Huyết Y Kỳ Thư

Chương 67: Quay về đường chính Hoa Linh đi ẩn



Hoa Linh ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Ngươi đã nghe ai nói đến "kiến ảnh dung hồn" bao giờ chưa?

Vô Sự Sinh Phi biến sắc hỏi lại:

- Ngươi dám dùng cái mà quỷ thần căm phẫn đó ư?

Tống Duy Bình và Vong Ngã hòa thượng có lẽ chưa biết "kiến ảnh dung hồn" là gì nên không tỏ vẻ phản ứng. Nhưng hai người nghe Vô Sự Sinh Phi nói vậy liền lộ vẻ kinh nghi.

Hoa Linh quay lại nhìn Ngô Cương nói:

- Sư đệ hãy lui ra và trông coi đừng để cho một người nào rời khỏi nơi đây.

Quả nhiên chàng lùi lại đứng một góc chống kiếm chờ đợi chẳng nói năng gì.

Vô Sự Sinh Phi trầm giọng hỏi:

- Thời giờ không còn mấy nữa ngươi phải quyết đoán mau đi chứ?

Hoa Linh cất giọng âm trầm đáp:

- Ta còn đang nghĩ đến chuyện sau khi nhà quán phác giác ra xác chết kia rồi xử trí cách nào?

Vô Sự Sinh Phi lạnh lùng nói:

- Lão gia lại nghĩ rằng một khi ngươi thành tàn phế thì còn mặt mũi nào ló ra đời được nữa.

Hoa Linh hỏi:

- Lão căn cứ vào cái gì mà nói vậy?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Bằng cái này.

Lão vừa nói vừa trỏ vào người Hoa Linh.

Hoa Linh bất giác quay lại nhìn mình, bỗng mụ sợ bở vía.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ cười rộ hỏi:

- Cái này so với "kiến ảnh dung hồn" đằng nào độc hơn?

Hoa Linh mặt xám như tro tàn. Người mụ run bần bật. Trên vai mụ có một vật lớn bằng đầu ngón tay, dài chừng bốn tấc, khắp mình vàng rực. Nó có một mắt trên lưng mọc hai cánh. Miệng nó thò lưỡi ra rồi lại thụt vào chẳng khác chi loài rắn độc. Ai trông cũng phải khiếp vía.

Đó là một thứ độc vật sinh trưởng ở cõi Nam Hoang bay nhanh vun vút. Ai bị nó cắn là thành tật. Trong vòng ba bốn năm da thịt toàn thân sẽ nát ra mà chết. Ai công lực càng cao thì sự đau khổ càng kéo dài. Độc vật này không có cách nào cứu trị, dù là Độc Trung Thánh Thủ cũng không thể giải được chất độc mãn tính này. Cả Đại La kim tiên cũng khó lòng tránh khỏi ách vận do độc vật gây nên.

Độc vật này cả trăm năm không gặp một lần mà chỉ nghe tiếng đốn. Muốn nuôi nó phải đập trứng lấy ra. Khi đã đem về nuôi, nó chỉ nhận có một chủ.

Hoa Linh cũng là tay cao thủ về độc đạo dĩ nhiên đã nhận ra vật này rồi.

Vô Sự Sinh Phi lạnh lùng hỏi:

- Quan Lãnh Sương! Ngươi có biết vật này không?

Hoa Linh run lên hỏi lại:

- Phải chăng là Phi thiên độc cầu.

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Chính thị! Ngươi biết khá nhiều đấy.

Hoa Linh nói:

- Lão thu nói về đi…

Vô Sự Sinh Phi hỏi:

- Nhưng cuộc trao đổi giữa chúng ta vẫn chưa định xong thì làm thế nào?

Hoa Linh ngập ngừng:

- Lão quái vật! Lão…

Vô Sự Sinh Phi ngắt lời:

- Ngươi muốn sai thằng nhỏ hành hung cũng được hay muốn sử dụng "kiến ảnh dung hồn" cũng được. Bọn lão gia nhắm mắt lại là mọi việc xong hết chỉ có ngươi là không chết. Dù ngươi muốn chết cũng không được vì không còn lực lượng để mà tự quyết. Lão gia sẽ cho ngươi cải trang để ở chung với bọn khất cái mà tiêu ma dần dần.

Hoa Linh trợn mắt cơ hồ rách cả mí ra. Vụ này so với chết còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần. Mụ không dám nhúc nhích chút nào vì sợ độc vật kia cắn cho một cái là đời tàn.

