Huyết Trùng Tiên Khung

Chương 4: Kẻ thù (II)



- "Ha ha, hắc, Yến đại thiếu gia, chúng tiểu nhân sẽ hầu hạ ngươi rất thoải mái." Một người hầu nói. Bốn người hầu cười phá lên, liền đưa tay hướng Yến Thập Tam chộp tới.

Vừa ra tay, bàn tay bọn hắn mang đều mang theo lực, đúng như hắn nghĩ, bọn chúng không phải người hầu bình thường, đều đã có tu luyện qua, mặc dù đạo hạnh cực yếu, nhưng, lại là tu sĩ hàng thật giá thật!

"Cẩu nô tài các ngươi cũng dám ra oai sao, cút!" Ánh mắt Yến Thập Tam lạnh buốt, thân thể lóe lên, chân thi triển "Toàn Phong Bộ", lập tức thoát ra vòng vây của bốn người hầu, trong nháy mắt đánh ra bốn quyền, mang theo lực cực mạnh, xuất 4 quyền "Khai Sơn Quyền" không chút nương tay.
  • "Răng rắc ——" bốn tiếng vang lên, bốn tên người hầu kêu thảm một tiếng, bọn chúng bị Yến Thập Tam đánh bay, đụng bể các đồ vật trong phòng, phá vỡ vách tường!
Trương Tề thấy Yến Thập Tam xuất thủ, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Yến Thập Tam sử dụng "Toàn Phong Bộ", "Khai Sơn Quyền" đều là công pháp nhập môn của Già Nhật Phái, Già Nhật Phái có rất nhiều chi nhánh nhỏ khác, nhưng trên cơ bản thì đều sử dụng 2 công pháp này là chính, việc Yến Thập Tam biết 2 công pháp này cũng không có gì lạ, lạ ở chỗ, là tại sao hắn lại có thể luyện nó nhuần nhuyễn đến như thế, cứ như hắn đã luyện nó từ rất lâu rồi. Xem ra, tên Yến Thập Tam này đã tốn không ít công sức để luyện 2 công pháp này rồi.
  • "Tốt, có chút đạo hạnh! "Khai Sơn Quyền" bổn đại thiếu gia cũng biết!" Điền đại thiếu gia quát một tiếng, bay vút lên hét lớn một tiếng, đánh "Khai Sơn Quyền", một quyền hắn đánh ra rất mạnh, khiến cho đồ vật xung quanh bị lật tung cả lên.
  • "Lăn ——" Yến Thập Tam hừ lạnh một tiếng, sử dụng "Toàn Phong Bộ" tránh, ra tay cực kì nhanh, đánh ra "Khai Sơn Quyền", lực đánh ra cực kì mạnh, đánh thẳng vào điểm yếu của Điền đại thiếu gia.
Yến Thập Tam và Điền đại thiếu gia có thực lực ngang nhau, tuy hai người đều là đang ở Huyền Môn Cảnh Trầm Huyết, Điền đại thiếu gia cũng đã tu luyện qua 2 công pháp nền móng này, tuy nhiên, do hắn quá kiêu ngạo, quá tự phụ, khinh thường kẻ địch, nên mới thành ra thế này.
  • "Phanh" Điền đại thiếu gia bị một quyền của Yến Thập Tam đánh bay ra ngoài, "Oành", đụng vỡ bức tường.
Một khi đã xuất thủ, thì không lưu tình, đây chính là những gì mà Yến Thập Tam đã học từ kiếp trước, định đi ra làm gỏi ranh con họ Điền thì đệ tử Già Nhật Phái chạy ra ngăn cản, không cho Yến Thập Tam ra tay..
  • "Tuổi còn nhỏ mà đã ra tay tàn độc như thế, tàn sát đồng môn, hạng người như ngươi, không thể lưu lại được, ta vì Già Nhật Phái phải thanh lý môn hộ!" Trương Tề tức giận nói.
  • "Thứ chó má nhà ngươi!" Yến Thập Tam hét lớn mắng, vào lúc này thì chỉ có hoặc ngươi chết ta sống hoặc ta chết ngươi sống thôi, rảnh hơi đâu mà ngồi đó giảng đạo với chả lý, sau khi hắn hét lớn một tiếng, huyết khí dâng trào, huyết khí ở trong kinh mạch như dòng lũ xuất ra, Yến Thập Tam vận hết huyết khí, đánh ra "Khai Sơn Quyền" cực kì mạnh.
Tiếng bạo khí vang lên "Ba, ba, Yến Thập Tam dồn hết huyết khí của mình vào một quyền này, mạnh cực kì, thế nhưng, người mà hắn ra quyền lần này không phải là Điền đại thiếu gia, mà là Trương Tề, so với hắn, Trương Tề mạnh hơn nhiều. Nhìn thấy Yến Thập Tam ra đòn, Trương Tề hắn chỉ hừ một tiếng, hướng bàn tay ra ngăn trở, thoáng cái đã hóa giải "Khai Sơn Quyền" của Yến Thập Tam.
  • "Phanh", Trương Tề vung ra một chưởng, Yến Thập Tam chống đỡ không được, cả người bị đánh bay ra ngoài! Chung quy thì Trương Tề vẫn là đệ tử Vân Sái Sơn, đã từng tu luyện qua môn pháp của bổn phái, vì thế "Khai Sơn Quyền" của Yến Thập Tam chả là cái đinh gì với hắn.
-"A", Yến Thập Tam phun một ngụm máu sau bị ăn gọn một chưởng ấy, hắn đã bị thương.

