Huyết Tình

Chương 3



“Tốt nhất là các ngươi nên tin vào những gì đại bổ đầu vừa nói, kẻo đến lúc chết vẫn chưa biết tại sao mình chết.”

Câu này là do chính miệng xú bà bà nói ra. Nhưng giờ đây người hồ nghi nhất lại chính là mụ. Rõ ràng mụ đã theo dõi rất kỹ nhất cử nhất động của y. Khi y lần tay vào trong áo để lấy thứ mụ cần ra, y tuyệt không phóng bất kỳ đạo ám khí nào. Vậy thì tại sao…

Kỳ thực mọi chuyện đơn giản hơn mụ nghĩ nhiều.

Ngoài ám khí và khinh công, Vô Tình còn một vũ khí cực kỳ lợi hại mà rất nhiều người biết, nhưng không phải ai cũng hiểu. Đó là trí tuệ. Vô Tình có một trí tuệ trác việt, y dùng nó để bài binh bố trận và thiết kế cơ quan. Người trên giang hồ có lẽ còn kinh sợ cỗ Ỷ Vân toạ của y hơn cả bản thân y, nhưng họ lại quên rằng Ỷ Vân toạ đó là do y thiết kế. Tính ra những kẻ chết trong tay y từ xưa đến nay, đa phần là vì quên mất điều này.

Xú lão bà kia có lẽ cũng đã quên mất điều này.

Khi Vô Tình lần tay vào trong áo, y đã khởi động cơ quan bên trong y phục của mình. Khi đó xú bà bà chỉ lo chăm chú nhìn theo tay Vô Tình, mụ tuyệt không để ý đến cổ áo của y. Chính lúc ấy, từ trong cổ áo Vô Tình phóng ra một sợi cương ty có gắn móc câu, lao thẳng vào con mắt còn lại của mụ. Xú lão bà rú lên đau đớn, Vô Tình đương nhiên thoát khỏi cây thiết trượng kia.

Nhưng lẽ ra Vô Tình phải tranh thủ thời cơ ấy lập tức lấy mạng mụ để tránh đêm dài lắm mộng. Y đã không làm thế, vì y vốn không hề… vô tình. Lúc ấy, Vô Tình chỉ nghĩ đến Lãnh Huyết, y đã hạ sát bốn hán tử kia để cứu Lãnh Huyết trước. Chỉ là y thật không ngờ khi quay đầu lại, xú lão bà đó đã biến mất dạng.

_ Tên què đó lợi hại hơn ta tưởng, lần sau nhất định phải chuẩn bị kỹ hơn.

_ Cung chủ, có nên báo chuyện này cho Tướng gia biết?

_ Chỉ là bước đầu tiên để thăm dò đối phương, không cần phải kinh động Tướng gia.

_ Tiếp theo chúng ta nên làm gì?

_ Bọn hắn nhất định nghỉ ngơi lấy lại sức, đêm nay chúng ta sẽ hành động.

_ Đệ cởi áo ra đi!

_ Chỉ là ngoại thương…

_ Ta muốn xem vết thương, đừng nhiều lời nữa!

Lãnh Huyết miễn cưỡng cởi áo, khắp người hắn đều có vết bầm tím do thiết cầu để lại. Vô Tình tự tay đun nước, lại tự tay bó thuốc cho Lãnh Huyết:

_ Nếu đau thì kêu một tiếng, không ai mắng đệ hèn nhát đâu.

Một chút đau đớn xác thịt, nhưng trong lòng Lãnh Huyết dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Dường như Vô Tình muốn ta rên rỉ mới thấy thỏa mãn thì phải. Sao nét mặt của huynh ấy lại cứ khó coi thế kia… 

Lãnh Huyết chợt nổi hứng trêu chọc y:

“Đã vậy đệ sẽ kêu cho huynh nghe”

Hắn lầm rầm hát trong miệng.

Vô Tình nghe xong mặt mày càng cau có hơn:

_ Sớm biết đệ kêu khó nghe như vậy, ta đã không cho đệ cơ hội.

_ Bài hát này là của một hài tử hái chè, đệ đã từng nghe hài tử kia hát rất nhiều lần nên mới biết mấy câu, đâu đến nỗi khó nghe như huynh nói a?

Vô Tình cười khẽ:

_ Đúng là cũng không đến nỗi!

_ Huynh lo lắng chuyện gì?

_ …

_ Đệ đã xem xét kỹ mấy cái xác, nhưng vẫn không thể nhận ra lai lịch của bọn chúng. Mà đệ cũng không hiểu tại sao bọn chúng biết được mục đích chuyến đi này của ta.

_ Đệ không nhận ra lai lịch bọn chúng là vì bọn chúng vốn không phải người trên giang hồ, hoặc đây là lần đầu bọn chúng hành tẩu giang hồ.