Lúc này dù mụ có bản lãnh thông thần cũng bằng vô dụng.

Hoa Linh không bao giờ ngờ tới Vô Sự Sinh Phi lại đưa ra tuyệt chiêu này.

Ngô Cương thấy tình hình có điều khác lạ liền nhảy xổ lại hục hặc hỏi:

- Sư thư! Có chuyện gì vậy?

Hoa Linh nhăn nhó đáp:

- Sư đệ hãy lui ra! Bao giờ ta kêu sẽ tới.

Ngô Cương cất tiếng run run hỏi:

- Giết thì giết quách đi còn rườm lời làm gì nữa…

Hoa Linh ngắt lời:

- Sư đệ hãy qua bên kia đi!

Ngô Cương đảo mắt nhìn mọi người rồi trở về nguyên vị.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ coi như việc lớn đã xong, lão liền hỏi lại:

- Ngươi đã quyết định chưa?

Hoa Linh nghiến răng đáp:

- Ta quyết định đem một mạng đổi bốn tức là bọn ngươi và cả Sách Huyết Nhất Kiếm nữa.

Câu nói dữ tợn này khiến cho người nghe không rét mà run.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ thản nhiên hỏi:

- Ngươi quyết định rồi phải không?

Hoa Linh đáp:

- Quyết định rồi!

Vô Sự Sinh Phi hỏi:

- Không ngần ngại gì nữa chứ?

Hoa Linh ậm ừ chứ không trả lời.

Vô Sự Sinh Phi lại hỏi:

- Ngươi muốn nếm mùi đau khổ tuyệt thế hay sao?

Hoa Linh đáp:

- Ít ra là ta cũng được nhìn thấy các ngươi bị thảm tử.

Vô Sự Sinh Phi cười khanh khách đáp:

- Quan Lãnh Sương! Thực ra ngươi không muốn kết liễu cuộc đời như vậy phải không? Ngươi lo tránh khỏi con Phi thiên độc cầu nhưng không tài nào tránh khỏi bọn đồng môn hành tội. Phải vậy chăng?

Mấy lời ngắn ngủi nhưng đánh vào tâm khảm Hoa Linh. Điểm mà mụ lo âu chính là Thư Linh bị giết, nên mụ chẳng nghĩ gì nữa, cứ việc tàn ác đến cùng cực.

Hoa Linh nghe Vô Sự Sinh Phi nói vậy thì tắc họng không biết trả lời ra sao.

Vô Sự Sinh Phi lại nói:

- Về điểm này lão nhân gia sẽ xếp đặt giúp ngươi và bảo đảm vững như núi Thái Sơn. Lão gia chỉ yêu cầu ngươi từ nay bỏ tà theo chính.

Bất cứ người hung ác đến đâu khi đứng trước tử thần cũng nảy dạ tham sinh. Huống chi Hoa Linh là một người đàn bà thì cảnh chết chóc càng tàn khốc đáng sợ.

Mụ động tâm buồn rầu hỏi:

- Lão định an bài như thế nào?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Bây giờ ngươi không cần phải hỏi. Lão gia đem danh hiệu mà bảo đảm, nói sao đúng vậy.

Hoa Linh nói:

- Ta… có điều kiện.

Vô Sự Sinh Phi hỏi:

- Điều kiện gì?

Hoa Linh đáp:

- Để ta đem y lùi ra khỏi giang hồ.

Vô Sự Sinh Phi nói:

- Thế thì không được. Ngươi hiểu thiên hạ dù rộng lớn nhưng không có nơi nào cho ngươi ẩn thân, trừ khi tiếp thụ cuộc trao đổi này.

Hoa Linh ngó Ngô Cương đứng trong góc viện lại nhìn con Phi thiên độc cầu đậu trên vai chỉ còn chờ lệnh là cắn. Bất giác mụ nghiến răng hỏi:

- Cuộc trao đổi thế nào lão nhắc lại một lần nữa?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Ngươi giải cấm chế cho y để trở lại như cũ thì lão gia sẽ bảo đảm sự an toàn cho ngươi.

Hoa Linh nói:

- Được rồi! Ta tiếp thụ điều kiện đó. Nhưng…

Vô Sự Sinh Phi hỏi:

- Nhưng làm sao?

Hoa Linh đáp:

- Ta chỉ thực hành lời hứa chứ ngươi đừng hòng hỏi bất cứ một điều bí mật gì.

Vô Sự Sinh Phi đưa mắt nhìn Vong Ngã hòa thượng rồi đáp:

- Lão gia bằng lòng như vậy.