Trương Tề hiện đang là Tâm Hải Cảnh Nạp Nguyên, với tu vi như thế, Yến Thập Tam không có khả năng nào đánh bại được hắn.

Cảnh giới tu luyện được chia ra rất nhiều cảnh giới, theo đó mỗi cảnh giới sẽ thể hiện thực lực bản thân người đó thế nào. Cảnh giới được xếp theo thứ tự từ thấp tới cao, gồm có: Huyền Môn, Tâm Hải, Linh Trì, Tâm Điền, Thiên Lộ, Mệnh Thổ, Hồn Phủ, Thông Thiên,....

Mà mỗi một cảnh giới lại chia ra nhiều cấp nhỏ trong đó.
  • "Trương thúc, giết hắn!" Lúc này, Điền đại thiếu gia đã bò lên, hắn dù sao cũng là người tu luyện, cơ thể hắn so với người bình thường mạnh hơn nhiều.
Yến Thập Tam im lặng, bò lên xoay người bỏ chạy, hiện tại hắn không phải là đối thủ của Trương Tề, ngoài 2 môn pháp căn bản đó ra, thì hắn chả học cái gì khác, dù sao thì cũng không phải là đối thủ của hắn, chạy là thượng sách, bảo vệ tính mạng trước rồi tính gì tính, sau này trả thù sau cũng không muộn.
  • "Trốn đi đâu!" Trương Tề cùng Điền đại thiếu gia đồng thời hét to một tiếng, đuổi theo.
Yến Thập Tam cũng tốt, Trương Tề cũng được, đều là tiểu nhân vật, còn chưa đạt tới cảnh giới phi thiên kia, cho nên, bọn hắn không đều không thể nào đạp không được, cũng không có phi hành bảo vật, chỉ có thể thôi động huyết khí, chạy nhanh như tuấn mã, tốc độ cực nhanh mà thôi.