_ Việc chúng ta đi theo con đường này để mang lễ vật vào cung thiết nghĩ chỉ có người trong cung mới biết.

_ Đúng vậy! Thế thúc đã sắp xếp cả một đội quân gióng trống mở cờ rước lễ vật vào cung để đánh lạc hướng, nghe nói đội quân này cũng bị tập kích mấy lần nhưng đều không thành công. Ngay cả viên chỉ huy của đội quân này cũng không biết sự thật. Theo lý thì nó chưa thể truyền ra cho người ngoài biết được.

_ Nói như vậy, kể cả ở trong cung cũng chưa chắc có thể biết được, nếu đó không phải là một đại thần trong triều.

_ Nói quanh co một hồi, vẫn là Sái Kinh!

_ Ngoài tên gian thần đó ra, tuyệt không còn ai khác. Nhưng nếu hắn đã có ý định chiếm đoạt “ Khổng Tước thần phiến” thì tại sao lại còn dâng tấu lên Hoàng thượng nhận báu vật này của Kim quốc làm gì?

_ Sái Kinh không chỉ muốn có bảo vật này, hắn còn muốn nhân cơ hội giáng cho Lục Phiến môn Thần Hầu phủ một đòn chí mạng. Nếu lần này chúng ta thất bại, chẳng những bảo vật rơi vào tay Sái Kinh, chúng ta còn mang trọng tội, cả thế thúc cũng không tránh khỏi liên luỵ.

Vô Tình chợt thừ người.

“… Nhớ kỹ, mang được nó về kinh là việc hệ trọng, nhưng quan trọng hơn hết là không được để nó rơi vào tay Sái Kinh.”

Lãnh Huyết thiếp đi đã lâu mà Vô Tình vẫn còn thao thức.

Nếu phải ra tay, nhất định chúng sẽ ra tay đêm nay.

Y thầm nghĩ, đoạn nhìn Lãnh Huyết.

“Tốt nhất là chờ đến khi trời gần sáng, hoặc càng muộn càng hay, Lãnh Huyết có thể nghỉ ngơi thêm một chút”.

Cây cỏ xung quanh xào xạc, càng về đêm, gió càng buốt lạnh. Vô Tình khẽ chạm vào Ỷ Vân toạ, Lãnh Huyết đã giúp y sửa lại, tuy không được như trước nhưng ít nhất vẫn có thể giúp Vô Tình di chuyển thuận lợi hơn.

….“Đệ biết nó hỏng huynh rất buồn, đệ đã đem nó lại cho huynh rồi đây, vẫn còn nguyên hai bánh xe, với cả…”.

“Ỷ Vân toạ đúng là rất quan trọng, nhưng vẫn có thể làm lại cái khác, quan trọng là đệ sao”.

“Đệ đương nhiên không sao, không khiến huynh phải lo, tự lo thân mình trước đi.”…

Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng ấm áp lại.

Thương thế Lãnh Huyết không quá nặng, mấy ngày nữa Ỷ Vân toạ cũng có thể sửa lại như cũ, mọi thứ sẽ lại như trước đây.

Chỉ cần Vô Tình không đơn độc, con đường phía trước có gian nan đến mấy y cũng đi.

Có điều sự việc thường nằm ngoài dự tính của con người.

Mong ước duy nhất của Vô Tình lúc này “… Lãnh Huyết có thể nghỉ ngơi thêm một chút!”, cuối cùng cũng không thành hiện thực.

Bọn chúng cuối cùng cũng đã đến.

Vô Tình nhẹ buông một tiếng thở dài.

Đoạn, song thủ ấn một chưởng xuống, phi thân lên không trung.

Ba bóng đen theo sát phía sau Vô Tình.

Y cố ý dụ họ ra xa địa điểm ban đầu chừng ba dặm, rồi đáp xuống một phiến đá bằng phẳng.

Những kẻ đuổi theo y bất giác đề phòng. Tại sao là Vô Tình dẫn dụ bọn chúng mà không phải là bọn chúng dẫn dụ y?

_ Ở đây không bố trí cơ quan.

Vô Tình trầm giọng giải đáp nghi vấn trong đầu chúng, nhưng chỉ càng làm chúng thêm hoài nghi.

Đêm nay chúng đã được tận mục sở thị thủ pháp khinh công của y, trong lòng chỉ cảm thấy thật quỷ dị. Trong không trung, thân thể Vô Tình cứ cất lên được một đoạn lại phải đáp xuống, tuy thế thân pháp vẫn thập phần ổn định. Nhưng Vô Tình thật ra là muốn kéo dài thời gian của trận chiến này để không kinh động đến Lãnh Huyết.

Chúng đều không thể nào hiểu được.

Màn đêm tĩnh mịch như vô tận.

Vô Tình đợi.

Ba hắc y nhân kia cũng không động.

Cho dù là bất kỳ bên nào có động tĩnh trước cũng đều có thể bắt đầu một trận sinh tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.