Hoa Linh nói:

- Lão hãy thu độc vật về trước đi.

Vô Sự Sinh Phi ngập ngừng:

- Cái đó…

Hoa Linh nói:

- Ta không phải là hạng nói lời rồi lại ăn lời đâu.

Vô Sự Sinh Phi nói:

- Được rồi! Ta hãy thử tin ngươi một chuyến.

Lão nói xong lấy trong tay áo ra một cái hộp gấm. Lão mở hộp để trong lòng bàn tay rồi miệng hú mấy câu quái dị. Con Phi thiên độc cầu ngoẹo đầu nghe một lúc rồi nhảy về hộp gấm.

Vô Sự Sinh Phi đậy nắp hộp lại đánh cách một tiếng.

Hoa Linh thở phào một cái. Người mụ loạng choạng ba bốn bước tựa hồ vừa thoát khỏi quỷ môn quan.

Vong Ngã hòa thượng cất tiếng niệm Phật hiệu:

- A Di Đà Phật!

Vô Sự Sinh Phi chú ý nhìn Hoa Linh hỏi:

- Bây giờ làm thế nào?

Hoa Linh buồn rầu đáp:

- Xin các vị hãy chờ một lát.

Mụ chạy đến bên Ngô Cương khẽ nói nhỏ mấy câu rồi cả hai người song song tiến vào cửa phòng.

Vô Sự Sinh Phi quay lại nhìn thi thể Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi cúi đầu mặc niệm mấy câu cất giọng thê lương nói:

- Không ngờ y lại là vật hi sinh của bọn tà ma.

Vong Ngã hòa thượng cũng nhỏ mấy giọt nước mắt.

Tống Duy Bình thì nức nở khóc hoài.

Vô Sự Sinh Phi cất giọng thê lương bào Tống Duy Bình:

- Bây giờ ngươi hãy làm một việc nhưng đừng kinh động đến người khác.

Tống Duy Bình hỏi:

- Vãn bối làm gì bây giờ?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Ngươi sắp một cỗ xe lớn, một cỗ quan tài và tìm một nơi tĩnh mịch ở gần đây.

Tống Duy Bình gật đầu băng mình đi ngay.

Mặt trời đã lên cao ba ngũ. Trong khách sạn nổi lên một hồi huyên náo rồi yên lặng trở lại. Chắc là những khách ngủ trọ đều đã lên đường. Chỉ có trong tòa viện này là bao phủ một đám mây mù thê thảm.

Vong Ngã hòa thượng cùng Vô Sự Sinh Phi ngồi xuống đất, chẳng ai nói câu gì. Nhưng trong đầu óc mấy bậc dị nhân võ lâm này trầm trọng phi thường.

Nửa giờ trôi qua trong phòng vẫn yên lặng chẳng thấy động tĩnh gì hết.

Vong Ngã hòa thượng không nhịn được nữa cất tiếng hỏi:

- Đỗ thí chủ! Không hiểu có xảy ra chuyện gì chăng?

Vô Sự Sinh Phi lắc đầu đáp:

- Chắc không dó đâu. Chúng ta hãy chờ một lúc nữa.

Bóng người thấp thoáng. Tống Duy Bình đã trở về. Gã nóng nẩy hỏi:

- Câu chuyện ra sao?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Chưa thấy động tĩnh chi hết.

Tống Duy Bình nghi ngờ, ngập ngừng hỏi:

- Hay là…

Vô Sự Sinh Phi ngắt lời:

- Để lúc nữa hãy bàn. Công việc của ngươi ra sao?

Tống Duy Bình đáp:

- Vãn bối đã tuân lệnh làm xong rồi hiện để ở trong miếu ngoài thị trấn.

Vô Sự Sinh Phi nói:

- Hay lắm bây giờ ngươi hãy nắn thi thể Hồ Phi lại cho ngay ngắn để chúng ta mai táng cho lão.

Tống Duy Bình vâng lời làm ngay.

Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà. Hoa Linh nét mặt buồn rầu xuất hiện trước cửa phòng. Mụ vẫy tay một cái. Ba người vội vã chạy đến ngay.

Trong phòng Ngô Cương nằm duỗi dài trên giường như người ngủ say.

Vong Ngã hòa thượng lại nghe hơi thở.

Hoa Linh lên tiếng:

- Gã đã trở lại như cũ. Cấm chế được giải trừ rồi. Phải chờ một lúc nữa mới giải khai huyệt đạo được.

Vong Ngã hòa thượng nghiêm trang nói:

- Quan thí chủ quyết ý bỏ tà là một việc thiện thật to tát.