Mặc dù Yến Thập Tam rất quen thuộc địa hình Yến Trang, nhắm thẳng vào rừng mà xuyên vào, mặc kệ qua Trương Tề, Điền đại thiếu gia đuổi theo, chung quy thì Trương Tề vân là Tâm Hải Cảnh, ban đầu bỏ rất xa, nhưng hiện tại thì Trương Tề đã đuổi kịp Yến Thập Tam, lập tức bay vượt lên trên Yến Thập Tam, ngăn chặn Yến Thập Tam, mà sau lưng thì Điền đại thiếu gia cũng lập tức đuổi theo!
  • "Ha ha, hắc, hiện tại ngươi là mọc cánh khó thoát!" Điền đại thiếu gia cười lạnh.
Trương Tề lạnh lùng hừ một cái, nói ra:
  • "Dám động thủ với ta, không biết tự lượng sức mình!" Nói, một chưởng vỗ ra, thẳng đến Yến Thập Tam, Trương Tề vừa ra chưởng, lực đạo cực kì mạnh, cây cối bốn phía tất cả đều bị cho đánh gãy.
  • "Ta liều mạng với ngươi!" Yến Thập Tam, hét lớn một tiếng, toàn thân huyết khí dâng trào, lao nhanh như sấm, một hơi đánh ra mấy chục "Khai Sơn Quyền".
  • "Phanh ——", Yến Thập Tam mặc dù quyền kình rất mạnh, nhưng, y vẫn không thể ngăn không được một chưởng của Trương Tề và bị vỗ bay, đụng gãy mười mấy cái cây mới rơi xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cây cối, rơi trên mặt đất, Yến Thập Tam cũng không còn đứng lên.
  • "Chết rồi!" Trương Tề đến gần xem thử.
  • "Hừ! Chết càng tốt, từ nay về sau Điền Phủ chúng ta sẽ tiếp nhận Yến Trang, càng ngày càng thịnh vượng hơn!" Điền đại thiếu gia đạp một cước lên thi thể Yến Thập Tam, cười lạnh nói.
Trương Tề cùng Điền đại thiếu gia khẳng định Yến Thập Tam thực sự đã chết, liền không lại nhìn thi thể của Yến Thập Tam nhiều, quay người rời đi.
  • "Tuyệt, quá tuyệt. Hôm nay ngươi gặp được ta, ôi cũng là do duyên phận." Trương Tề cùng Điền đại thiếu gia bỏ đi thì sâu bên trong núi rừng vang lên một thanh âm, một người xuất hiện một cách đầy bí ẩn.
Bỗng nhiên có một người xuất hiện bên cạnh Yến Thập Tam, trên người mang đầy khí tức quỷ dị, người này tầm khoảng 20 tuổi, đầu đội đạo quan, người mặc tăng bào, eo quắn thắt lưng to, chân mang giày nho, không đạo, không tăng, không nho, không tục.

Mặc dù người này thoạt nhìn chỉ 20, nhưng cứ như ông cụ non ấy, cứ như là người đã từng trải qua rất nhiều gian nan vất vả vậy, làm cho người ta có cảm giác quái dị, cơ mà với tướng mạo như thế thì chỉ có cái cảm giác ấy mới hợp thôi.
  • "Hảo, hảo, gặp được ta xem như chúng ta có duyên rồi, thôi thì để ta thay ngươi an táng vậy." Người này cười hì hì nói, nhìn thần thái của hắn, tựa hồ hắn thường thường làm cho người nhặt xác cái này một loại sự tình giống như.
-"Thật kì quái!" Nhưng mà tại thời điểm người này đang muốn vì Yến Thập Tam an táng, hắn đột nhiên kinh ngạc, thần thức bắt đầu tìm kiếm, sau đó kinh ngạc vô cùng, tự lẩm bẩm, nói ra: "Chuyện thế này chưa bao giờ thấy qua, rõ ràng là sinh khí đã hết, mệnh hồn bị diệt, nhưng Lục Đạo bên trong lại còn, quá tuyệt, quá tuyệt."

Người này nhìn sơ qua Yến Thập Tam một hồi, rồi hai mắt hắn lóe lên, miệng nở nụ cười và nói: "Tuyệt, quá tuyệt đi, chết mà không chết, không chết mà lại chết, cái này thật sự là thần kỳ, ha ha, ha ha, tiểu tử, nói không chừng sau này ngươi sẽ có được tạo hóa lớn đấy." Sau khi nói xong, lão nhấc thi thể Yến Thập Tam lên rồi liền hướng Yến Trang sau núi chạy đi.

Người này tốc độ cực nhanh, nhanh đến nổi có thể dọa cả người khác, thiểm điện cũng không nhanh bằng, chỉ trong nháy mắt, người này liền xuất hiện bên ngoài Mai Cốt Lĩnh.

