mất đi bất cứ ai. Dù là anh, hay Huyền Dao.
Mạc Thuần Uy vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng bỗng một mùi hương bay tới, mùi hương thoang thoảng như mùi của cơ thể thiếu nữ.
Hiểu Thiên nhìn Mạc Thuần Uy, cầm tay anh. Chiếc áo ngủ mỏng và rộng bay nhè nhẹ theo cơn gió từ bên ngoài lùa vào, phô bày ra từng đường cong quyến rũ. Mùi thơm này... đúng là mùi của Hiểu Thiên.
Hiểu Thiên cắn nhẹ cánh môi, nhìn Mạc Thuần Uy.
Không được.Cô ấy là Hiểu Thiên, mày không được...
Không...
Mạc Thuần Uy như con thú hoang đói mồi, bỗng chốc ôm chầm lấy Hiểu Thiên, nhanh chóng đặt môi anh xuống đôi môi mềm mại của cô mà ngấu nghiến. Lưỡi anh linh hoạt lùa vào bên trong miệng cô, trơn tuột bắt lấy cái lưỡi đinh hương đang chạy loạn.
Anh hôn cô điên cuồng, hôn đến mức Hiểu Thiên thiếu đi không khí mà thở dốc. Cô không thể thốt ra nổi lời nào ngoài những âm thanh ưm a trong cổ họng.
Hơi thở của Mạc Thuần Uy cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Anh thở dốc, một tay đỡ sau gáy cô, một tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cho tới tận khi Hiểu Thiên dường như bị hút hết oxi, thì Mạc Thuần Uy mới buông môi cô ra. Anh hôn lên trán, lên mắt, lên má. Hơi thở nóng hổi, ghé sát bên tai Hiểu Thiên: "Hiểu Thiên, anh tìm em đến phát điên. Anh nhớ em đến phát điên luôn rồi."
Na: ôi, chương này chưa cần khăn giấy. Đã cố gắng viết dài vậy rồi mà vẫn chưa cần khăn giấy. huhu... thôi để chương sau vậy *cười*.