Tống Duy Bình vẫn chưa hiểu rõ liền hỏi:

- Đã giải cấm chế cho y sao còn điểm vào huyệt Hắc thiềm làm chi?

Hoa Linh buồn rầu đáp:

- Ta không muốn đối diện với gã nữa.

Tống Duy Bình hỏi:

- Tại sao vậy?

Hoa Linh nói:

- Tiểu hóa tử! Ngươi bất tất tra hỏi gốc nhọn làm chi!

Mụ nói xong quay sang hỏi Vô Sự Sinh Phi:

- Lão Đỗ kia! Lão thực hành lời ước đi chứ?

Vô Sự Sinh Phi:

- Lão gia đưa ngươi đến một nơi rất an toàn, có thể nói là nơi vui vẻ nhất ở trần gian, hãy cảnh đào tiên ngoài cõi tục.

Hoa Linh động rung hỏi:

- Ở địa phương nào?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Lúc đến nơi sẽ rõ. Nói trước ra là không hay đâu?

Hoa Linh hỏi:

- Còn cái xác chết kia bây giờ xử trí làm sao?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Sắp đem mai táng rồi.

Hoa Linh hỏi:

- Còn thanh kiếm thì sao?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Cái đó ngươi khỏi lo. Lão nhân gia sẽ trả lại cho gã.

Hoa Linh hỏi:

- Bây giờ đi ngay chứ?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

- Có thể đi được rồi.

Vô Sự Sinh Phi ngầm nghĩ một chút rồi nhìn Vong Ngã hòa thượng nói:

- Ăn cơm xong, bọn lão phu đi rồi, hòa thượng kêu gã tỉnh lại và nên nhớ đừng cho gã hay những việc gã đã làm trong khi mất trí. Gã không chịu nổi đâu…

Vong Ngã hòa thượng gật đầu đáp:

- Bần tăng biết rồi.

Vô Sự Sinh Phi nói:

- Chúng ta sẽ gặp nhau. Bây giờ hãy đi đã.

Tống Duy Bình hỏi:

- Vãn bối cũng đi hay sao?

Vô Sự Sinh Phi nói:

- Ô hay! Mua xe ngựa và quan tài thì ngươi phải dẫn đường chứ!

Hoa Linh biến sắc hỏi:

- Mua quan tài làm chi?

Vô Sự Sinh Phi mỉm cười đáp:

- Ngươi bất tất phải hoang mang. Xe ngựa để ngươi đi, còn quan tài là để mai táng Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi.

Hoa Linh nói:

- À, ra thế đấy.

Vô Sự Sinh Phi nói:

- Chúng ta đi thôi.

Hoa Linh quay lại ngó Ngô Cương bằng cặp mắt sâu thẳm một lần nữa. Mụ buông tiếng thở dài, nét mặt rầu rầu, mắt lộ vẻ ai oán. Mụ theo Vô Sự Sinh Phi và Tống Duy Bình ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Vong Ngã hòa thượng và Ngô Cương.

Tống Duy Bình lật đật trở về phòng lấy thanh Phụng kiếm của Ngô Cương rồi cùng Hoa Linh về qua khách sạn lấy cái bọc đưa cho Vong Ngã hòa thượng nói:

- Đại sư! Trong bọc này có quần áo để y thay đổi vì áo y nhuộm đầy vết máu.

Vong Ngã hòa thượng gật đầu.

Tống Duy Bình vái chào lần nữa rồi trở gót.

Vong Ngã hòa thượng nhìn Ngô Cương đang ngủ mê mệt. Lão sa lụy miệng lẩm bẩm:

- Thật là oan nghiệt! Xin đức Phật từ bị tế độ.

Đoạn lão giải khai huyệt đạo cho Ngô Cương rồi ngồi xuống ghế bên cửa sổ.

Ngô Cương dần dần hồi tỉnh. Chàng giương mắt lên nhìn rồi bâng khuâng tự hỏi:

- Phải chăng đây là Thất Linh tiên cảnh?

Vong Ngã hòa thượng giật mình hỏi:

- Hài tử! Ngươi vừa nói cái gì Thất Linh tiên cảnh?

Ngô Cương nhảy xuống giường, kinh hãi nhìn Vong Ngã hòa thượng. Chàng rất đỗi nghi ngờ hỏi:

- Té ra là đại sư! Vụ này là thế nào đây?

Vong Ngã hòa thượng hít mạnh một hơi dài đáp:

- Hài tử! Đây là khách sạn.