Mai Cốt Lĩnh, Bát Đại Cấm Khu, nơi này sát khí ngập trời, quỷ khí đâu đâu cũng có, không những thế còn được che bởi sương mù nữa, không có người nào có thể thấy rõ hình dáng thật của nó thế nào, bất kỳ người nào đứng bên ngoài Mai Cốt Lĩnh đều có thể cảm nhận được có một luồng khí tức kì lạ đè ép.

Mai Cốt Lĩnh, có vào không có ra, có thể nói, là đông cương hung hiểm nhất, diện tích không bị giới hạn, cường giả vô số, nhưng người dám vào Mai Cốt Lĩnh, lác đác không nhiều mấy!
  • "Mai Cốt Lĩnh, địa phương hung hiểm Vạn Cổ, ngay cả tồn tại vô địch như Tinh Vũ Bán Tổ cũng có thể chôn xương ở đây, thử hỏi cả thiên hạ này, ai dám chinh chiến?" Thế mà người này lại ôm thi thể Yến Thập Tam đến đây, đứng trước Mai Cốt Lĩnh, người này cũng không khỏi vì đó than nhẹ, hắn có thể tự nhận mình thần thông huyền diệu, nhưng đối mặt với một Mai Cốt Lĩnh như thế, hắn cũng không dám mạo hiểm.
Người này nhìn qua thi thể Yến Thập Tam, cười hì hì nói ra: "Tiểu tử, mặc dù ngươi đã chết, nhưng, nhưng bên trong ngươi vẫn còn Lục Đạo, nói không chừng, đối với ngươi mà nói, đây là một tạo hóa lớn đấy. Đi thôi!" Nói xong hắn vung tay đem Yến Thập Tam ném xuống dưới, Yến Thập Tam như là một viên sao băng bị ném vào bên trong sát khí ngất trời, trong nháy mắt biến mất, cũng không biết bị đưa đi nơi nào.

Không rõ trải qua bao lâu nhưng cuối cùng Yến Thập Tam cũng tỉnh lại, hắn đột nhiên ngồi dậy!
  • "Ta còn chưa chết sao?!" Yến Thập Tam nói, phát hiện mình vẫn còn sống, không khỏi vì đó mà hãi hùng. Loại cảm giác này, đây là lần thứ 2 hắn đã nếm trải rồi.
Hắn rõ ràng cảm thấy mình đã chết, nhưng lại không nghĩ tới mình vẫn còn sống! Chuyện như vậy, đối với Yến Thập Tam mà nói, cũng không phải là lần thứ nhất.

Kiếp trước, tại thời đại Thượng Cổ, vào thời điểm Linh Lung Cổ Triều muốn mở bí mật Tiên Cổ Thành, thiên kiếp giáng xuống, lúc ấy, hắn cứ tưởng mình đã chết rồi, ai ngờ, hắn lại tránh được một kiếp, lúc hắn tỉnh lại, vậy mà lại còn sống, bản thân thì bị trọng thương, nằm dưới chân núi Yến Trang.

Yến Thập Tam phải vất vả lắm mới có thể khống chế được cảm xúc của mình lúc này và quan sát bốn phía. Lúc này, Yến Thập Tam phát hiện bản thân mình đang ở một sa mạc hoang vu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu lại có một ngọn núi trắng hướng thẳng lên trời, mà bầu trời thì lại tối thui, mờ mịch.

Lúc này, tại sa mạc hoang vu này, ngoài hắn và cái ngọn núi trắng tuốt này thì xung quanh chả còn gì cả.

Quan sát lại ngọn núi trắng này, Yến Thập Tam giật mình một cái! Thì ra cái lưng núi trắng như xương cốt này không phải là lưng núi, mà là xương cốt, đây là từng cái cây xương sườn cực to, hướng thẳng lên trời.

Vào giây phút nhìn thấy cảnh tượng này, Yến Thập Tam hoàn toàn bất ngờ, từng đầu xương sườn thô to như núi, mỗi một khúc xương sườn từ dưới cát bên nhô ra, đâm thẳng lên bầu trời, mỗi khúc xương sườn to cao hơn ngàn mét, hơn nữa, những khúc xương này đã bị chôn vùi hơn phân nửa rồi, nếu kéo nó lên, thì không biết nó sẽ dài và to như thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.