Ngô Cương hỏi:

- Tại sao vãn bối… lại lạc vào đây.

Vong Ngã hòa thượng hỏi lại:

- Ngươi không nhớ một chút gì ư?

Ngô Cương đáp:

- Vãn bối chỉ nhớ được… vào Thất Linh tiên cảnh rồi trúng kế bị bắt… Còn về sau…

Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:

- Thất Linh tiên cảnh ở đâu?

Ngô Cương đáp:

- Ở trong núi Phục Ngưu.

Vong Ngã hòa thượng hỏi:

- Ngươi đã gặp Thất Linh rồi ư?

Ngô Cương gật đầu.

Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:

- Họ còn sống cả hay sao?

Ngô Cương đáp:

- Đủ cả! Chẳng thiếu một ai.

Vong Ngã hòa thượng nói:

- Lạ nhỉ! Ngày xảy việc ở núi Long Trung, Thất Linh giáo đã khói tàn tro lạnh mà sao toàn bộ Thất Linh lại không ai chết?... Trong vụ này tất có điều ngoắt ngoéo.

Ngô Cương ngồi xuống mép giường, nhắm mắt lại suy nghĩ từ lúc chàng gặp Đại Bi Hoạt Phật ở chùa Thiếu Lâm rồi đi đường tắt sang nùi Phục Ngưu. Chàng đã nhìn thấy thị thể mấy tên đệ tử Cái Bang. Chàng mở cuộc điều tra vào lầm Thất Linh tiên cảnh rồi gặp Hoa Linh. Những màn kịch này lại xuất hiện trong đầu óc chàng. Cả tướng mạo Thất Linh cũng dần hiện ra từng tên một. Còn về sau chàng lơ mơ không nhớ gì nữa, liền cất tiếng hỏi:

- Đại sư! Vãn bối vì lẽ gì lại tới đây?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Ngươi được Hoa Linh dẫn đến.

Ngô Cương hỏi:

- Hoa Linh ư?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Phải rồi!

Ngô Cương hỏi:

- Hiện giờ y ở đâu?

- Y rời khỏi nơi đây rồi.

Ngô Cương kinh dị hỏi:

- Tại sao y lại đưa vãn bối tới đây.

Vong Ngã hòa thượng giương cặp lông mày đáp:

- Y dẫn người đi để làm công cụ tàn sát đồng đạo.

Ngô Cương hỏi:

- Sao vãn bối không nhớ chi hết?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Ngươi bị bọn chúng dùng tà công đặc biệt phong tỏa bản tính và ký ức. Sau lại đem ngươi vào chốn giang hồ để giết người.

Ngô Cương chấn động tâm thần mắt trợn lên như hai cái nhạc đồng run run hỏi:

- Có chuyện đó ư?

Vong Ngã hòa thượng gật đầu.

Ngô Cương lại hỏi:

- Sau khi vãn bối mất hết bản tính rồi đã làm những việc gì?

Vong Ngã hòa thượng ngần ngừ một lúc rồi thở dài đáp:

- Hài tử! Để sau này sẽ thong thả cho ngươi hay.

Ngô Cương nóng nẩy hỏi lại:

- Tại sao không nói ngay bây giờ.

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Câu chuyện khá dài. Hiện giờ chưa được rảnh. Ngươi hãy lấy quần áo trong bọc ra mà thay đổi rồi chúng ta còn thượng lộ.

Ngô Cương nói:

- Đại sư…

Vong Ngã hòa thượng gạt đi:

- Hài tử! Chúng ta phải mau rời khỏi nơi đây.

Ngô Cương hỏi:

- Tại sao vậy?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Vì không muốn để ảnh hưởng đến sự an toàn của người khác.

Ngô Cương hỏi:

- Ai vậy?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Rồi ngươi sẽ biết.

Ngô Cương lại ngồi xuống ngẫm nghĩ:

- Vụ này thật là ly kỳ! Tâm thần con người đã bị kiềm chế, vâng lệnh chỉ huy của kẻ khác để làm công cụ cho họ thì thật là đáng sợ. Trong thời gian này không hiểu ta đã bị họ lợi dụng gây ra những chuyện khủng khiếp gì?

Chàng ngẫm nghĩ thật lâu thì chỉ nhớ mang máng dường như mình đã giết người, liền hỏi:

- Đại sư! Vãn bối đã giết người chưa?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Có.

- Những ai bị vãn bối giết?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

- Việc đã qua rồi hiện giờ ngươi chẳng cần biết làm chi vội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.